“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 14: Vụ nổ thứ nhất!
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Ánh mắt lạnh lùng của Lục Thừa Châu liếc qua: "Dì nhỏ?"Lục Nhược Thủy, con gái út của nhà họ Lục.Cô ta khinh thường đảo qua Lục Thượng Cẩm, thản nhiên nói: "Thừa Châu, anh có thể vào, nhưng hai người phía sau anh thì không được."Những người khác đều không có hảo ý nhìn cảnh này.Có Lục Nhược Thủy là chim đầu đàn, bọn họ chỉ cần yên lặng theo dõi biến đổi.Ánh mắt của Lục Thừa Châu trầm xuống, nhìn Lục Nhất.Lục Nhất trực tiếp kéo cánh tay Lục Nhược Thủy, kéo cô ta qua một bên.Lục Nhược Thủy không phòng bị, bị kéo bèn lùi về phía sau liên tục, la to: "Lục Nhất! Anh làm càn! Một người làm mà cũng dám đối xử với tôi như vậy!''Lục Nhất buông cánh tay cô ta ra, thân hình cao lớn chắn ở trước mặt cô ta: "Cô Nhược Thủy, đắc tội rồi."''Cút ngay!" Lục Nhược Thủy lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.Lục Nhất không nhường một bước."Tôi không có nghị lực xem các người ầm ĩ."Lục Thừa Châu bỗng nhiên lên tiếng, con ngươi lạnh lùng ngưng tụ, thờ ơ nói: "Không hiểu cái gì gọi là biết thân biết phận thì tôi có thể dạy các người miễn phí."Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng thong thả, mang theo uy ***** khiến người ta không rét mà run.Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy bất an mà im lặng.Trong viện nhỏ yên tĩnh trở lại.Lục Thừa Châu đẩy cửa phòng ra, dẫn Cố Mang và Lục Thượng Cẩm đi vào.Trong phòng của bà cụ cũng có một đám người vây quanh.Trong phòng có các dụng cụ thí nghiệm khoa học tiên tiến nhất và các loại thuốc hiệu quả nhất.Ba tên bác sĩ quân y có tên tuổi trong số các tổ chức y tế thế giới giờ phút này vây quanh trước giường bệnh của bà cụ, có hơi bó tay hết cách.Bị đột quỵ xuất huyết, bọn họ đã làm dẫn lưu (1), nhưng vô ích.(1) Dùng phẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài.Lục Hi Vi trầm giọng nói: "Cả ba chú, phải làm phẫu thuật lấy cục máu đông trong đầu bà nội ra, nếu không sẽ nguy hiểm!"Lục Hi Vi là con gái của nhị gia nhà họ Lục.Y thuật cao siêu, được tổ chức y tế bình chọn là chuyên gia khoa não bộ trẻ tuổi nhất.Một vị quân y nói: "Cô Lục, lão phu nhân tuổi tác đã cao, hoàn toàn không chống đỡ nổi cuộc phẫu thuật mổ sọ não."Lục Hi Vi cau mày: "Có mấy người chúng ta ở đây thì làm phẫu thuật vẫn có một phần tư tỷ lệ thành công, nếu không làm phẫu thuật thì có khả năng bà nội không thể chống đỡ qua được đêm nay!"Ba tên quân y nhìn nhau, ánh mắt đều rất nghiêm nghị.Im lặng vài giây, thống nhất ý kiến.''Được rồi, cô Lục, vậy thì làm phẫu thuật, cô mổ chính.''Lục Hi Vi ừ một tiếng.Y tá lập tức chuẩn bị, đẩy bà cụ đến phòng phẫu thuật vô trùng mà nhà họ Lục đã sớm chuẩn bị sẵn.Cố Mang đứng cạnh cửa, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bà cụ đang nằm trên giường bệnh.Nghe xong cuộc trò chuyện của đám người này, cô buông tuồng giật môi, nhàn nhạt lên tiếng: "Trong tình huống này của bệnh nhân, nếu các người còn muốn đi phẫu thuật thì phỏng chừng sẽ chết luôn trên bàn phẫu thuật đấy."
