Tác giả:

“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…

Chương 16: Cố Mang chính là trời!

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Lục Hi Vi cao ngạo nâng cằm, đáy mắt khinh miệt, đùa cợt nói: "Đừng mới biết chút y thuật thì đã muốn khoe khoang, mở to hai mắt của cô ra mà nhìn cho rõ, ở đây đều là người có địa vị nhất của tổ chức y tế thế giới! Hôm nay cô có thể nhìn thấy chúng tôi thì tất cả là do cô gặp may mắn."Quân y nói: "Cô gái này đừng làm trò cười nữa, chúng tôi phải dẫn lão phu nhân đến phòng phẫu thuật."Lục Hi Vi cũng lười nhìn cô, cười hừ hừ: "Muốn vang danh khắp nơi thì cũng phải có bản lĩnh, bà nội tôi không phải là vật thí nghiệm."Lục Thượng Cẩm nhíu mày, ánh mắt đảo qua bốn người đối diện, đáy mắt đầy lửa giận, ngực phập phồng.Thật sự là thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều!Người có y thuật tốt hơn so với Cố Mang chỉ sợ là còn chưa được sinh ra trên đời này.Đừng tìm ông ta nói gì mà người này giỏi còn có người khác giỏi hơn.Cố Mang chính là trời!Nếu như Cố Mang tức giận bỏ đi, ông ta dám cam đoan, địa vị hôm nay của những người này nhất định sẽ là thời kỳ huy hoàng nhất trong cuộc đời của bọn họ.Ông ta hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong bụng, nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, nếu như con tin chú thì cho Cố Mang một giờ, phẫu thuật mổ sọ não cũng không vội vào lúc này.""Chú Lục! Chú có ý gì đây?" Lục Hi Vi nghe vậy, trừng mắt nhìn Lục Thượng Cẩm, lạnh lùng nói: "Đây là chú đang đánh cược tính mạng của bà nội đấy! Ngay cả con cũng không nắm chắc được rằng bà nội nhất định sẽ khỏi hẳn, cô gái này hoàn toàn đang nói bậy! Xuất huyết não đột quỵ mà khỏi hẳn trong hai ngày, nói ra sẽ khiến người ta cười chết!"Những cô gái đó bây giờ chỉ vì trèo được cành cao mà thật đúng là dùng đến bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang từ đầu tới cuối, bình tĩnh như đầm sâu.Tầm mắt ngưng tụ vài giây, anh ta nói với quản gia bên cạnh: "Đi sắp xếp phòng cho cô Cố, cô ấy phải ở đây hai ngày."''Vâng.''Quản gia cũng có chút buồn bực, so với cô gái này, bà ta nguyện ý tin tưởng cô Hi Vi hơn.Nhưng tam thiếu gia đã ra lệnh."Anh ba!" Lục Hi Vi tức đến đỏ mắt: "Anh tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không nguyện ý tin tưởng em phải không?!"Rốt cuộc cô gái này đã hạ thuốc mê gì cho chú Lục và anh ba vậy!Rõ ràng đều là người thân của cô ta, nhưng lại để cho một người ngoài làm xằng làm bậy ở chỗ này!Ngay cả ý kiến điều trị của một chuyên gia não bộ uy tín như cô ta cũng bị bỏ mặc.Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm cô ta, nói: "Bản thân mình không có bản lĩnh chữa bệnh thì đừng oán trời trách đất."Lục Hi Vi bị chặn đến á khẩu không trả lời được.Cố Mang nhướn mày, có chút bất ngờ đối với sự tín nhiệm không có nguyên tắc của Lục Thừa Châu.Ánh mắt của người đàn ông này cũng không tệ.Quân y biết lời nói của ai là có sức nặng nhất nhà họ Lục hiện giờ, lập tức không dám tái phạm.Sắc mặt của Lục Hi Vi lạnh lẽo, gắt gao cắn răng, nặn ra một câu: "Tôi ngược lại cũng muốn xem, xem cô ta dùng châm cứu kiểu gì để chữa khỏi bệnh cho bà nội!"Nói xong, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Mang.Cô ta không tin, mấy cây kim rách đó, có thể chữa khỏi xuất huyết não đột quỵ.Vô lý!...Cố Mang dùng dây da màu đỏ trong tay, tùy ý buộc lại mái tóc dài đen nhánh.Lấy ra một cuộn vải đen, to bằng bàn tay từ trong ba lô.Tiện tay vứt ba lô sang một bên.Cô cởi dây, cuộn vải đen kia lăn ra vài vòng mở phẳng ra, xuất hiện một loạt kim châm cứu chuyên dụng dài nhỏ.Khử trùng.Bách hội, nhân trung, nội quan.Phương pháp hạ châm chính xác, điêu luyện.Lục Hi Vi nhìn Cố Mang làm bộ làm tịch, khinh thường liếc mắt.Mấy huyệt đạo này có thể chữa khỏi bệnh xuất huyết não đột quỵ?Kỹ thuật châm cứu trước giờ đều là chuyện vô căn cứ, phi khoa học, hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại. 

