Tác giả:

“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…

Chương 31: Thi kiểu gì mà được điểm 0

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, nhưng lại mang theo sự kỳ quái rơi vào tai mọi người.Hiện trường im lặng một giây, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Mang.Xung quanh nữ sinh tỏa ra áp lực, đáy mắt đỏ ngầu, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo vài phần lạnh lùng và tàn nhẫn.Khiến người ta cảm thấy rùng mình.Cô từ từ nhếch một bên môi: “Kim Dương, lại đây.”Mạnh Kim Dương ngẩn ra một chút, ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cố Mang.Cố Mang thờ ơ vén mái tóc dài, ngũ quan xinh đẹp mang theo vài phần hung dữ, độ cong nơi khóe miệng giống như một nữ ác quỷ.Cô chậm rãi mở miệng: “Hiệu trưởng, em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20.”La Tụng Hoa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Đây là ý gì? Đùa giỡn tôi sao?!”Cô ta có thể nhượng bộ nhận Mạnh Kim Dương, họ nên đội ơn mới đúng!Chỉ có cô ta chọn họ, không đến lượt họ vênh mặt hất hàm sai khiến cô ta.Hiệu trưởng Phó ngạc nhiên nhìn Cố Mang: “Em chắc chắn là em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20?”Mặc dù lời nói của La Tụng Hoa khó nghe, nhưng lớp 12/1 lại là lớp đứng đầu của khối 12, là lớp mà tất cả học sinh đều muốn vào.Vào được lớp 1, có thể nói là đã đặt một chân vào trường đại học hàng đầu.Ánh mắt lạnh lùng của Cố Mang quét qua La Tụng Hoa, hai tay nhét vào túi, uể oải vâng một tiếng.Trong lòng hiệu trưởng rất muốn như vậy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tiếc nuối, miễn cưỡng nói: “Được, vậy thì theo ý em.”La Tụng Hoa nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn họ: “Không biết tốt xấu! Sẽ có lúc các em hối hận!”Nói xong, La Tụng Hoa tức giận cực độ kéo cửa văn phòng hiệu trưởng, lao ra ngoài.Hiệu trưởng Phó nhìn về phía Tịch Yên: “Cô Tịch, vậy hai đứa trẻ này giao cho cô, cô sắp xếp cho chúng bắt đầu học càng sớm càng tốt.”“Tôi biết rồi hiệu trưởng.”Tịch Yên dẫn hai người đi về phía khối 12, trên đường nhẹ nhàng và kiên nhẫn trò chuyện với họ.“Tuy lớp 12/20 không tốt bằng lớp 12/1, nhưng các em yên tâm, thầy cô sẽ  tận tâm dạy các em, trước kỳ thi đại học, các em đều vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Tịch Yên cười tươi nói.Mạnh Kim Dương như một học sinh ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn cô.”Tịch Yên vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Cô sẽ dẫn các em đi nhận sách trước.”Cố Mang không có phản ứng gì, hạ thấp đầu, lơ đãng bước đi phía trước.Toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh.Tịch Yên nhìn cô vài lần, không nhịn được hỏi ra nghi vấn của mình: “Cố Mang, cô hỏi em một vấn đề, hy vọng em không thấy phiền.”“Hả?” Cố Mang hơi nghiêng mặt, một bên lông mày nhướng lên, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói.Cử chỉ này mang lại cảm giác khó tả.Thật ngầu, khác với loại trùm trường không học hành gì, khiến người ta không thể ghét bỏ, còn có chút thích thú.Tịch Yên không hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.Hắng giọng, mở lời: “Cô đã xem điểm của em, đều là… Em đã thi như thế nào?”Tịch Yên nói rất tế nhị.Cố Mang đột nhiên cười, nhếch một bên môi, bảy phần không đàng hoàng, ba phần kiêu căng, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thi kiểu gì mà được điểm 0 á?”Tịch Yên nhìn phản ứng thản nhiên, thành thực của  Cố Mang, môi cô ấy hơi co giật, gật đầu.Cố Mang dùng một ngón tay đẩy vành mũ lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo, thản nhiên nói: “Bởi vì người khác thi là thi để qua, còn em thì ngủ để qua.”Tịch Yên: “...”

Âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, nhưng lại mang theo sự kỳ quái rơi vào tai mọi người.

Hiện trường im lặng một giây, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Mang.

Xung quanh nữ sinh tỏa ra áp lực, đáy mắt đỏ ngầu, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo vài phần lạnh lùng và tàn nhẫn.

Khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Cô từ từ nhếch một bên môi: “Kim Dương, lại đây.”

Mạnh Kim Dương ngẩn ra một chút, ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cố Mang.

Cố Mang thờ ơ vén mái tóc dài, ngũ quan xinh đẹp mang theo vài phần hung dữ, độ cong nơi khóe miệng giống như một nữ ác quỷ.

Cô chậm rãi mở miệng: “Hiệu trưởng, em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20.”

La Tụng Hoa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Đây là ý gì? Đùa giỡn tôi sao?!”

Cô ta có thể nhượng bộ nhận Mạnh Kim Dương, họ nên đội ơn mới đúng!

Chỉ có cô ta chọn họ, không đến lượt họ vênh mặt hất hàm sai khiến cô ta.

Hiệu trưởng Phó ngạc nhiên nhìn Cố Mang: “Em chắc chắn là em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20?”

Mặc dù lời nói của La Tụng Hoa khó nghe, nhưng lớp 12/1 lại là lớp đứng đầu của khối 12, là lớp mà tất cả học sinh đều muốn vào.

Vào được lớp 1, có thể nói là đã đặt một chân vào trường đại học hàng đầu.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Mang quét qua La Tụng Hoa, hai tay nhét vào túi, uể oải vâng một tiếng.

Trong lòng hiệu trưởng rất muốn như vậy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tiếc nuối, miễn cưỡng nói: “Được, vậy thì theo ý em.”

La Tụng Hoa nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn họ: “Không biết tốt xấu! Sẽ có lúc các em hối hận!”

Nói xong, La Tụng Hoa tức giận cực độ kéo cửa văn phòng hiệu trưởng, lao ra ngoài.

Hiệu trưởng Phó nhìn về phía Tịch Yên: “Cô Tịch, vậy hai đứa trẻ này giao cho cô, cô sắp xếp cho chúng bắt đầu học càng sớm càng tốt.”

“Tôi biết rồi hiệu trưởng.”

Tịch Yên dẫn hai người đi về phía khối 12, trên đường nhẹ nhàng và kiên nhẫn trò chuyện với họ.

“Tuy lớp 12/20 không tốt bằng lớp 12/1, nhưng các em yên tâm, thầy cô sẽ  tận tâm dạy các em, trước kỳ thi đại học, các em đều vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Tịch Yên cười tươi nói.

Mạnh Kim Dương như một học sinh ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn cô.”

Tịch Yên vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Cô sẽ dẫn các em đi nhận sách trước.”

Cố Mang không có phản ứng gì, hạ thấp đầu, lơ đãng bước đi phía trước.

Toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh.

Tịch Yên nhìn cô vài lần, không nhịn được hỏi ra nghi vấn của mình: “Cố Mang, cô hỏi em một vấn đề, hy vọng em không thấy phiền.”

“Hả?” Cố Mang hơi nghiêng mặt, một bên lông mày nhướng lên, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói.

Cử chỉ này mang lại cảm giác khó tả.

Thật ngầu, khác với loại trùm trường không học hành gì, khiến người ta không thể ghét bỏ, còn có chút thích thú.

Tịch Yên không hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.

Hắng giọng, mở lời: “Cô đã xem điểm của em, đều là… Em đã thi như thế nào?”

Tịch Yên nói rất tế nhị.

Cố Mang đột nhiên cười, nhếch một bên môi, bảy phần không đàng hoàng, ba phần kiêu căng, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thi kiểu gì mà được điểm 0 á?”

Tịch Yên nhìn phản ứng thản nhiên, thành thực của  Cố Mang, môi cô ấy hơi co giật, gật đầu.

Cố Mang dùng một ngón tay đẩy vành mũ lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo, thản nhiên nói: “Bởi vì người khác thi là thi để qua, còn em thì ngủ để qua.”

Tịch Yên: “...”

