Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 185: Chương 185

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Nhà Mã bà bà ở tầng mười một. Khi cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ có vẻ ngoài dịu dàng xuất hiện. Nhưng sắc mặt cô ấy vô cùng tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Trong phòng ngủ, tiếng khóc dữ dội của một đứa trẻ vang lên không dứt, giọng khản đặc, nghe mà xót xa.Người phụ nữ nhìn thấy Oanh Oanh thì hơi ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghiêng người nhường đường cho cô và Ngải Giai bước vào.Ngay từ khi còn ở bên ngoài, Oanh Oanh đã cảm nhận được nơi này không có vấn đề gì. Vào trong kiểm tra phong thủy một lượt, cô càng chắc chắn rằng phong thủy nhà này rất bình thường.Gần đây cô có đọc sách về phong thủy, học khá nhanh, nên cả phong thủy nhà ở lẫn nhà mồ cô đều có thể xem qua.Không có vấn đề gì về phong thủy, nhưng đứa trẻ vẫn khóc không ngừng. Oanh Oanh trầm ngâm một lúc rồi nói:"Tôi vào xem đứa bé một chút."Người mẹ lập tức nắm lấy tay cô, giọng nói đầy tuyệt vọng:"Thầy mau vào xem đi! Đứa bé đã khóc suốt một ngày một đêm rồi..."Mã bà bà đi theo sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ôi, tôi thực sự không yên tâm, hay là cứ bế nó đến đạo quán bên cạnh xem thử..." Oanh Oanh nghe vậy, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Mã bà bà, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực: "Cấm nói."Lời vừa dứt, một luồng sức mạnh vô hình lan tỏa, bao trùm lấy Mã bà bà.Bà lão lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng há miệng định nói tiếp nhưng phát hiện mình... không thể phát ra bất cứ âm thanh nào! Một nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng bà. Bà ta trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm cô gái trẻ trước mặt.Sao lại thế này? Vừa rồi rõ ràng cô gái kia chỉ nói hai chữ "cấm nói", vậy mà bây giờ bà ta thực sự không nói được nữa!Mã bà bà bỗng thấy sống lưng lạnh toát, hoảng loạn đứng yên trong phòng khách, không dám nhúc nhích.Trong khi đó, Ngải Giai và mẹ đứa trẻ không hề để ý đến phản ứng bất thường của bà lão, chỉ vội vàng đi theo Oanh Oanh vào phòng ngủ.Vừa bước vào, Oanh Oanh liếc nhìn đứa bé đang nằm trên giường. Đứa trẻ trông còn rất nhỏ, khuôn mặt nhăn nhúm vì khóc quá nhiều. Cô bình tĩnh hỏi mẹ đứa trẻ: "Bé bao nhiêu tuổi rồi?"Người mẹ nhẹ giọng đáp: "Ngưu Nhi nhà tôi mới nửa tuổi thôi. 'Ngưu Nhi' là tên gọi ở nhà, bà nội nói đặt tên xấu thì dễ nuôi." Oanh Oanh lặng lẽ quan sát, trong mắt ánh lên một tia hiểu rõ. Đứa trẻ này... bị mất một hồn.Con người có ba hồn: Thiên hồn, Địa hồn và Mệnh hồn. Trong đó, Thiên hồn và Mệnh hồn thuộc về dương, còn Địa hồn lại là âm, cũng là phần dễ bị mất nhất. 

Nhà Mã bà bà ở tầng mười một. Khi cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ có vẻ ngoài dịu dàng xuất hiện. Nhưng sắc mặt cô ấy vô cùng tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Trong phòng ngủ, tiếng khóc dữ dội của một đứa trẻ vang lên không dứt, giọng khản đặc, nghe mà xót xa.

Người phụ nữ nhìn thấy Oanh Oanh thì hơi ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghiêng người nhường đường cho cô và Ngải Giai bước vào.

Ngay từ khi còn ở bên ngoài, Oanh Oanh đã cảm nhận được nơi này không có vấn đề gì. Vào trong kiểm tra phong thủy một lượt, cô càng chắc chắn rằng phong thủy nhà này rất bình thường.

Gần đây cô có đọc sách về phong thủy, học khá nhanh, nên cả phong thủy nhà ở lẫn nhà mồ cô đều có thể xem qua.

Không có vấn đề gì về phong thủy, nhưng đứa trẻ vẫn khóc không ngừng. Oanh Oanh trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Tôi vào xem đứa bé một chút."

Người mẹ lập tức nắm lấy tay cô, giọng nói đầy tuyệt vọng:

"Thầy mau vào xem đi! Đứa bé đã khóc suốt một ngày một đêm rồi..."

Mã bà bà đi theo sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ôi, tôi thực sự không yên tâm, hay là cứ bế nó đến đạo quán bên cạnh xem thử..."

 

Oanh Oanh nghe vậy, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Mã bà bà, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực: "Cấm nói."

Lời vừa dứt, một luồng sức mạnh vô hình lan tỏa, bao trùm lấy Mã bà bà.