Lục Hi Vi cao ngạo nâng cằm, đáy mắt khinh miệt, đùa cợt nói: "Đừng mới biết chút y thuật thì đã muốn khoe khoang, mở to hai mắt của cô ra mà nhìn cho rõ, ở đây đều là người có địa vị nhất của tổ chức y tế thế giới! Hôm nay cô có thể nhìn thấy chúng tôi thì tất cả là do cô gặp may mắn."

Quân y nói: "Cô gái này đừng làm trò cười nữa, chúng tôi phải dẫn lão phu nhân đến phòng phẫu thuật."

Lục Hi Vi cũng lười nhìn cô, cười hừ hừ: "Muốn vang danh khắp nơi thì cũng phải có bản lĩnh, bà nội tôi không phải là vật thí nghiệm."

Lục Thượng Cẩm nhíu mày, ánh mắt đảo qua bốn người đối diện, đáy mắt đầy lửa giận, ngực phập phồng.

Thật sự là thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Người có y thuật tốt hơn so với Cố Mang chỉ sợ là còn chưa được sinh ra trên đời này.

Đừng tìm ông ta nói gì mà người này giỏi còn có người khác giỏi hơn.

Cố Mang chính là trời!

Nếu như Cố Mang tức giận bỏ đi, ông ta dám cam đoan, địa vị hôm nay của những người này nhất định sẽ là thời kỳ huy hoàng nhất trong cuộc đời của bọn họ.

Ông ta hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong bụng, nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, nếu như con tin chú thì cho Cố Mang một giờ, phẫu thuật mổ sọ não cũng không vội vào lúc này."

"Chú Lục! Chú có ý gì đây?" Lục Hi Vi nghe vậy, trừng mắt nhìn Lục Thượng Cẩm, lạnh lùng nói: "Đây là chú đang đánh cược tính mạng của bà nội đấy! Ngay cả con cũng không nắm chắc được rằng bà nội nhất định sẽ khỏi hẳn, cô gái này hoàn toàn đang nói bậy! Xuất huyết não đột quỵ mà khỏi hẳn trong hai ngày, nói ra sẽ khiến người ta cười chết!"

Những cô gái đó bây giờ chỉ vì trèo được cành cao mà thật đúng là dùng đến bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang từ đầu tới cuối, bình tĩnh như đầm sâu.

Tầm mắt ngưng tụ vài giây, anh ta nói với quản gia bên cạnh: "Đi sắp xếp phòng cho cô Cố, cô ấy phải ở đây hai ngày."

''Vâng.''

Quản gia cũng có chút buồn bực, so với cô gái này, bà ta nguyện ý tin tưởng cô Hi Vi hơn.

Nhưng tam thiếu gia đã ra lệnh.

"Anh ba!" Lục Hi Vi tức đến đỏ mắt: "Anh tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không nguyện ý tin tưởng em phải không?!"

Rốt cuộc cô gái này đã hạ thuốc mê gì cho chú Lục và anh ba vậy!

Rõ ràng đều là người thân của cô ta, nhưng lại để cho một người ngoài làm xằng làm bậy ở chỗ này!

Ngay cả ý kiến điều trị của một chuyên gia não bộ uy tín như cô ta cũng bị bỏ mặc.

Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm cô ta, nói: "Bản thân mình không có bản lĩnh chữa bệnh thì đừng oán trời trách đất."

Lục Hi Vi bị chặn đến á khẩu không trả lời được.

Cố Mang nhướn mày, có chút bất ngờ đối với sự tín nhiệm không có nguyên tắc của Lục Thừa Châu.

Ánh mắt của người đàn ông này cũng không tệ.

Quân y biết lời nói của ai là có sức nặng nhất nhà họ Lục hiện giờ, lập tức không dám tái phạm.

Sắc mặt của Lục Hi Vi lạnh lẽo, gắt gao cắn răng, nặn ra một câu: "Tôi ngược lại cũng muốn xem, xem cô ta dùng châm cứu kiểu gì để chữa khỏi bệnh cho bà nội!"

Nói xong, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Mang.

Cô ta không tin, mấy cây kim rách đó, có thể chữa khỏi xuất huyết não đột quỵ.

Vô lý!

...

Cố Mang dùng dây da màu đỏ trong tay, tùy ý buộc lại mái tóc dài đen nhánh.

Lấy ra một cuộn vải đen, to bằng bàn tay từ trong ba lô.

Tiện tay vứt ba lô sang một bên.

Cô cởi dây, cuộn vải đen kia lăn ra vài vòng mở phẳng ra, xuất hiện một loạt kim châm cứu chuyên dụng dài nhỏ.

Khử trùng.

Bách hội, nhân trung, nội quan.

Phương pháp hạ châm chính xác, điêu luyện.

Lục Hi Vi nhìn Cố Mang làm bộ làm tịch, khinh thường liếc mắt.

Mấy huyệt đạo này có thể chữa khỏi bệnh xuất huyết não đột quỵ?

Kỹ thuật châm cứu trước giờ đều là chuyện vô căn cứ, phi khoa học, hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại.

