“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 11: Tính tình của chị cậu ta không tốt
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Nhìn mấy người đứng trước bàn bọn họ, Cố Tứ cau mày, âm thanh non nớt vô cùng lạnh lẽo: "Đã nói không biết các người rồi, có thể đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm được không!"Phiền muốn chết!Nhất định là vừa ý khuôn mặt xinh đẹp của chị cậu ta!Thủ đoạn bắt chuyện thật cũ rích!Cố Mang thay đổi tư thế, nghiêng nghiêng tựa vào ghế.Cánh tay vươn dài đặt lên mặt bàn, trong bàn tay xinh đẹp thon dài cầm một con dao ăn, nhẹ nhàng lắc lên lắc xuống.Mũi dao vừa sáng vừa lạnh, vẻ kiên nhẫn giữa hai đầu chân mày đang dần dần biến mất.Cố Tứ e sợ chị cậu ta vừa xoay cổ tay lại thì dao sẽ phóng ra.Mấy năm nay chị cậu ta đã kiềm chế tính tình rất nhiều rồi.Lục Thừa Châu nhìn vẻ bướng bỉnh ngông cuồng không thể che giấu khắp toàn thân của cô gái, híp mắt.Có thể đi đến Thiên Khuyết, đủ khả năng ăn ở Thiên Hạ Cư.Nhưng lại đi mua đồ thanh lý giảm giá.Người đàn ông nhếch môi, trong ánh mắt có thêm cái gì đó, giọng nói từ tính dễ nghe: "Hai người bạn nhỏ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, đừng quấy rầy bọn họ ăn cơm nữa, đến phòng riêng thôi.""..."Cố Tứ lặng lẽ nhìn chị cậu ta, phát hiện vẻ mặt như cười như không của chị mình, thầm mắng những người này không biết sống chết!Tần Phóng còn chưa trêu chọc hai chị em này đủ.Nhưng Lục Thừa Châu đã lên tiếng, anh ta đành phải thòm thèm chưa hết ý: "Được thôi."Hạ Nhất Độ liếc mắt nhìn hai người này.Còn chơi nữa thì chỉ e là con dao ăn trong tay nữ sinh kia sẽ phóng tới.Lục Thừa Châu dừng lại, đến cuối cùng mới thong thả bước đi.Khi đi qua quầy phục vụ, anh ta đưa điện thoại di động của mình lên, trên màn hình là hình thức thanh toán.Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ vào vị trí của Cố Mang.Người phục vụ mỉm cười gật đầu, ánh mắt kích động không thôi.Lục Thừa Châu.Một người đàn ông khiến tất cả phụ nữ phải chạy theo như vịt.……Cơm nước xong xuôi.Cố Mang nghiêng sống lưng, lười biếng tựa vào trên ghế, ngón tay không nhanh không chậm chạm vào màn hình điện thoại di động, đang chơi game.Mỗi một phát súng đều chính xác khiến người ta muốn thét lên.Một phát headshot!Cố Tứ cầm di động đi tính tiền.Trở về vô cùng nhanh, nhưng trên tay cũng không có hóa đơn thanh toán.Cố Mang cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?''Cố Tứ ngồi xuống: "Chị, hóa đơn của bàn chúng ta đã được ai đó trả tiền rồi, có thể là đám người vừa rồi, cũng không biết là người nào."Cố Mang giết xong người cuối cùng, giành được quán quân.Sau đó cất điện thoại đi, đứng lên, thấp giọng: "Ừ, đi thôi."Đến cửa Thiên Hạ Cư.Cô quay đầu nhìn về phía phòng riêng bên trong, khóe mắt có chút tơ máu nhỏ xíu đang kéo ra.Không che giấu được cơn tức giận hoang dại.Sự ngông cuồng từ tận xương tủy.Cố Tứ nhìn thấy một tiệm bánh ngọt nổi tiếng: "Chị, chị ăn macaron không?''''Đi mua đi, mua thêm mấy gói kẹo.''''Được.''Cố Tứ hấp tấp chạy đi mua.……Vùng ngoại ô mười hai giờ đêm, yên lặng như tờ.Trước cổng biệt thự độc lập dưới chân núi, hai chiếc xe quân dụng dừng lại.Một chiếc có biển số sáu, một chiếc là bảy.Cửa xe mở ra, ủng da quân dụng giẫm trên mặt đất, bốn người đàn ông ăn mặc ngụy trang, khuôn mặt lộ ra hơi thở thiết huyết (1) xuống xe.(1) Thiết huyết (铁血): Thanh niên ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.Lục Thượng Cẩm chào hỏi bốn người nọ rồi quay đầu nhìn về phía Cố Mang: "Còn gì muốn nói với Cố Tứ không? Không thì bảo nó đi đi."
