Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…
Chương 206: Chương 206
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… "Anh đi nhanh rồi về nhé... Con trai chúng ta vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt..."Nhạc Nghĩa Đạt cầm chặt điện thoại, giọng ông ta cũng khàn đi vì lo lắng:"Anh biết rồi. Em cứ yên tâm, lần này anh đã mời được một vị đại sư phong thủy rất giỏi. Nghe lão Viên nói, lần trước ông ta gặp tai nạn, xe lao xuống từ cầu vượt mà không hề hấn gì, đều là nhờ lá bùa hộ mệnh của vị đại sư này. Anh đưa thầy về quê xem thử trước, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân."Vợ ông ta nghe vậy cũng an tâm hơn đôi chút, nhưng vẫn nghẹn ngào:"Anh nhớ cẩn thận nhé..."Nhạc Nghĩa Đạt cúp máy, quay sang nhìn cô gái trẻ đứng bên cạnh—Oanh Oanh, vị thầy phong thủy lần này ông ta mời đến. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô lại là người mà Viên Thành Quân tin tưởng tuyệt đối.Ba người rời khỏi biệt thự. Hôm nay Viên Thành Quân không có việc gì bận, cũng muốn đi theo để tận mắt chứng kiến.Quê cũ của Nhạc Nghĩa Đạt là một ngôi làng nhỏ cách đó hơn ba trăm cây số, nếu đi đường cao tốc thì mất khoảng ba tiếng. Viên Thành Quân ngồi vào ghế lái, khởi động xe, cả nhóm nhanh chóng lên đường.Ba tiếng sau, họ đặt chân đến thôn Song Trạch—quê nhà của Nhạc Nghĩa Đạt. Ngôi làng nhỏ nép mình bên một dãy núi lớn, xung quanh là cánh đồng xanh mướt, thấp thoáng bóng người đang cấy hái. Nhạc Nghĩa Đạt dẫn đường, cả ba đi bộ thêm hơn mười phút. Dọc đường, nhiều thôn dân nhận ra ông ta, có người còn dừng tay chào hỏi. Dù sao thì nhà họ Nhạc năm nào cũng về đây ăn Tết, trong thôn vẫn còn một ngôi nhà cũ của họ.Rất nhanh, cả nhóm đã đến nơi chôn cất mẹ của Nhạc Nghĩa Đạt. Ngôi mộ được tu sửa khá khang trang, cỏ dại được dọn sạch, bia mộ cũng không có dấu hiệu hư hại. Nhưng ngay khi vừa nhìn qua, Oanh Oanh đã nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.Cô nhìn kỹ một lượt rồi chậm rãi quay sang Nhạc Nghĩa Đạt, hỏi thẳng: "Ông và vợ ông... không có kẻ thù chứ?"Nhạc Nghĩa Đạt thoáng giật mình, không hiểu vì sao cô lại hỏi vậy."Thầy... chuyện đó thì không có. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, công việc thuận buồm xuôi gió, đồng nghiệp đều thân thiết, không có ai gây thù chuốc oán cả. Còn vợ tôi thì chỉ kinh doanh buôn bán nhỏ, cũng chưa từng cãi vã hay xích mích với ai."Viên Thành Quân gật đầu, phụ họa thêm:"Tôi thấy nhân duyên của hai vợ chồng họ rất tốt, bình thường cũng chẳng thấy có ai ganh ghét hay đố kỵ gì cả."Oanh Oanh nhìn kỹ tướng mạo của Nhạc Nghĩa Đạt, ánh mắt thoáng trầm tư, rồi gật nhẹ."Ừm... Đúng là không phải tướng người dễ chiêu kẻ tiểu nhân."
"Anh đi nhanh rồi về nhé... Con trai chúng ta vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt..."
Nhạc Nghĩa Đạt cầm chặt điện thoại, giọng ông ta cũng khàn đi vì lo lắng:
"Anh biết rồi. Em cứ yên tâm, lần này anh đã mời được một vị đại sư phong thủy rất giỏi. Nghe lão Viên nói, lần trước ông ta gặp tai nạn, xe lao xuống từ cầu vượt mà không hề hấn gì, đều là nhờ lá bùa hộ mệnh của vị đại sư này. Anh đưa thầy về quê xem thử trước, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân."
Vợ ông ta nghe vậy cũng an tâm hơn đôi chút, nhưng vẫn nghẹn ngào:
"Anh nhớ cẩn thận nhé..."
Nhạc Nghĩa Đạt cúp máy, quay sang nhìn cô gái trẻ đứng bên cạnh—Oanh Oanh, vị thầy phong thủy lần này ông ta mời đến. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô lại là người mà Viên Thành Quân tin tưởng tuyệt đối.
Ba người rời khỏi biệt thự. Hôm nay Viên Thành Quân không có việc gì bận, cũng muốn đi theo để tận mắt chứng kiến.
Quê cũ của Nhạc Nghĩa Đạt là một ngôi làng nhỏ cách đó hơn ba trăm cây số, nếu đi đường cao tốc thì mất khoảng ba tiếng. Viên Thành Quân ngồi vào ghế lái, khởi động xe, cả nhóm nhanh chóng lên đường.
Ba tiếng sau, họ đặt chân đến thôn Song Trạch—quê nhà của Nhạc Nghĩa Đạt. Ngôi làng nhỏ nép mình bên một dãy núi lớn, xung quanh là cánh đồng xanh mướt, thấp thoáng bóng người đang cấy hái.
