Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 103: Chương 103

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh đi lên lầu quan sát một vòng, sau đó quay lại phòng khách, nghiêm túc nói với Phong Tranh:"Nhà chị đúng là từng có vong hồn ở lại. Bây giờ vẫn đang là ban ngày, trời lại nắng to nên có lẽ nó sẽ không xuất hiện. Đợi đến tối xem sao. Ngoài ra..."Cô dừng lại, có vẻ do dự, không biết nên nói tiếp thế nào.Phong Tranh cau mày, cảm nhận được sự bất thường trong thái độ của Oanh Oanh, liền hỏi:"Ngoài ra cái gì?"Oanh Oanh nhìn cô ta chằm chằm, rồi chậm rãi nói:"Chị Tranh, chị ngồi xuống trước đi. Tôi cần kiểm tra một chút để xác nhận xem trên người chị có chuyện gì bất thường không."Phong Tranh ngạc nhiên. Trên người cô ta có vấn đề gì sao? Dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo, ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da. Oanh Oanh nhẹ nhàng lật mí mắt cô ta lên kiểm tra, sau đó đặt lòng bàn tay lên vị trí tim của Phong Tranh.Ngoài nhịp tim bình thường, Oanh Oanh còn cảm nhận được một hơi thở khác, rất yếu ớt, nhưng rõ ràng tồn tại.Cô buông tay, khẽ thở dài:"Chị Tranh, chị bị trúng cổ. Trong tim chị có một con cổ trùng. Tôi không chắc nó có liên quan đến vong hồn kia không, nên đợi đến tối, khi vong hồn xuất hiện, tôi sẽ thử hỏi xem."Phong Tranh sững sờ, ngẩn người lẩm bẩm:"Trúng cổ? Không thể nào... Tôi chưa từng đến những nơi như Miêu Cương, sao có thể trúng cổ được?" Oanh Oanh cũng nhíu mày. Đúng là chuyện này rất kỳ lạ."Con cổ trùng này không phải loại gây tử vong. Nếu nó có ý định hại chị thì cơ thể chị bây giờ chắc chắn đã có dấu hiệu suy kiệt nghiêm trọng."Phong Tranh im lặng, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe được. Nếu cổ trùng không phải để g.i.ế.c người, vậy kẻ hạ cổ muốn làm gì? Là ai đã làm chuyện này với cô ta?Oanh Oanh nhớ lại những lời Viên Thành Quân từng nói với mình, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.Lúc này, Phong Tranh cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy hoang mang. Căn biệt thự rộng lớn rơi vào một khoảng lặng, không ai lên tiếng.Một lúc sau, Oanh Oanh phá vỡ sự im lặng:"Chị Tranh, chị cũng đừng lo lắng quá. Tôi sẽ chuẩn bị vài thứ để giúp chị dẫn con cổ trùng ra ngoài."Phong Tranh mơ hồ gật đầu:"Được..."Cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại thì đột nhiên, điện thoại vang lên. Nhìn màn hình hiển thị cái tên "Hướng Bách Hoa", Phong Tranh khẽ cau mày.Là bạn trai hiện tại của cô ta.Thấy Oanh Oanh nhìn mình, Phong Tranh hơi chần chừ rồi nhấc máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó chịu."Anh muốn làm gì? Sao lại cần nhiều tiền như vậy?"Sau một lúc im lặng lắng nghe, cô ta nghiến răng nói:"Được, lát nữa em sẽ bảo kế toán công ty chuyển khoản cho anh... Không được, tối nay em không đi ăn với anh được, em có việc khác rồi." 

Oanh Oanh đi lên lầu quan sát một vòng, sau đó quay lại phòng khách, nghiêm túc nói với Phong Tranh:

"Nhà chị đúng là từng có vong hồn ở lại. Bây giờ vẫn đang là ban ngày, trời lại nắng to nên có lẽ nó sẽ không xuất hiện. Đợi đến tối xem sao. Ngoài ra..."

Cô dừng lại, có vẻ do dự, không biết nên nói tiếp thế nào.

Phong Tranh cau mày, cảm nhận được sự bất thường trong thái độ của Oanh Oanh, liền hỏi:

"Ngoài ra cái gì?"

Oanh Oanh nhìn cô ta chằm chằm, rồi chậm rãi nói:

"Chị Tranh, chị ngồi xuống trước đi. Tôi cần kiểm tra một chút để xác nhận xem trên người chị có chuyện gì bất thường không."

Phong Tranh ngạc nhiên. Trên người cô ta có vấn đề gì sao?

 

Dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo, ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da. Oanh Oanh nhẹ nhàng lật mí mắt cô ta lên kiểm tra, sau đó đặt lòng bàn tay lên vị trí tim của Phong Tranh.

Ngoài nhịp tim bình thường, Oanh Oanh còn cảm nhận được một hơi thở khác, rất yếu ớt, nhưng rõ ràng tồn tại.

Cô buông tay, khẽ thở dài:

"Chị Tranh, chị bị trúng cổ. Trong tim chị có một con cổ trùng. Tôi không chắc nó có liên quan đến vong hồn kia không, nên đợi đến tối, khi vong hồn xuất hiện, tôi sẽ thử hỏi xem."

Phong Tranh sững sờ, ngẩn người lẩm bẩm:

"Trúng cổ? Không thể nào... Tôi chưa từng đến những nơi như Miêu Cương, sao có thể trúng cổ được?"