Nhìn mấy người đứng trước bàn bọn họ, Cố Tứ cau mày, âm thanh non nớt vô cùng lạnh lẽo: "Đã nói không biết các người rồi, có thể đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm được không!"
Phiền muốn chết!
Nhất định là vừa ý khuôn mặt xinh đẹp của chị cậu ta!
Thủ đoạn bắt chuyện thật cũ rích!
Cố Mang thay đổi tư thế, nghiêng nghiêng tựa vào ghế.
Cánh tay vươn dài đặt lên mặt bàn, trong bàn tay xinh đẹp thon dài cầm một con dao ăn, nhẹ nhàng lắc lên lắc xuống.
Mũi dao vừa sáng vừa lạnh, vẻ kiên nhẫn giữa hai đầu chân mày đang dần dần biến mất.
Cố Tứ e sợ chị cậu ta vừa xoay cổ tay lại thì dao sẽ phóng ra.
Mấy năm nay chị cậu ta đã kiềm chế tính tình rất nhiều rồi.
Lục Thừa Châu nhìn vẻ bướng bỉnh ngông cuồng không thể che giấu khắp toàn thân của cô gái, híp mắt.
Có thể đi đến Thiên Khuyết, đủ khả năng ăn ở Thiên Hạ Cư.
Nhưng lại đi mua đồ thanh lý giảm giá.
Người đàn ông nhếch môi, trong ánh mắt có thêm cái gì đó, giọng nói từ tính dễ nghe: "Hai người bạn nhỏ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, đừng quấy rầy bọn họ ăn cơm nữa, đến phòng riêng thôi."
"..."
Cố Tứ lặng lẽ nhìn chị cậu ta, phát hiện vẻ mặt như cười như không của chị mình, thầm mắng những người này không biết sống chết!
Tần Phóng còn chưa trêu chọc hai chị em này đủ.
Nhưng Lục Thừa Châu đã lên tiếng, anh ta đành phải thòm thèm chưa hết ý: "Được thôi."
Hạ Nhất Độ liếc mắt nhìn hai người này.
Còn chơi nữa thì chỉ e là con dao ăn trong tay nữ sinh kia sẽ phóng tới.
Lục Thừa Châu dừng lại, đến cuối cùng mới thong thả bước đi.
Khi đi qua quầy phục vụ, anh ta đưa điện thoại di động của mình lên, trên màn hình là hình thức thanh toán.
Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ vào vị trí của Cố Mang.
Người phục vụ mỉm cười gật đầu, ánh mắt kích động không thôi.
Lục Thừa Châu.
Một người đàn ông khiến tất cả phụ nữ phải chạy theo như vịt.
……
Cơm nước xong xuôi.
Cố Mang nghiêng sống lưng, lười biếng tựa vào trên ghế, ngón tay không nhanh không chậm chạm vào màn hình điện thoại di động, đang chơi game.
Mỗi một phát súng đều chính xác khiến người ta muốn thét lên.
Một phát headshot!
Cố Tứ cầm di động đi tính tiền.
Trở về vô cùng nhanh, nhưng trên tay cũng không có hóa đơn thanh toán.
Cố Mang cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?''
Cố Tứ ngồi xuống: "Chị, hóa đơn của bàn chúng ta đã được ai đó trả tiền rồi, có thể là đám người vừa rồi, cũng không biết là người nào."
Cố Mang giết xong người cuối cùng, giành được quán quân.
Sau đó cất điện thoại đi, đứng lên, thấp giọng: "Ừ, đi thôi."
Đến cửa Thiên Hạ Cư.
Cô quay đầu nhìn về phía phòng riêng bên trong, khóe mắt có chút tơ máu nhỏ xíu đang kéo ra.
Không che giấu được cơn tức giận hoang dại.
Sự ngông cuồng từ tận xương tủy.
Cố Tứ nhìn thấy một tiệm bánh ngọt nổi tiếng: "Chị, chị ăn macaron không?''
''Đi mua đi, mua thêm mấy gói kẹo.''
''Được.''
Cố Tứ hấp tấp chạy đi mua.
……
Vùng ngoại ô mười hai giờ đêm, yên lặng như tờ.
Trước cổng biệt thự độc lập dưới chân núi, hai chiếc xe quân dụng dừng lại.
Một chiếc có biển số sáu, một chiếc là bảy.
Cửa xe mở ra, ủng da quân dụng giẫm trên mặt đất, bốn người đàn ông ăn mặc ngụy trang, khuôn mặt lộ ra hơi thở thiết huyết (1) xuống xe.
(1) Thiết huyết (铁血): Thanh niên ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Lục Thượng Cẩm chào hỏi bốn người nọ rồi quay đầu nhìn về phía Cố Mang: "Còn gì muốn nói với Cố Tứ không? Không thì bảo nó đi đi."
