Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 119: Chương 119

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Trong căn phòng bệnh cao cấp, Trần Linh Bảo nằm tựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn dán vào màn hình tivi, xem một cách buồn chán.Vừa bước vào phòng, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của con gái, tim Dư Hồng Vân như thắt lại. Bà ta càng thêm hận Oanh Oanh.Nếu không phải vì Oanh Oanh, Linh Bảo của bà đã có thể thay thận, đã có thể khỏe mạnh trở lại. Nhưng bây giờ, tất cả đều bị đảo lộn."Mẹ đến rồi." Giọng nói Trần Linh Bảo yếu ớt.Dư Hồng Vân ngồi xuống bên giường, mắt đỏ hoe:"Mẹ đến rồi, hôm nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ mua cho con."Trần Linh Bảo lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng:"Mẹ ơi, con không có khẩu vị... Mẹ nhanh chóng tìm Oanh Oanh về được không? Con sẽ xin lỗi em ấy, con sẽ cầu xin em ấy... Mẹ, mẹ cầu xin em ấy cứu con đi! Con không muốn chết..."Nói đến đây, cô ta không kìm được mà bật khóc."Chỉ cần một quả thận của em ấy thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của em ấy. Chúng ta có thể cho em ấy tiền, cho em ấy bất cứ thứ gì em ấy muốn... Mẹ ơi, con thật sự không muốn chết..."Dư Hồng Vân siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo."Linh Bảo đừng lo, mẹ sẽ nghĩ cách."Bà ta vừa dứt lời, trên màn hình tivi chợt vang lên giọng nói quen thuộc của nữ phóng viên: "Hôm nay, thí sinh *****ên của kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba ở Ninh Bắc của chúng ta là ai? A, tôi đã nhìn thấy rồi, là một nam sinh. Chúng ta hãy đến phỏng vấn bạn ấy nhé!"Bên giường bệnh, cả Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo đều bất giác ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.Hình ảnh một nam sinh cao gầy, trắng trẻo xuất hiện trên màn hình. Cậu có đường nét tuấn tú, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn mang nét trẻ trung.Bên cạnh cậu có một nữ sinh, nhưng do góc quay không rõ ràng lắm, nên chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng dáng của cô ấy.Dù vậy, trái tim Dư Hồng Vân vẫn đột nhiên đập mạnh.Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng bà ta.Máy quay đang hướng về phía Thi Việt khi cậu lạnh nhạt trả lời nữ phóng viên:"Cũng được."Câu trả lời quá ngắn gọn khiến nữ phóng viên có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó, ống kính bất chợt chuyển sang cô gái đứng bên cạnh cậu.Dưới ánh nắng, cô gái ấy cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh, dung mạo kiều diễm như một đóa hoa nở rộ giữa trời hè.Ngay khoảnh khắc đó, ở một nơi khác, hai người đang theo dõi truyền hình trực tiếp bỗng dưng sững sờ. Trần Linh Bảo trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Mẹ ơi... đó không phải là Oanh Oanh sao?"Mới chỉ mười ngày không gặp, nhưng nhan sắc của Trần Linh Oanh đã trở nên kinh diễm đến mức khiến cô ta không thể tin vào mắt mình. 

Trong căn phòng bệnh cao cấp, Trần Linh Bảo nằm tựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn dán vào màn hình tivi, xem một cách buồn chán.

Vừa bước vào phòng, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của con gái, tim Dư Hồng Vân như thắt lại. Bà ta càng thêm hận Oanh Oanh.

Nếu không phải vì Oanh Oanh, Linh Bảo của bà đã có thể thay thận, đã có thể khỏe mạnh trở lại. Nhưng bây giờ, tất cả đều bị đảo lộn.

"Mẹ đến rồi." Giọng nói Trần Linh Bảo yếu ớt.

Dư Hồng Vân ngồi xuống bên giường, mắt đỏ hoe:

"Mẹ đến rồi, hôm nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ mua cho con."

Trần Linh Bảo lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng:

"Mẹ ơi, con không có khẩu vị... Mẹ nhanh chóng tìm Oanh Oanh về được không? Con sẽ xin lỗi em ấy, con sẽ cầu xin em ấy... Mẹ, mẹ cầu xin em ấy cứu con đi! Con không muốn chết..."

Nói đến đây, cô ta không kìm được mà bật khóc.

"Chỉ cần một quả thận của em ấy thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của em ấy. Chúng ta có thể cho em ấy tiền, cho em ấy bất cứ thứ gì em ấy muốn... Mẹ ơi, con thật sự không muốn chết..."

Dư Hồng Vân siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

"Linh Bảo đừng lo, mẹ sẽ nghĩ cách."

