Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 255: Chương 255

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Những hồn ma như thế này thường rất mơ hồ, nhất là khi cô bé trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi. Trên người cô mặc quần áo mùa đông, điều đó có nghĩa là ít nhất cô bé đã mất từ mùa đông năm ngoái. Nếu vẫn còn chấp niệm với gia đình như vậy, rất có thể cô bé đã c.h.ế.t đột ngột, muốn được gặp lại người thân lần cuối.Hơn nữa, bộ quần áo trên người cô bé không giống với phong cách của cư dân trong khu vực này. Thành phố Ninh Bắc nằm ở vị trí không hẳn là miền Nam, cũng không hẳn là miền Bắc, nhưng kiểu trang phục của cô bé lại có nét đặc trưng của vùng phía Bắc. Điều đó đồng nghĩa với việc cô bé không phải người bản địa, mà có thể đến từ một nơi xa hơn.Vậy nên, có lẽ cô bé căn bản không biết nhà mình ở đâu."Em… nhà em…" Đúng như dự đoán, cô bé bối rối, giọng nói lạc đi: "Em cũng không biết. Nhưng em muốn về nhà… Anh ơi, anh giúp em với được không?" Thẩm Dư Huề khẽ thở dài, giọng điệu có phần bất lực: "Em ngay cả nhà mình ở đâu cũng không nhớ, bảo anh giúp thế nào đây? Nếu vậy, em nên tìm đến chùa hoặc đạo quán, nhờ họ siêu độ cho em, rồi đi đến nơi em cần đến.""Không! Không được!" Cô bé òa khóc nức nở, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Em muốn về nhà… Em muốn gặp cha mẹ và anh trai… Anh ơi, anh giúp em với được không?"Cảm nhận được sự đau khổ của cô bé, Thẩm Dư Huề nửa ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy nước mắt ấy: "Vậy em có biết mình tên gì không?""Nữu Nữu…" Cô bé đáp, giọng nói nhỏ dần.Thẩm Dư Huề gật đầu: "Họ gì?"Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi lí nhí trả lời: "Họ Mã… Mã Nữu Nữu…" Họ Mã? Thẩm Dư Huề trầm ngâm.Cái tên "Nữu Nữu" rất có thể chỉ là tên gọi ở nhà, không phải tên thật. Nếu vậy, dù có muốn tra cứu danh sách mất tích, cũng rất khó tìm được thông tin."Nữu Nữu là tên thật hay chỉ là tên gọi ở nhà?" Cậu hỏi tiếp.Cô bé ngơ ngác: "Cái gì cơ? Cha mẹ và anh trai đều gọi em là Nữu Nữu."Quả nhiên.Nếu chỉ có tên gọi ở nhà thì không thể nào tìm ra địa chỉ gia đình cô bé được. Nhưng mà… có lẽ vẫn còn cách khác.Ánh mắt Thẩm Dư Huề trầm xuống, cậu chợt nhớ đến cô gái đã chặn đường mình lần trước, nói muốn báo ơn.Thi Oanh Oanh.Cô ấy có vẻ hiểu những chuyện này, có lẽ cô ấy có cách.Cậu lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Oanh Oanh. Trước đó, hai người từng trao đổi phương thức liên lạc, thỉnh thoảng có nhắn tin vài câu đơn giản. Thường là cô nhắn "chào buổi sáng" hoặc "chúc ngủ ngon", còn cậu chỉ đáp lại bằng một chữ "ừ", trông có vẻ khá lạnh nhạt. Nhưng không phải là cậu cố tình như vậy, mà tính cách cậu vốn đã thế. 

Những hồn ma như thế này thường rất mơ hồ, nhất là khi cô bé trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi. Trên người cô mặc quần áo mùa đông, điều đó có nghĩa là ít nhất cô bé đã mất từ mùa đông năm ngoái. Nếu vẫn còn chấp niệm với gia đình như vậy, rất có thể cô bé đã c.h.ế.t đột ngột, muốn được gặp lại người thân lần cuối.

Hơn nữa, bộ quần áo trên người cô bé không giống với phong cách của cư dân trong khu vực này. Thành phố Ninh Bắc nằm ở vị trí không hẳn là miền Nam, cũng không hẳn là miền Bắc, nhưng kiểu trang phục của cô bé lại có nét đặc trưng của vùng phía Bắc. Điều đó đồng nghĩa với việc cô bé không phải người bản địa, mà có thể đến từ một nơi xa hơn.

Vậy nên, có lẽ cô bé căn bản không biết nhà mình ở đâu.

"Em… nhà em…" Đúng như dự đoán, cô bé bối rối, giọng nói lạc đi: "Em cũng không biết. Nhưng em muốn về nhà… Anh ơi, anh giúp em với được không?"

 

Thẩm Dư Huề khẽ thở dài, giọng điệu có phần bất lực: "Em ngay cả nhà mình ở đâu cũng không nhớ, bảo anh giúp thế nào đây? Nếu vậy, em nên tìm đến chùa hoặc đạo quán, nhờ họ siêu độ cho em, rồi đi đến nơi em cần đến."

"Không! Không được!" Cô bé òa khóc nức nở, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Em muốn về nhà… Em muốn gặp cha mẹ và anh trai… Anh ơi, anh giúp em với được không?"

Cảm nhận được sự đau khổ của cô bé, Thẩm Dư Huề nửa ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy nước mắt ấy: "Vậy em có biết mình tên gì không?"