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Thừa Châu liếc qua: "Dì nhỏ?"
Lục Nhược Thủy, con gái út của nhà họ Lục.
Cô ta khinh thường đảo qua Lục Thượng Cẩm, thản nhiên nói: "Thừa Châu, anh có thể vào, nhưng hai người phía sau anh thì không được."
Những người khác đều không có hảo ý nhìn cảnh này.
Có Lục Nhược Thủy là chim đầu đàn, bọn họ chỉ cần yên lặng theo dõi biến đổi.
Ánh mắt của Lục Thừa Châu trầm xuống, nhìn Lục Nhất.
Lục Nhất trực tiếp kéo cánh tay Lục Nhược Thủy, kéo cô ta qua một bên.
Lục Nhược Thủy không phòng bị, bị kéo bèn lùi về phía sau liên tục, la to: "Lục Nhất! Anh làm càn! Một người làm mà cũng dám đối xử với tôi như vậy!''
Lục Nhất buông cánh tay cô ta ra, thân hình cao lớn chắn ở trước mặt cô ta: "Cô Nhược Thủy, đắc tội rồi."
''Cút ngay!" Lục Nhược Thủy lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.
Lục Nhất không nhường một bước.
"Tôi không có nghị lực xem các người ầm ĩ."
Lục Thừa Châu bỗng nhiên lên tiếng, con ngươi lạnh lùng ngưng tụ, thờ ơ nói: "Không hiểu cái gì gọi là biết thân biết phận thì tôi có thể dạy các người miễn phí."
Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng thong thả, mang theo uy ***** khiến người ta không rét mà run.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy bất an mà im lặng.
Trong viện nhỏ yên tĩnh trở lại.
Lục Thừa Châu đẩy cửa phòng ra, dẫn Cố Mang và Lục Thượng Cẩm đi vào.
Trong phòng của bà cụ cũng có một đám người vây quanh.
Trong phòng có các dụng cụ thí nghiệm khoa học tiên tiến nhất và các loại thuốc hiệu quả nhất.
Ba tên bác sĩ quân y có tên tuổi trong số các tổ chức y tế thế giới giờ phút này vây quanh trước giường bệnh của bà cụ, có hơi bó tay hết cách.
Bị đột quỵ xuất huyết, bọn họ đã làm dẫn lưu (1), nhưng vô ích.
(1) Dùng phẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài.
Lục Hi Vi trầm giọng nói: "Cả ba chú, phải làm phẫu thuật lấy cục máu đông trong đầu bà nội ra, nếu không sẽ nguy hiểm!"
Lục Hi Vi là con gái của nhị gia nhà họ Lục.
Y thuật cao siêu, được tổ chức y tế bình chọn là chuyên gia khoa não bộ trẻ tuổi nhất.
Một vị quân y nói: "Cô Lục, lão phu nhân tuổi tác đã cao, hoàn toàn không chống đỡ nổi cuộc phẫu thuật mổ sọ não."
Lục Hi Vi cau mày: "Có mấy người chúng ta ở đây thì làm phẫu thuật vẫn có một phần tư tỷ lệ thành công, nếu không làm phẫu thuật thì có khả năng bà nội không thể chống đỡ qua được đêm nay!"
Ba tên quân y nhìn nhau, ánh mắt đều rất nghiêm nghị.
Im lặng vài giây, thống nhất ý kiến.
''Được rồi, cô Lục, vậy thì làm phẫu thuật, cô mổ chính.''
Lục Hi Vi ừ một tiếng.
Y tá lập tức chuẩn bị, đẩy bà cụ đến phòng phẫu thuật vô trùng mà nhà họ Lục đã sớm chuẩn bị sẵn.
Cố Mang đứng cạnh cửa, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bà cụ đang nằm trên giường bệnh.
Nghe xong cuộc trò chuyện của đám người này, cô buông tuồng giật môi, nhàn nhạt lên tiếng: "Trong tình huống này của bệnh nhân, nếu các người còn muốn đi phẫu thuật thì phỏng chừng sẽ chết luôn trên bàn phẫu thuật đấy."