Bà ta vừa dứt lời, trên màn hình tivi chợt vang lên giọng nói quen thuộc của nữ phóng viên:

 

"Hôm nay, thí sinh *****ên của kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba ở Ninh Bắc của chúng ta là ai? A, tôi đã nhìn thấy rồi, là một nam sinh. Chúng ta hãy đến phỏng vấn bạn ấy nhé!"

Bên giường bệnh, cả Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo đều bất giác ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.

Hình ảnh một nam sinh cao gầy, trắng trẻo xuất hiện trên màn hình. Cậu có đường nét tuấn tú, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn mang nét trẻ trung.

Bên cạnh cậu có một nữ sinh, nhưng do góc quay không rõ ràng lắm, nên chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng dáng của cô ấy.

Dù vậy, trái tim Dư Hồng Vân vẫn đột nhiên đập mạnh.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng bà ta.

Máy quay đang hướng về phía Thi Việt khi cậu lạnh nhạt trả lời nữ phóng viên:

"Cũng được."

Câu trả lời quá ngắn gọn khiến nữ phóng viên có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó, ống kính bất chợt chuyển sang cô gái đứng bên cạnh cậu.

Dưới ánh nắng, cô gái ấy cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh, dung mạo kiều diễm như một đóa hoa nở rộ giữa trời hè.

Ngay khoảnh khắc đó, ở một nơi khác, hai người đang theo dõi truyền hình trực tiếp bỗng dưng sững sờ.

 

Trần Linh Bảo trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Mẹ ơi... đó không phải là Oanh Oanh sao?"

Mới chỉ mười ngày không gặp, nhưng nhan sắc của Trần Linh Oanh đã trở nên kinh diễm đến mức khiến cô ta không thể tin vào mắt mình.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Trong căn phòng bệnh cao cấp, Trần Linh Bảo nằm tựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn dán vào màn hình tivi, xem một cách buồn chán.Vừa bước vào phòng, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của con gái, tim Dư Hồng Vân như thắt lại. Bà ta càng thêm hận Oanh Oanh.Nếu không phải vì Oanh Oanh, Linh Bảo của bà đã có thể thay thận, đã có thể khỏe mạnh trở lại. Nhưng bây giờ, tất cả đều bị đảo lộn."Mẹ đến rồi." Giọng nói Trần Linh Bảo yếu ớt.Dư Hồng Vân ngồi xuống bên giường, mắt đỏ hoe:"Mẹ đến rồi, hôm nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ mua cho con."Trần Linh Bảo lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng:"Mẹ ơi, con không có khẩu vị... Mẹ nhanh chóng tìm Oanh Oanh về được không? Con sẽ xin lỗi em ấy, con sẽ cầu xin em ấy... Mẹ, mẹ cầu xin em ấy cứu con đi! Con không muốn chết..."Nói đến đây, cô ta không kìm được mà bật khóc."Chỉ cần một quả thận của em ấy thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của em ấy. Chúng ta có thể cho em ấy tiền, cho em ấy bất cứ thứ gì em ấy muốn... Mẹ ơi, con thật sự không muốn chết..."Dư Hồng Vân siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo."Linh Bảo đừng lo, mẹ sẽ nghĩ cách."Bà ta vừa dứt lời, trên màn hình tivi chợt vang lên giọng nói quen thuộc của nữ phóng viên: "Hôm nay, thí sinh *****ên của kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba ở Ninh Bắc của chúng ta là ai? A, tôi đã nhìn thấy rồi, là một nam sinh. Chúng ta hãy đến phỏng vấn bạn ấy nhé!"Bên giường bệnh, cả Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo đều bất giác ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.Hình ảnh một nam sinh cao gầy, trắng trẻo xuất hiện trên màn hình. Cậu có đường nét tuấn tú, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn mang nét trẻ trung.Bên cạnh cậu có một nữ sinh, nhưng do góc quay không rõ ràng lắm, nên chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng dáng của cô ấy.Dù vậy, trái tim Dư Hồng Vân vẫn đột nhiên đập mạnh.Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng bà ta.Máy quay đang hướng về phía Thi Việt khi cậu lạnh nhạt trả lời nữ phóng viên:"Cũng được."Câu trả lời quá ngắn gọn khiến nữ phóng viên có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó, ống kính bất chợt chuyển sang cô gái đứng bên cạnh cậu.Dưới ánh nắng, cô gái ấy cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh, dung mạo kiều diễm như một đóa hoa nở rộ giữa trời hè.Ngay khoảnh khắc đó, ở một nơi khác, hai người đang theo dõi truyền hình trực tiếp bỗng dưng sững sờ. Trần Linh Bảo trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Mẹ ơi... đó không phải là Oanh Oanh sao?"Mới chỉ mười ngày không gặp, nhưng nhan sắc của Trần Linh Oanh đã trở nên kinh diễm đến mức khiến cô ta không thể tin vào mắt mình. 

Chương 119: Chương 119