Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…
Chương 111: Chương 111
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cô không đáp ngay mà chỉ vào con cổ trùng trong chiếc bát trên bàn:"Tôi đến giúp chị Tranh giải quyết thứ này."Doãn Xuyên thoáng chốc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm:"Vậy là cổ trùng trong người Tranh Tranh đã được giải rồi sao? May quá..."Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên xa xăm:"Sau khi tôi chết, tôi không đi đến địa phủ, mà vẫn luôn ở bên Tranh Tranh. Mấy hôm trước, tôi thấy cô ấy đến quán bar uống rượu, có người đã bỏ một con sâu vào ly của cô ấy. Cô ấy lúc đó say khướt, không hề nhìn kỹ mà uống cạn ly rượu. Sau đó, cô ấy dường như biến thành một người khác…"Nói đến đây, ánh mắt hắn đầy đau xót. "Nếu người đàn ông đó thật lòng yêu mến Tranh Tranh, tôi cũng không muốn can thiệp. Nhưng hắn lại muốn lợi dụng con sâu đó để khống chế cô ấy. Tu vi của tôi không đủ, không thể giúp cô ấy hóa giải cổ trùng, chỉ có thể mỗi tối hiện ra, nhắc nhở cô ấy… Nhưng dường như tôi lại làm cô ấy sợ hãi."Trên mặt Doãn Xuyên lộ vẻ tự trách.Oanh Oanh khẽ thở dài. Cô có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng giữa hai người họ, nhưng số phận lại quá trớ trêu.Đúng lúc này, Phong Tranh chậm rãi tỉnh lại, giọng cô còn ngái ngủ:"Oanh Oanh… em đang nói chuyện với ai vậy?"Doãn Xuyên dịu dàng nhìn Phong Tranh, trong mắt tràn đầy yêu thương. Dù đã thành hồn ma, hắn vẫn muốn ở bên cô, bảo vệ cô suốt đời.Oanh Oanh liếc nhìn hai người, rồi khẽ nói: "Chị, thôi vậy… Em giúp chị mở mắt, tự chị nhìn đi."Dứt lời, cô đưa tay chạm vào trán Phong Tranh.Một luồng khí ấm áp lan tỏa, Phong Tranh bỗng cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người. Cô hơi ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, rồi sững sờ."Tôi… tôi… Doãn Xuyên… Doãn Xuyên…"Cô lắp bắp, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Cô lao đến, muốn ôm lấy người trước mặt, nhưng lại chỉ ôm vào khoảng không.Cô run rẩy lùi lại, ánh mắt tràn đầy đau đớn:"Chuyện gì thế này… Tại sao? Tại sao lại như vậy?"Phong Tranh hoang mang nhìn sang Oanh Oanh, đôi mắt đỏ hoe.Doãn Xuyên vẫn dịu dàng nhìn cô, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa nỗi buồn khôn nguôi. Hắn khẽ nói:"Người và quỷ khác đường… Tu vi của anh không đủ, không thể ngưng tụ thành thực thể."Nghĩa là dù đứng gần nhau thế này, nhưng họ mãi mãi không thể chạm vào nhau.Phong Tranh nghe vậy, nước mắt rơi càng nhiều hơn. Cô nhìn sang Oanh Oanh, như đang trông chờ một phép màu.Oanh Oanh thở dài, rồi bấm một quyết, nhẹ nhàng chạm vào người Doãn Xuyên:"Em có thể giúp anh tạm thời ngưng tụ thành thực thể, nhưng chỉ duy trì được một đêm. Hai người hãy trân trọng khoảng thời gian này đi… Em về trước đây."
Cô không đáp ngay mà chỉ vào con cổ trùng trong chiếc bát trên bàn:
"Tôi đến giúp chị Tranh giải quyết thứ này."
Doãn Xuyên thoáng chốc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy là cổ trùng trong người Tranh Tranh đã được giải rồi sao? May quá..."
Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên xa xăm:
"Sau khi tôi chết, tôi không đi đến địa phủ, mà vẫn luôn ở bên Tranh Tranh. Mấy hôm trước, tôi thấy cô ấy đến quán bar uống rượu, có người đã bỏ một con sâu vào ly của cô ấy. Cô ấy lúc đó say khướt, không hề nhìn kỹ mà uống cạn ly rượu. Sau đó, cô ấy dường như biến thành một người khác…"
Nói đến đây, ánh mắt hắn đầy đau xót.
"Nếu người đàn ông đó thật lòng yêu mến Tranh Tranh, tôi cũng không muốn can thiệp. Nhưng hắn lại muốn lợi dụng con sâu đó để khống chế cô ấy. Tu vi của tôi không đủ, không thể giúp cô ấy hóa giải cổ trùng, chỉ có thể mỗi tối hiện ra, nhắc nhở cô ấy… Nhưng dường như tôi lại làm cô ấy sợ hãi."
Trên mặt Doãn Xuyên lộ vẻ tự trách.
Oanh Oanh khẽ thở dài. Cô có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng giữa hai người họ, nhưng số phận lại quá trớ trêu.
Đúng lúc này, Phong Tranh chậm rãi tỉnh lại, giọng cô còn ngái ngủ:
"Oanh Oanh… em đang nói chuyện với ai vậy?"