 

Oanh Oanh cũng nhíu mày. Đúng là chuyện này rất kỳ lạ.

"Con cổ trùng này không phải loại gây tử vong. Nếu nó có ý định hại chị thì cơ thể chị bây giờ chắc chắn đã có dấu hiệu suy kiệt nghiêm trọng."

Phong Tranh im lặng, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe được. Nếu cổ trùng không phải để g.i.ế.c người, vậy kẻ hạ cổ muốn làm gì? Là ai đã làm chuyện này với cô ta?

Oanh Oanh nhớ lại những lời Viên Thành Quân từng nói với mình, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.

Lúc này, Phong Tranh cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy hoang mang. Căn biệt thự rộng lớn rơi vào một khoảng lặng, không ai lên tiếng.

Một lúc sau, Oanh Oanh phá vỡ sự im lặng:

"Chị Tranh, chị cũng đừng lo lắng quá. Tôi sẽ chuẩn bị vài thứ để giúp chị dẫn con cổ trùng ra ngoài."

Phong Tranh mơ hồ gật đầu:

"Được..."

Cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại thì đột nhiên, điện thoại vang lên. Nhìn màn hình hiển thị cái tên "Hướng Bách Hoa", Phong Tranh khẽ cau mày.

Là bạn trai hiện tại của cô ta.

Thấy Oanh Oanh nhìn mình, Phong Tranh hơi chần chừ rồi nhấc máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó chịu.

"Anh muốn làm gì? Sao lại cần nhiều tiền như vậy?"

Sau một lúc im lặng lắng nghe, cô ta nghiến răng nói:

"Được, lát nữa em sẽ bảo kế toán công ty chuyển khoản cho anh... Không được, tối nay em không đi ăn với anh được, em có việc khác rồi."

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh đi lên lầu quan sát một vòng, sau đó quay lại phòng khách, nghiêm túc nói với Phong Tranh:"Nhà chị đúng là từng có vong hồn ở lại. Bây giờ vẫn đang là ban ngày, trời lại nắng to nên có lẽ nó sẽ không xuất hiện. Đợi đến tối xem sao. Ngoài ra..."Cô dừng lại, có vẻ do dự, không biết nên nói tiếp thế nào.Phong Tranh cau mày, cảm nhận được sự bất thường trong thái độ của Oanh Oanh, liền hỏi:"Ngoài ra cái gì?"Oanh Oanh nhìn cô ta chằm chằm, rồi chậm rãi nói:"Chị Tranh, chị ngồi xuống trước đi. Tôi cần kiểm tra một chút để xác nhận xem trên người chị có chuyện gì bất thường không."Phong Tranh ngạc nhiên. Trên người cô ta có vấn đề gì sao? Dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo, ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da. Oanh Oanh nhẹ nhàng lật mí mắt cô ta lên kiểm tra, sau đó đặt lòng bàn tay lên vị trí tim của Phong Tranh.Ngoài nhịp tim bình thường, Oanh Oanh còn cảm nhận được một hơi thở khác, rất yếu ớt, nhưng rõ ràng tồn tại.Cô buông tay, khẽ thở dài:"Chị Tranh, chị bị trúng cổ. Trong tim chị có một con cổ trùng. Tôi không chắc nó có liên quan đến vong hồn kia không, nên đợi đến tối, khi vong hồn xuất hiện, tôi sẽ thử hỏi xem."Phong Tranh sững sờ, ngẩn người lẩm bẩm:"Trúng cổ? Không thể nào... Tôi chưa từng đến những nơi như Miêu Cương, sao có thể trúng cổ được?" Oanh Oanh cũng nhíu mày. Đúng là chuyện này rất kỳ lạ."Con cổ trùng này không phải loại gây tử vong. Nếu nó có ý định hại chị thì cơ thể chị bây giờ chắc chắn đã có dấu hiệu suy kiệt nghiêm trọng."Phong Tranh im lặng, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe được. Nếu cổ trùng không phải để g.i.ế.c người, vậy kẻ hạ cổ muốn làm gì? Là ai đã làm chuyện này với cô ta?Oanh Oanh nhớ lại những lời Viên Thành Quân từng nói với mình, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.Lúc này, Phong Tranh cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy hoang mang. Căn biệt thự rộng lớn rơi vào một khoảng lặng, không ai lên tiếng.Một lúc sau, Oanh Oanh phá vỡ sự im lặng:"Chị Tranh, chị cũng đừng lo lắng quá. Tôi sẽ chuẩn bị vài thứ để giúp chị dẫn con cổ trùng ra ngoài."Phong Tranh mơ hồ gật đầu:"Được..."Cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại thì đột nhiên, điện thoại vang lên. Nhìn màn hình hiển thị cái tên "Hướng Bách Hoa", Phong Tranh khẽ cau mày.Là bạn trai hiện tại của cô ta.Thấy Oanh Oanh nhìn mình, Phong Tranh hơi chần chừ rồi nhấc máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó chịu."Anh muốn làm gì? Sao lại cần nhiều tiền như vậy?"Sau một lúc im lặng lắng nghe, cô ta nghiến răng nói:"Được, lát nữa em sẽ bảo kế toán công ty chuyển khoản cho anh... Không được, tối nay em không đi ăn với anh được, em có việc khác rồi." 

Chương 103: Chương 103