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, nhưng lại mang theo sự kỳ quái rơi vào tai mọi người.Hiện trường im lặng một giây, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Mang.Xung quanh nữ sinh tỏa ra áp lực, đáy mắt đỏ ngầu, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo vài phần lạnh lùng và tàn nhẫn.Khiến người ta cảm thấy rùng mình.Cô từ từ nhếch một bên môi: “Kim Dương, lại đây.”Mạnh Kim Dương ngẩn ra một chút, ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cố Mang.Cố Mang thờ ơ vén mái tóc dài, ngũ quan xinh đẹp mang theo vài phần hung dữ, độ cong nơi khóe miệng giống như một nữ ác quỷ.Cô chậm rãi mở miệng: “Hiệu trưởng, em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20.”La Tụng Hoa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Đây là ý gì? Đùa giỡn tôi sao?!”Cô ta có thể nhượng bộ nhận Mạnh Kim Dương, họ nên đội ơn mới đúng!Chỉ có cô ta chọn họ, không đến lượt họ vênh mặt hất hàm sai khiến cô ta.Hiệu trưởng Phó ngạc nhiên nhìn Cố Mang: “Em chắc chắn là em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20?”Mặc dù lời nói của La Tụng Hoa khó nghe, nhưng lớp 12/1 lại là lớp đứng đầu của khối 12, là lớp mà tất cả học sinh đều muốn vào.Vào được lớp 1, có thể nói là đã đặt một chân vào trường đại học hàng đầu.Ánh mắt lạnh lùng của Cố Mang quét qua La Tụng Hoa, hai tay nhét vào túi, uể oải vâng một tiếng.Trong lòng hiệu trưởng rất muốn như vậy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tiếc nuối, miễn cưỡng nói: “Được, vậy thì theo ý em.”La Tụng Hoa nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn họ: “Không biết tốt xấu! Sẽ có lúc các em hối hận!”Nói xong, La Tụng Hoa tức giận cực độ kéo cửa văn phòng hiệu trưởng, lao ra ngoài.Hiệu trưởng Phó nhìn về phía Tịch Yên: “Cô Tịch, vậy hai đứa trẻ này giao cho cô, cô sắp xếp cho chúng bắt đầu học càng sớm càng tốt.”“Tôi biết rồi hiệu trưởng.”Tịch Yên dẫn hai người đi về phía khối 12, trên đường nhẹ nhàng và kiên nhẫn trò chuyện với họ.“Tuy lớp 12/20 không tốt bằng lớp 12/1, nhưng các em yên tâm, thầy cô sẽ  tận tâm dạy các em, trước kỳ thi đại học, các em đều vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Tịch Yên cười tươi nói.Mạnh Kim Dương như một học sinh ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn cô.”Tịch Yên vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Cô sẽ dẫn các em đi nhận sách trước.”Cố Mang không có phản ứng gì, hạ thấp đầu, lơ đãng bước đi phía trước.Toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh.Tịch Yên nhìn cô vài lần, không nhịn được hỏi ra nghi vấn của mình: “Cố Mang, cô hỏi em một vấn đề, hy vọng em không thấy phiền.”“Hả?” Cố Mang hơi nghiêng mặt, một bên lông mày nhướng lên, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói.Cử chỉ này mang lại cảm giác khó tả.Thật ngầu, khác với loại trùm trường không học hành gì, khiến người ta không thể ghét bỏ, còn có chút thích thú.Tịch Yên không hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.Hắng giọng, mở lời: “Cô đã xem điểm của em, đều là… Em đã thi như thế nào?”Tịch Yên nói rất tế nhị.Cố Mang đột nhiên cười, nhếch một bên môi, bảy phần không đàng hoàng, ba phần kiêu căng, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thi kiểu gì mà được điểm 0 á?”Tịch Yên nhìn phản ứng thản nhiên, thành thực của  Cố Mang, môi cô ấy hơi co giật, gật đầu.Cố Mang dùng một ngón tay đẩy vành mũ lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo, thản nhiên nói: “Bởi vì người khác thi là thi để qua, còn em thì ngủ để qua.”Tịch Yên: “...”

Chương 31: Thi kiểu gì mà được điểm 0