"Nữu Nữu…" Cô bé đáp, giọng nói nhỏ dần.

Thẩm Dư Huề gật đầu: "Họ gì?"

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi lí nhí trả lời: "Họ Mã… Mã Nữu Nữu…"

 

Họ Mã? Thẩm Dư Huề trầm ngâm.

Cái tên "Nữu Nữu" rất có thể chỉ là tên gọi ở nhà, không phải tên thật. Nếu vậy, dù có muốn tra cứu danh sách mất tích, cũng rất khó tìm được thông tin.

"Nữu Nữu là tên thật hay chỉ là tên gọi ở nhà?" Cậu hỏi tiếp.

Cô bé ngơ ngác: "Cái gì cơ? Cha mẹ và anh trai đều gọi em là Nữu Nữu."

Quả nhiên.

Nếu chỉ có tên gọi ở nhà thì không thể nào tìm ra địa chỉ gia đình cô bé được. Nhưng mà… có lẽ vẫn còn cách khác.

Ánh mắt Thẩm Dư Huề trầm xuống, cậu chợt nhớ đến cô gái đã chặn đường mình lần trước, nói muốn báo ơn.

Thi Oanh Oanh.

Cô ấy có vẻ hiểu những chuyện này, có lẽ cô ấy có cách.

Cậu lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Oanh Oanh. Trước đó, hai người từng trao đổi phương thức liên lạc, thỉnh thoảng có nhắn tin vài câu đơn giản. Thường là cô nhắn "chào buổi sáng" hoặc "chúc ngủ ngon", còn cậu chỉ đáp lại bằng một chữ "ừ", trông có vẻ khá lạnh nhạt. Nhưng không phải là cậu cố tình như vậy, mà tính cách cậu vốn đã thế.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Những hồn ma như thế này thường rất mơ hồ, nhất là khi cô bé trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi. Trên người cô mặc quần áo mùa đông, điều đó có nghĩa là ít nhất cô bé đã mất từ mùa đông năm ngoái. Nếu vẫn còn chấp niệm với gia đình như vậy, rất có thể cô bé đã c.h.ế.t đột ngột, muốn được gặp lại người thân lần cuối.Hơn nữa, bộ quần áo trên người cô bé không giống với phong cách của cư dân trong khu vực này. Thành phố Ninh Bắc nằm ở vị trí không hẳn là miền Nam, cũng không hẳn là miền Bắc, nhưng kiểu trang phục của cô bé lại có nét đặc trưng của vùng phía Bắc. Điều đó đồng nghĩa với việc cô bé không phải người bản địa, mà có thể đến từ một nơi xa hơn.Vậy nên, có lẽ cô bé căn bản không biết nhà mình ở đâu."Em… nhà em…" Đúng như dự đoán, cô bé bối rối, giọng nói lạc đi: "Em cũng không biết. Nhưng em muốn về nhà… Anh ơi, anh giúp em với được không?" Thẩm Dư Huề khẽ thở dài, giọng điệu có phần bất lực: "Em ngay cả nhà mình ở đâu cũng không nhớ, bảo anh giúp thế nào đây? Nếu vậy, em nên tìm đến chùa hoặc đạo quán, nhờ họ siêu độ cho em, rồi đi đến nơi em cần đến.""Không! Không được!" Cô bé òa khóc nức nở, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Em muốn về nhà… Em muốn gặp cha mẹ và anh trai… Anh ơi, anh giúp em với được không?"Cảm nhận được sự đau khổ của cô bé, Thẩm Dư Huề nửa ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy nước mắt ấy: "Vậy em có biết mình tên gì không?""Nữu Nữu…" Cô bé đáp, giọng nói nhỏ dần.Thẩm Dư Huề gật đầu: "Họ gì?"Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi lí nhí trả lời: "Họ Mã… Mã Nữu Nữu…" Họ Mã? Thẩm Dư Huề trầm ngâm.Cái tên "Nữu Nữu" rất có thể chỉ là tên gọi ở nhà, không phải tên thật. Nếu vậy, dù có muốn tra cứu danh sách mất tích, cũng rất khó tìm được thông tin."Nữu Nữu là tên thật hay chỉ là tên gọi ở nhà?" Cậu hỏi tiếp.Cô bé ngơ ngác: "Cái gì cơ? Cha mẹ và anh trai đều gọi em là Nữu Nữu."Quả nhiên.Nếu chỉ có tên gọi ở nhà thì không thể nào tìm ra địa chỉ gia đình cô bé được. Nhưng mà… có lẽ vẫn còn cách khác.Ánh mắt Thẩm Dư Huề trầm xuống, cậu chợt nhớ đến cô gái đã chặn đường mình lần trước, nói muốn báo ơn.Thi Oanh Oanh.Cô ấy có vẻ hiểu những chuyện này, có lẽ cô ấy có cách.Cậu lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Oanh Oanh. Trước đó, hai người từng trao đổi phương thức liên lạc, thỉnh thoảng có nhắn tin vài câu đơn giản. Thường là cô nhắn "chào buổi sáng" hoặc "chúc ngủ ngon", còn cậu chỉ đáp lại bằng một chữ "ừ", trông có vẻ khá lạnh nhạt. Nhưng không phải là cậu cố tình như vậy, mà tính cách cậu vốn đã thế. 

Chương 255: Chương 255