Bà lão lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng há miệng định nói tiếp nhưng phát hiện mình... không thể phát ra bất cứ âm thanh nào! Một nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng bà. Bà ta trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm cô gái trẻ trước mặt.

Sao lại thế này? Vừa rồi rõ ràng cô gái kia chỉ nói hai chữ "cấm nói", vậy mà bây giờ bà ta thực sự không nói được nữa!

Mã bà bà bỗng thấy sống lưng lạnh toát, hoảng loạn đứng yên trong phòng khách, không dám nhúc nhích.

Trong khi đó, Ngải Giai và mẹ đứa trẻ không hề để ý đến phản ứng bất thường của bà lão, chỉ vội vàng đi theo Oanh Oanh vào phòng ngủ.

Vừa bước vào, Oanh Oanh liếc nhìn đứa bé đang nằm trên giường. Đứa trẻ trông còn rất nhỏ, khuôn mặt nhăn nhúm vì khóc quá nhiều. Cô bình tĩnh hỏi mẹ đứa trẻ: "Bé bao nhiêu tuổi rồi?"

Người mẹ nhẹ giọng đáp: "Ngưu Nhi nhà tôi mới nửa tuổi thôi. 'Ngưu Nhi' là tên gọi ở nhà, bà nội nói đặt tên xấu thì dễ nuôi."

 

Oanh Oanh lặng lẽ quan sát, trong mắt ánh lên một tia hiểu rõ. Đứa trẻ này... bị mất một hồn.

Con người có ba hồn: Thiên hồn, Địa hồn và Mệnh hồn. Trong đó, Thiên hồn và Mệnh hồn thuộc về dương, còn Địa hồn lại là âm, cũng là phần dễ bị mất nhất.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Nhà Mã bà bà ở tầng mười một. Khi cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ có vẻ ngoài dịu dàng xuất hiện. Nhưng sắc mặt cô ấy vô cùng tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Trong phòng ngủ, tiếng khóc dữ dội của một đứa trẻ vang lên không dứt, giọng khản đặc, nghe mà xót xa.Người phụ nữ nhìn thấy Oanh Oanh thì hơi ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghiêng người nhường đường cho cô và Ngải Giai bước vào.Ngay từ khi còn ở bên ngoài, Oanh Oanh đã cảm nhận được nơi này không có vấn đề gì. Vào trong kiểm tra phong thủy một lượt, cô càng chắc chắn rằng phong thủy nhà này rất bình thường.Gần đây cô có đọc sách về phong thủy, học khá nhanh, nên cả phong thủy nhà ở lẫn nhà mồ cô đều có thể xem qua.Không có vấn đề gì về phong thủy, nhưng đứa trẻ vẫn khóc không ngừng. Oanh Oanh trầm ngâm một lúc rồi nói:"Tôi vào xem đứa bé một chút."Người mẹ lập tức nắm lấy tay cô, giọng nói đầy tuyệt vọng:"Thầy mau vào xem đi! Đứa bé đã khóc suốt một ngày một đêm rồi..."Mã bà bà đi theo sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ôi, tôi thực sự không yên tâm, hay là cứ bế nó đến đạo quán bên cạnh xem thử..." Oanh Oanh nghe vậy, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Mã bà bà, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực: "Cấm nói."Lời vừa dứt, một luồng sức mạnh vô hình lan tỏa, bao trùm lấy Mã bà bà.Bà lão lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng há miệng định nói tiếp nhưng phát hiện mình... không thể phát ra bất cứ âm thanh nào! Một nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng bà. Bà ta trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm cô gái trẻ trước mặt.Sao lại thế này? Vừa rồi rõ ràng cô gái kia chỉ nói hai chữ "cấm nói", vậy mà bây giờ bà ta thực sự không nói được nữa!Mã bà bà bỗng thấy sống lưng lạnh toát, hoảng loạn đứng yên trong phòng khách, không dám nhúc nhích.Trong khi đó, Ngải Giai và mẹ đứa trẻ không hề để ý đến phản ứng bất thường của bà lão, chỉ vội vàng đi theo Oanh Oanh vào phòng ngủ.Vừa bước vào, Oanh Oanh liếc nhìn đứa bé đang nằm trên giường. Đứa trẻ trông còn rất nhỏ, khuôn mặt nhăn nhúm vì khóc quá nhiều. Cô bình tĩnh hỏi mẹ đứa trẻ: "Bé bao nhiêu tuổi rồi?"Người mẹ nhẹ giọng đáp: "Ngưu Nhi nhà tôi mới nửa tuổi thôi. 'Ngưu Nhi' là tên gọi ở nhà, bà nội nói đặt tên xấu thì dễ nuôi." Oanh Oanh lặng lẽ quan sát, trong mắt ánh lên một tia hiểu rõ. Đứa trẻ này... bị mất một hồn.Con người có ba hồn: Thiên hồn, Địa hồn và Mệnh hồn. Trong đó, Thiên hồn và Mệnh hồn thuộc về dương, còn Địa hồn lại là âm, cũng là phần dễ bị mất nhất. 

Chương 185: Chương 185