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Ánh mắt lạnh lùng của Lục Thừa Châu liếc qua: "Dì nhỏ?"Lục Nhược Thủy, con gái út của nhà họ Lục.Cô ta khinh thường đảo qua Lục Thượng Cẩm, thản nhiên nói: "Thừa Châu, anh có thể vào, nhưng hai người phía sau anh thì không được."Những người khác đều không có hảo ý nhìn cảnh này.Có Lục Nhược Thủy là chim đầu đàn, bọn họ chỉ cần yên lặng theo dõi biến đổi.Ánh mắt của Lục Thừa Châu trầm xuống, nhìn Lục Nhất.Lục Nhất trực tiếp kéo cánh tay Lục Nhược Thủy, kéo cô ta qua một bên.Lục Nhược Thủy không phòng bị, bị kéo bèn lùi về phía sau liên tục, la to: "Lục Nhất! Anh làm càn! Một người làm mà cũng dám đối xử với tôi như vậy!''Lục Nhất buông cánh tay cô ta ra, thân hình cao lớn chắn ở trước mặt cô ta: "Cô Nhược Thủy, đắc tội rồi."''Cút ngay!" Lục Nhược Thủy lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.Lục Nhất không nhường một bước."Tôi không có nghị lực xem các người ầm ĩ."Lục Thừa Châu bỗng nhiên lên tiếng, con ngươi lạnh lùng ngưng tụ, thờ ơ nói: "Không hiểu cái gì gọi là biết thân biết phận thì tôi có thể dạy các người miễn phí."Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng thong thả, mang theo uy ***** khiến người ta không rét mà run.Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy bất an mà im lặng.Trong viện nhỏ yên tĩnh trở lại.Lục Thừa Châu đẩy cửa phòng ra, dẫn Cố Mang và Lục Thượng Cẩm đi vào.Trong phòng của bà cụ cũng có một đám người vây quanh.Trong phòng có các dụng cụ thí nghiệm khoa học tiên tiến nhất và các loại thuốc hiệu quả nhất.Ba tên bác sĩ quân y có tên tuổi trong số các tổ chức y tế thế giới giờ phút này vây quanh trước giường bệnh của bà cụ, có hơi bó tay hết cách.Bị đột quỵ xuất huyết, bọn họ đã làm dẫn lưu (1), nhưng vô ích.(1) Dùng phẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài.Lục Hi Vi trầm giọng nói: "Cả ba chú, phải làm phẫu thuật lấy cục máu đông trong đầu bà nội ra, nếu không sẽ nguy hiểm!"Lục Hi Vi là con gái của nhị gia nhà họ Lục.Y thuật cao siêu, được tổ chức y tế bình chọn là chuyên gia khoa não bộ trẻ tuổi nhất.Một vị quân y nói: "Cô Lục, lão phu nhân tuổi tác đã cao, hoàn toàn không chống đỡ nổi cuộc phẫu thuật mổ sọ não."Lục Hi Vi cau mày: "Có mấy người chúng ta ở đây thì làm phẫu thuật vẫn có một phần tư tỷ lệ thành công, nếu không làm phẫu thuật thì có khả năng bà nội không thể chống đỡ qua được đêm nay!"Ba tên quân y nhìn nhau, ánh mắt đều rất nghiêm nghị.Im lặng vài giây, thống nhất ý kiến.''Được rồi, cô Lục, vậy thì làm phẫu thuật, cô mổ chính.''Lục Hi Vi ừ một tiếng.Y tá lập tức chuẩn bị, đẩy bà cụ đến phòng phẫu thuật vô trùng mà nhà họ Lục đã sớm chuẩn bị sẵn.Cố Mang đứng cạnh cửa, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bà cụ đang nằm trên giường bệnh.Nghe xong cuộc trò chuyện của đám người này, cô buông tuồng giật môi, nhàn nhạt lên tiếng: "Trong tình huống này của bệnh nhân, nếu các người còn muốn đi phẫu thuật thì phỏng chừng sẽ chết luôn trên bàn phẫu thuật đấy."