Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…
Chương 391: Chương 391
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Ngay cả cha mẹ Hứa và Linh Linh trong phòng ngủ cũng nghe thấy tiếng thét đó. Sắc mặt cha Hứa thay đổi, còn Linh Linh thì hoảng sợ khóc ré lên.Mẹ Hứa ôm chặt con gái, giọng run rẩy:"Tiểu Bác! Tiểu Bác! Xảy ra chuyện gì thế?!"Cha Hứa lập tức bế Linh Linh rồi cùng mẹ Hứa lao đến phòng tắm.Vừa bước vào, hai người sững sờ—Hứa Hồng Bác đứng ngay trước gương, tay cầm chặt lá bùa hộ mệnh. Chiếc gương vẫn tiếp tục gợn sóng như thể không còn là một tấm gương bình thường nữa.Từ bên trong gương, một giọng nói khàn khàn chói tai vang lên:"Các người còn muốn hại tôi? Các người dám! Tao sẽ g.i.ế.c các người! Giết sạch các người!"Giọng nói này kỳ quái đến mức không thể phân biệt là nam hay nữ. Nó đầy căm hận, gằn từng chữ một, mang theo sát khí dày đặc.Bốn người nhà họ Hứa run rẩy trong kinh hoàng.Hứa Hồng Bác mặt tái mét, giọng nói cũng run lên:"Cha! Phải làm sao bây giờ?! Phải làm sao bây giờ?!"Mẹ Hứa ôm chặt Linh Linh, con bé đã sợ đến mức khóc không thành tiếng.Cha Hứa nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay con trai, hét lên trong tuyệt vọng: "Tiểu Bác! Con rốt cuộc lấy thứ này ở đâu? Sao lại triệu hồi thứ quái quỷ gì thế này?!""Cha! Không phải con!" Hứa Hồng Bác cũng gần như phát điên: "Là trong gương nhà mình có thứ gì đó! Lá bùa này con mượn của bạn học, bạn ấy nói nó có thể hộ thân trừ tà. Con vừa đưa bùa hộ mệnh ra đối diện với gương, gương bắt đầu rung chuyển như gợn sóng nước, rồi phát ra âm thanh quái dị này! Có phải nó sợ lá bùa này không?!"Trong gương, giọng nói khàn khàn tiếp tục rít lên:"Ai sợ thứ này chứ? Tao sẽ ăn thịt các người!"Mẹ Hứa hét lên hoảng loạn:Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê."Tiểu Bác! Con lấy bùa hộ mệnh ở đâu? Mau gọi người đến xem đi! Chúng ta không thể để thứ này tồn tại trong nhà được!"Bốn người trong nhà lúc này đều sợ hãi đến cực điểm.Hứa Hồng Bác lập tức nhét lá bùa vào tay cha mình, giọng gấp gáp:"Cha! Cha cầm bùa hộ mệnh đối diện với gương! Con đi gọi điện cho bạn học!"Dứt lời, cậu ta lao ra ngoài, lục tìm điện thoại. Cậu nhất định phải lấy được thông tin liên lạc của vị cao nhân kia ngay lập tức. Không thể cứ cầm bùa hộ mệnh đứng canh gương mãi thế này, hơn nữa, lá bùa này có thể hộ thân, nhưng làm sao có thể bảo vệ cả bốn người cùng một lúc? Nếu lỡ như lúc họ ngủ mà thứ trong gương bò ra thì sao…Tay cha Hứa run rẩy siết chặt lá bùa, nhìn vào chiếc gương vẫn còn đang gợn sóng trước mặt. Lòng bàn tay ông ướt đẫm mồ hôi lạnh.Hứa Hồng Bác lập tức gọi điện cho Thi Phong, vừa nghe máy, Thi Phong đã hỏi ngay:"Thế nào rồi?"
Ngay cả cha mẹ Hứa và Linh Linh trong phòng ngủ cũng nghe thấy tiếng thét đó. Sắc mặt cha Hứa thay đổi, còn Linh Linh thì hoảng sợ khóc ré lên.
Mẹ Hứa ôm chặt con gái, giọng run rẩy:
"Tiểu Bác! Tiểu Bác! Xảy ra chuyện gì thế?!"
Cha Hứa lập tức bế Linh Linh rồi cùng mẹ Hứa lao đến phòng tắm.
Vừa bước vào, hai người sững sờ—Hứa Hồng Bác đứng ngay trước gương, tay cầm chặt lá bùa hộ mệnh. Chiếc gương vẫn tiếp tục gợn sóng như thể không còn là một tấm gương bình thường nữa.
Từ bên trong gương, một giọng nói khàn khàn chói tai vang lên:
"Các người còn muốn hại tôi? Các người dám! Tao sẽ g.i.ế.c các người! Giết sạch các người!"
Giọng nói này kỳ quái đến mức không thể phân biệt là nam hay nữ. Nó đầy căm hận, gằn từng chữ một, mang theo sát khí dày đặc.
Bốn người nhà họ Hứa run rẩy trong kinh hoàng.
Hứa Hồng Bác mặt tái mét, giọng nói cũng run lên:
"Cha! Phải làm sao bây giờ?! Phải làm sao bây giờ?!"
Mẹ Hứa ôm chặt Linh Linh, con bé đã sợ đến mức khóc không thành tiếng.
Cha Hứa nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay con trai, hét lên trong tuyệt vọng:
"Tiểu Bác! Con rốt cuộc lấy thứ này ở đâu? Sao lại triệu hồi thứ quái quỷ gì thế này?!"