Doãn Xuyên dịu dàng nhìn Phong Tranh, trong mắt tràn đầy yêu thương. Dù đã thành hồn ma, hắn vẫn muốn ở bên cô, bảo vệ cô suốt đời.
Oanh Oanh liếc nhìn hai người, rồi khẽ nói:
"Chị, thôi vậy… Em giúp chị mở mắt, tự chị nhìn đi."
Dứt lời, cô đưa tay chạm vào trán Phong Tranh.
Một luồng khí ấm áp lan tỏa, Phong Tranh bỗng cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người. Cô hơi ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, rồi sững sờ.
"Tôi… tôi… Doãn Xuyên… Doãn Xuyên…"
Cô lắp bắp, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Cô lao đến, muốn ôm lấy người trước mặt, nhưng lại chỉ ôm vào khoảng không.
Cô run rẩy lùi lại, ánh mắt tràn đầy đau đớn:
"Chuyện gì thế này… Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Phong Tranh hoang mang nhìn sang Oanh Oanh, đôi mắt đỏ hoe.
Doãn Xuyên vẫn dịu dàng nhìn cô, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa nỗi buồn khôn nguôi. Hắn khẽ nói:
"Người và quỷ khác đường… Tu vi của anh không đủ, không thể ngưng tụ thành thực thể."
Nghĩa là dù đứng gần nhau thế này, nhưng họ mãi mãi không thể chạm vào nhau.
Phong Tranh nghe vậy, nước mắt rơi càng nhiều hơn. Cô nhìn sang Oanh Oanh, như đang trông chờ một phép màu.
Oanh Oanh thở dài, rồi bấm một quyết, nhẹ nhàng chạm vào người Doãn Xuyên:
"Em có thể giúp anh tạm thời ngưng tụ thành thực thể, nhưng chỉ duy trì được một đêm. Hai người hãy trân trọng khoảng thời gian này đi… Em về trước đây."
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cô không đáp ngay mà chỉ vào con cổ trùng trong chiếc bát trên bàn:"Tôi đến giúp chị Tranh giải quyết thứ này."Doãn Xuyên thoáng chốc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm:"Vậy là cổ trùng trong người Tranh Tranh đã được giải rồi sao? May quá..."Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên xa xăm:"Sau khi tôi chết, tôi không đi đến địa phủ, mà vẫn luôn ở bên Tranh Tranh. Mấy hôm trước, tôi thấy cô ấy đến quán bar uống rượu, có người đã bỏ một con sâu vào ly của cô ấy. Cô ấy lúc đó say khướt, không hề nhìn kỹ mà uống cạn ly rượu. Sau đó, cô ấy dường như biến thành một người khác…"Nói đến đây, ánh mắt hắn đầy đau xót. "Nếu người đàn ông đó thật lòng yêu mến Tranh Tranh, tôi cũng không muốn can thiệp. Nhưng hắn lại muốn lợi dụng con sâu đó để khống chế cô ấy. Tu vi của tôi không đủ, không thể giúp cô ấy hóa giải cổ trùng, chỉ có thể mỗi tối hiện ra, nhắc nhở cô ấy… Nhưng dường như tôi lại làm cô ấy sợ hãi."Trên mặt Doãn Xuyên lộ vẻ tự trách.Oanh Oanh khẽ thở dài. Cô có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng giữa hai người họ, nhưng số phận lại quá trớ trêu.Đúng lúc này, Phong Tranh chậm rãi tỉnh lại, giọng cô còn ngái ngủ:"Oanh Oanh… em đang nói chuyện với ai vậy?"Doãn Xuyên dịu dàng nhìn Phong Tranh, trong mắt tràn đầy yêu thương. Dù đã thành hồn ma, hắn vẫn muốn ở bên cô, bảo vệ cô suốt đời.Oanh Oanh liếc nhìn hai người, rồi khẽ nói: "Chị, thôi vậy… Em giúp chị mở mắt, tự chị nhìn đi."Dứt lời, cô đưa tay chạm vào trán Phong Tranh.Một luồng khí ấm áp lan tỏa, Phong Tranh bỗng cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người. Cô hơi ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, rồi sững sờ."Tôi… tôi… Doãn Xuyên… Doãn Xuyên…"Cô lắp bắp, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Cô lao đến, muốn ôm lấy người trước mặt, nhưng lại chỉ ôm vào khoảng không.Cô run rẩy lùi lại, ánh mắt tràn đầy đau đớn:"Chuyện gì thế này… Tại sao? Tại sao lại như vậy?"Phong Tranh hoang mang nhìn sang Oanh Oanh, đôi mắt đỏ hoe.Doãn Xuyên vẫn dịu dàng nhìn cô, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa nỗi buồn khôn nguôi. Hắn khẽ nói:"Người và quỷ khác đường… Tu vi của anh không đủ, không thể ngưng tụ thành thực thể."Nghĩa là dù đứng gần nhau thế này, nhưng họ mãi mãi không thể chạm vào nhau.Phong Tranh nghe vậy, nước mắt rơi càng nhiều hơn. Cô nhìn sang Oanh Oanh, như đang trông chờ một phép màu.Oanh Oanh thở dài, rồi bấm một quyết, nhẹ nhàng chạm vào người Doãn Xuyên:"Em có thể giúp anh tạm thời ngưng tụ thành thực thể, nhưng chỉ duy trì được một đêm. Hai người hãy trân trọng khoảng thời gian này đi… Em về trước đây."