Nhạc Nghĩa Đạt dẫn đường, cả ba đi bộ thêm hơn mười phút. Dọc đường, nhiều thôn dân nhận ra ông ta, có người còn dừng tay chào hỏi. Dù sao thì nhà họ Nhạc năm nào cũng về đây ăn Tết, trong thôn vẫn còn một ngôi nhà cũ của họ.
Rất nhanh, cả nhóm đã đến nơi chôn cất mẹ của Nhạc Nghĩa Đạt. Ngôi mộ được tu sửa khá khang trang, cỏ dại được dọn sạch, bia mộ cũng không có dấu hiệu hư hại. Nhưng ngay khi vừa nhìn qua, Oanh Oanh đã nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Cô nhìn kỹ một lượt rồi chậm rãi quay sang Nhạc Nghĩa Đạt, hỏi thẳng:
"Ông và vợ ông... không có kẻ thù chứ?"
Nhạc Nghĩa Đạt thoáng giật mình, không hiểu vì sao cô lại hỏi vậy.
"Thầy... chuyện đó thì không có. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, công việc thuận buồm xuôi gió, đồng nghiệp đều thân thiết, không có ai gây thù chuốc oán cả. Còn vợ tôi thì chỉ kinh doanh buôn bán nhỏ, cũng chưa từng cãi vã hay xích mích với ai."
Viên Thành Quân gật đầu, phụ họa thêm:
"Tôi thấy nhân duyên của hai vợ chồng họ rất tốt, bình thường cũng chẳng thấy có ai ganh ghét hay đố kỵ gì cả."
Oanh Oanh nhìn kỹ tướng mạo của Nhạc Nghĩa Đạt, ánh mắt thoáng trầm tư, rồi gật nhẹ.
"Ừm... Đúng là không phải tướng người dễ chiêu kẻ tiểu nhân."
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… "Anh đi nhanh rồi về nhé... Con trai chúng ta vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt..."Nhạc Nghĩa Đạt cầm chặt điện thoại, giọng ông ta cũng khàn đi vì lo lắng:"Anh biết rồi. Em cứ yên tâm, lần này anh đã mời được một vị đại sư phong thủy rất giỏi. Nghe lão Viên nói, lần trước ông ta gặp tai nạn, xe lao xuống từ cầu vượt mà không hề hấn gì, đều là nhờ lá bùa hộ mệnh của vị đại sư này. Anh đưa thầy về quê xem thử trước, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân."Vợ ông ta nghe vậy cũng an tâm hơn đôi chút, nhưng vẫn nghẹn ngào:"Anh nhớ cẩn thận nhé..."Nhạc Nghĩa Đạt cúp máy, quay sang nhìn cô gái trẻ đứng bên cạnh—Oanh Oanh, vị thầy phong thủy lần này ông ta mời đến. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô lại là người mà Viên Thành Quân tin tưởng tuyệt đối.Ba người rời khỏi biệt thự. Hôm nay Viên Thành Quân không có việc gì bận, cũng muốn đi theo để tận mắt chứng kiến.Quê cũ của Nhạc Nghĩa Đạt là một ngôi làng nhỏ cách đó hơn ba trăm cây số, nếu đi đường cao tốc thì mất khoảng ba tiếng. Viên Thành Quân ngồi vào ghế lái, khởi động xe, cả nhóm nhanh chóng lên đường.Ba tiếng sau, họ đặt chân đến thôn Song Trạch—quê nhà của Nhạc Nghĩa Đạt. Ngôi làng nhỏ nép mình bên một dãy núi lớn, xung quanh là cánh đồng xanh mướt, thấp thoáng bóng người đang cấy hái. Nhạc Nghĩa Đạt dẫn đường, cả ba đi bộ thêm hơn mười phút. Dọc đường, nhiều thôn dân nhận ra ông ta, có người còn dừng tay chào hỏi. Dù sao thì nhà họ Nhạc năm nào cũng về đây ăn Tết, trong thôn vẫn còn một ngôi nhà cũ của họ.Rất nhanh, cả nhóm đã đến nơi chôn cất mẹ của Nhạc Nghĩa Đạt. Ngôi mộ được tu sửa khá khang trang, cỏ dại được dọn sạch, bia mộ cũng không có dấu hiệu hư hại. Nhưng ngay khi vừa nhìn qua, Oanh Oanh đã nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.Cô nhìn kỹ một lượt rồi chậm rãi quay sang Nhạc Nghĩa Đạt, hỏi thẳng: "Ông và vợ ông... không có kẻ thù chứ?"Nhạc Nghĩa Đạt thoáng giật mình, không hiểu vì sao cô lại hỏi vậy."Thầy... chuyện đó thì không có. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, công việc thuận buồm xuôi gió, đồng nghiệp đều thân thiết, không có ai gây thù chuốc oán cả. Còn vợ tôi thì chỉ kinh doanh buôn bán nhỏ, cũng chưa từng cãi vã hay xích mích với ai."Viên Thành Quân gật đầu, phụ họa thêm:"Tôi thấy nhân duyên của hai vợ chồng họ rất tốt, bình thường cũng chẳng thấy có ai ganh ghét hay đố kỵ gì cả."Oanh Oanh nhìn kỹ tướng mạo của Nhạc Nghĩa Đạt, ánh mắt thoáng trầm tư, rồi gật nhẹ."Ừm... Đúng là không phải tướng người dễ chiêu kẻ tiểu nhân."