"Cha! Không phải con!" Hứa Hồng Bác cũng gần như phát điên: "Là trong gương nhà mình có thứ gì đó! Lá bùa này con mượn của bạn học, bạn ấy nói nó có thể hộ thân trừ tà. Con vừa đưa bùa hộ mệnh ra đối diện với gương, gương bắt đầu rung chuyển như gợn sóng nước, rồi phát ra âm thanh quái dị này! Có phải nó sợ lá bùa này không?!"
Trong gương, giọng nói khàn khàn tiếp tục rít lên:
"Ai sợ thứ này chứ? Tao sẽ ăn thịt các người!"
Mẹ Hứa hét lên hoảng loạn:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Tiểu Bác! Con lấy bùa hộ mệnh ở đâu? Mau gọi người đến xem đi! Chúng ta không thể để thứ này tồn tại trong nhà được!"
Bốn người trong nhà lúc này đều sợ hãi đến cực điểm.
Hứa Hồng Bác lập tức nhét lá bùa vào tay cha mình, giọng gấp gáp:
"Cha! Cha cầm bùa hộ mệnh đối diện với gương! Con đi gọi điện cho bạn học!"
Dứt lời, cậu ta lao ra ngoài, lục tìm điện thoại. Cậu nhất định phải lấy được thông tin liên lạc của vị cao nhân kia ngay lập tức. Không thể cứ cầm bùa hộ mệnh đứng canh gương mãi thế này, hơn nữa, lá bùa này có thể hộ thân, nhưng làm sao có thể bảo vệ cả bốn người cùng một lúc? Nếu lỡ như lúc họ ngủ mà thứ trong gương bò ra thì sao…
Tay cha Hứa run rẩy siết chặt lá bùa, nhìn vào chiếc gương vẫn còn đang gợn sóng trước mặt. Lòng bàn tay ông ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hứa Hồng Bác lập tức gọi điện cho Thi Phong, vừa nghe máy, Thi Phong đã hỏi ngay:
"Thế nào rồi?"
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Ngay cả cha mẹ Hứa và Linh Linh trong phòng ngủ cũng nghe thấy tiếng thét đó. Sắc mặt cha Hứa thay đổi, còn Linh Linh thì hoảng sợ khóc ré lên.Mẹ Hứa ôm chặt con gái, giọng run rẩy:"Tiểu Bác! Tiểu Bác! Xảy ra chuyện gì thế?!"Cha Hứa lập tức bế Linh Linh rồi cùng mẹ Hứa lao đến phòng tắm.Vừa bước vào, hai người sững sờ—Hứa Hồng Bác đứng ngay trước gương, tay cầm chặt lá bùa hộ mệnh. Chiếc gương vẫn tiếp tục gợn sóng như thể không còn là một tấm gương bình thường nữa.Từ bên trong gương, một giọng nói khàn khàn chói tai vang lên:"Các người còn muốn hại tôi? Các người dám! Tao sẽ g.i.ế.c các người! Giết sạch các người!"Giọng nói này kỳ quái đến mức không thể phân biệt là nam hay nữ. Nó đầy căm hận, gằn từng chữ một, mang theo sát khí dày đặc.Bốn người nhà họ Hứa run rẩy trong kinh hoàng.Hứa Hồng Bác mặt tái mét, giọng nói cũng run lên:"Cha! Phải làm sao bây giờ?! Phải làm sao bây giờ?!"Mẹ Hứa ôm chặt Linh Linh, con bé đã sợ đến mức khóc không thành tiếng.Cha Hứa nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay con trai, hét lên trong tuyệt vọng: "Tiểu Bác! Con rốt cuộc lấy thứ này ở đâu? Sao lại triệu hồi thứ quái quỷ gì thế này?!""Cha! Không phải con!" Hứa Hồng Bác cũng gần như phát điên: "Là trong gương nhà mình có thứ gì đó! Lá bùa này con mượn của bạn học, bạn ấy nói nó có thể hộ thân trừ tà. Con vừa đưa bùa hộ mệnh ra đối diện với gương, gương bắt đầu rung chuyển như gợn sóng nước, rồi phát ra âm thanh quái dị này! Có phải nó sợ lá bùa này không?!"Trong gương, giọng nói khàn khàn tiếp tục rít lên:"Ai sợ thứ này chứ? Tao sẽ ăn thịt các người!"Mẹ Hứa hét lên hoảng loạn:Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê."Tiểu Bác! Con lấy bùa hộ mệnh ở đâu? Mau gọi người đến xem đi! Chúng ta không thể để thứ này tồn tại trong nhà được!"Bốn người trong nhà lúc này đều sợ hãi đến cực điểm.Hứa Hồng Bác lập tức nhét lá bùa vào tay cha mình, giọng gấp gáp:"Cha! Cha cầm bùa hộ mệnh đối diện với gương! Con đi gọi điện cho bạn học!"Dứt lời, cậu ta lao ra ngoài, lục tìm điện thoại. Cậu nhất định phải lấy được thông tin liên lạc của vị cao nhân kia ngay lập tức. Không thể cứ cầm bùa hộ mệnh đứng canh gương mãi thế này, hơn nữa, lá bùa này có thể hộ thân, nhưng làm sao có thể bảo vệ cả bốn người cùng một lúc? Nếu lỡ như lúc họ ngủ mà thứ trong gương bò ra thì sao…Tay cha Hứa run rẩy siết chặt lá bùa, nhìn vào chiếc gương vẫn còn đang gợn sóng trước mặt. Lòng bàn tay ông ướt đẫm mồ hôi lạnh.Hứa Hồng Bác lập tức gọi điện cho Thi Phong, vừa nghe máy, Thi Phong đã hỏi ngay:"Thế nào rồi?"