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Nhìn mấy người đứng trước bàn bọn họ, Cố Tứ cau mày, âm thanh non nớt vô cùng lạnh lẽo: "Đã nói không biết các người rồi, có thể đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm được không!"Phiền muốn chết!Nhất định là vừa ý khuôn mặt xinh đẹp của chị cậu ta!Thủ đoạn bắt chuyện thật cũ rích!Cố Mang thay đổi tư thế, nghiêng nghiêng tựa vào ghế.Cánh tay vươn dài đặt lên mặt bàn, trong bàn tay xinh đẹp thon dài cầm một con dao ăn, nhẹ nhàng lắc lên lắc xuống.Mũi dao vừa sáng vừa lạnh, vẻ kiên nhẫn giữa hai đầu chân mày đang dần dần biến mất.Cố Tứ e sợ chị cậu ta vừa xoay cổ tay lại thì dao sẽ phóng ra.Mấy năm nay chị cậu ta đã kiềm chế tính tình rất nhiều rồi.Lục Thừa Châu nhìn vẻ bướng bỉnh ngông cuồng không thể che giấu khắp toàn thân của cô gái, híp mắt.Có thể đi đến Thiên Khuyết, đủ khả năng ăn ở Thiên Hạ Cư.Nhưng lại đi mua đồ thanh lý giảm giá.Người đàn ông nhếch môi, trong ánh mắt có thêm cái gì đó, giọng nói từ tính dễ nghe: "Hai người bạn nhỏ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, đừng quấy rầy bọn họ ăn cơm nữa, đến phòng riêng thôi.""..."Cố Tứ lặng lẽ nhìn chị cậu ta, phát hiện vẻ mặt như cười như không của chị mình, thầm mắng những người này không biết sống chết!Tần Phóng còn chưa trêu chọc hai chị em này đủ.Nhưng Lục Thừa Châu đã lên tiếng, anh ta đành phải thòm thèm chưa hết ý: "Được thôi."Hạ Nhất Độ liếc mắt nhìn hai người này.Còn chơi nữa thì chỉ e là con dao ăn trong tay nữ sinh kia sẽ phóng tới.Lục Thừa Châu dừng lại, đến cuối cùng mới thong thả bước đi.Khi đi qua quầy phục vụ, anh ta đưa điện thoại di động của mình lên, trên màn hình là hình thức thanh toán.Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ vào vị trí của Cố Mang.Người phục vụ mỉm cười gật đầu, ánh mắt kích động không thôi.Lục Thừa Châu.Một người đàn ông khiến tất cả phụ nữ phải chạy theo như vịt.……Cơm nước xong xuôi.Cố Mang nghiêng sống lưng, lười biếng tựa vào trên ghế, ngón tay không nhanh không chậm chạm vào màn hình điện thoại di động, đang chơi game.Mỗi một phát súng đều chính xác khiến người ta muốn thét lên.Một phát headshot!Cố Tứ cầm di động đi tính tiền.Trở về vô cùng nhanh, nhưng trên tay cũng không có hóa đơn thanh toán.Cố Mang cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?''Cố Tứ ngồi xuống: "Chị, hóa đơn của bàn chúng ta đã được ai đó trả tiền rồi, có thể là đám người vừa rồi, cũng không biết là người nào."Cố Mang giết xong người cuối cùng, giành được quán quân.Sau đó cất điện thoại đi, đứng lên, thấp giọng: "Ừ, đi thôi."Đến cửa Thiên Hạ Cư.Cô quay đầu nhìn về phía phòng riêng bên trong, khóe mắt có chút tơ máu nhỏ xíu đang kéo ra.Không che giấu được cơn tức giận hoang dại.Sự ngông cuồng từ tận xương tủy.Cố Tứ nhìn thấy một tiệm bánh ngọt nổi tiếng: "Chị, chị ăn macaron không?''''Đi mua đi, mua thêm mấy gói kẹo.''''Được.''Cố Tứ hấp tấp chạy đi mua.……Vùng ngoại ô mười hai giờ đêm, yên lặng như tờ.Trước cổng biệt thự độc lập dưới chân núi, hai chiếc xe quân dụng dừng lại.Một chiếc có biển số sáu, một chiếc là bảy.Cửa xe mở ra, ủng da quân dụng giẫm trên mặt đất, bốn người đàn ông ăn mặc ngụy trang, khuôn mặt lộ ra hơi thở thiết huyết (1) xuống xe.(1) Thiết huyết (铁血): Thanh niên ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.Lục Thượng Cẩm chào hỏi bốn người nọ rồi quay đầu nhìn về phía Cố Mang: "Còn gì muốn nói với Cố Tứ không? Không thì bảo nó đi đi."