 

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Lục Hi Vi cao ngạo nâng cằm, đáy mắt khinh miệt, đùa cợt nói: "Đừng mới biết chút y thuật thì đã muốn khoe khoang, mở to hai mắt của cô ra mà nhìn cho rõ, ở đây đều là người có địa vị nhất của tổ chức y tế thế giới! Hôm nay cô có thể nhìn thấy chúng tôi thì tất cả là do cô gặp may mắn."Quân y nói: "Cô gái này đừng làm trò cười nữa, chúng tôi phải dẫn lão phu nhân đến phòng phẫu thuật."Lục Hi Vi cũng lười nhìn cô, cười hừ hừ: "Muốn vang danh khắp nơi thì cũng phải có bản lĩnh, bà nội tôi không phải là vật thí nghiệm."Lục Thượng Cẩm nhíu mày, ánh mắt đảo qua bốn người đối diện, đáy mắt đầy lửa giận, ngực phập phồng.Thật sự là thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều!Người có y thuật tốt hơn so với Cố Mang chỉ sợ là còn chưa được sinh ra trên đời này.Đừng tìm ông ta nói gì mà người này giỏi còn có người khác giỏi hơn.Cố Mang chính là trời!Nếu như Cố Mang tức giận bỏ đi, ông ta dám cam đoan, địa vị hôm nay của những người này nhất định sẽ là thời kỳ huy hoàng nhất trong cuộc đời của bọn họ.Ông ta hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong bụng, nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, nếu như con tin chú thì cho Cố Mang một giờ, phẫu thuật mổ sọ não cũng không vội vào lúc này.""Chú Lục! Chú có ý gì đây?" Lục Hi Vi nghe vậy, trừng mắt nhìn Lục Thượng Cẩm, lạnh lùng nói: "Đây là chú đang đánh cược tính mạng của bà nội đấy! Ngay cả con cũng không nắm chắc được rằng bà nội nhất định sẽ khỏi hẳn, cô gái này hoàn toàn đang nói bậy! Xuất huyết não đột quỵ mà khỏi hẳn trong hai ngày, nói ra sẽ khiến người ta cười chết!"Những cô gái đó bây giờ chỉ vì trèo được cành cao mà thật đúng là dùng đến bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang từ đầu tới cuối, bình tĩnh như đầm sâu.Tầm mắt ngưng tụ vài giây, anh ta nói với quản gia bên cạnh: "Đi sắp xếp phòng cho cô Cố, cô ấy phải ở đây hai ngày."''Vâng.''Quản gia cũng có chút buồn bực, so với cô gái này, bà ta nguyện ý tin tưởng cô Hi Vi hơn.Nhưng tam thiếu gia đã ra lệnh."Anh ba!" Lục Hi Vi tức đến đỏ mắt: "Anh tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không nguyện ý tin tưởng em phải không?!"Rốt cuộc cô gái này đã hạ thuốc mê gì cho chú Lục và anh ba vậy!Rõ ràng đều là người thân của cô ta, nhưng lại để cho một người ngoài làm xằng làm bậy ở chỗ này!Ngay cả ý kiến điều trị của một chuyên gia não bộ uy tín như cô ta cũng bị bỏ mặc.Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm cô ta, nói: "Bản thân mình không có bản lĩnh chữa bệnh thì đừng oán trời trách đất."Lục Hi Vi bị chặn đến á khẩu không trả lời được.Cố Mang nhướn mày, có chút bất ngờ đối với sự tín nhiệm không có nguyên tắc của Lục Thừa Châu.Ánh mắt của người đàn ông này cũng không tệ.Quân y biết lời nói của ai là có sức nặng nhất nhà họ Lục hiện giờ, lập tức không dám tái phạm.Sắc mặt của Lục Hi Vi lạnh lẽo, gắt gao cắn răng, nặn ra một câu: "Tôi ngược lại cũng muốn xem, xem cô ta dùng châm cứu kiểu gì để chữa khỏi bệnh cho bà nội!"Nói xong, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Mang.Cô ta không tin, mấy cây kim rách đó, có thể chữa khỏi xuất huyết não đột quỵ.Vô lý!...Cố Mang dùng dây da màu đỏ trong tay, tùy ý buộc lại mái tóc dài đen nhánh.Lấy ra một cuộn vải đen, to bằng bàn tay từ trong ba lô.Tiện tay vứt ba lô sang một bên.Cô cởi dây, cuộn vải đen kia lăn ra vài vòng mở phẳng ra, xuất hiện một loạt kim châm cứu chuyên dụng dài nhỏ.Khử trùng.Bách hội, nhân trung, nội quan.Phương pháp hạ châm chính xác, điêu luyện.Lục Hi Vi nhìn Cố Mang làm bộ làm tịch, khinh thường liếc mắt.Mấy huyệt đạo này có thể chữa khỏi bệnh xuất huyết não đột quỵ?Kỹ thuật châm cứu trước giờ đều là chuyện vô căn cứ, phi khoa học, hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại. 

Chương 16: Cố Mang chính là trời!