Tác giả:

“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…

Chương 52: Dùng thực lực để cô ta im miệng.

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Chủ nhiệm thận trọng nói: "Tịch Yên, cô suy nghĩ kỹ đi, một khi xác định các em ấy gian lận, sự nghiệp dạy học của cô sẽ cũng chấm dứt."Mặt Tịch Yên không biểu cảm: "Suy nghĩ kỹ rồi, tôi tin tưởng các em ấy."La Tụng Hoa hừ cười: "Không tự lượng sức, đều chờ bị đuổi đi!"Chủ nhiệm nói: "Đi đến lớp 12/20 gọi Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan xuống đây."Một giáo viên đứng dậy: "Tôi đi gọi.""Đợi đã." Tịch Yên đột nhiên lên tiếng.La Tụng Hoa khinh thường nói: "Sao? Hối hận rồi à?"Tịch Yên lạnh lùng liếc cô ta một cái, nhìn về phía chủ nhiệm: "Tôi có một yêu cầu, nếu xác định các em ấy không gian lận, mọi người ở đây, có phải đều nên xin lỗi hai em ấy không."La Tụng Hoa khoanh chân, ngả người ra sau, cười nói: "Nếu bọn chúng không gian lận, đừng nói xin lỗi, cho dù muốn vào lớp 12/1 của tôi, tôi còn mở rộng cửa mời bọn chúng vào."Tịch Yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm.Chủ nhiệm im lặng vài giây: "Được, chỉ cần xác định các em ấy không gian lận, tôi sẽ đích thân xin lỗi các em ấy.""Được, thầy Vương, vậy phiền thầy đi gọi các em ấy xuống đây." Tịch Yên nói....Lớp 12/20 đang học tiết toán, ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài.Lúc này."Thầy Trần." Thầy Vương đứng ở cửa lớp 12/20 gọi một tiếng, lập tức học sinh trong lớp đều tỉnh táo nhìn về phía anh ta, anh ta tiếp tục nói: "Gọi Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan của lớp thầy xuống đây một lát."Thầy Trần nhìn sâu vào hai em nữ sinh: "Hai em đi một lát đi."Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan đứng dậy, không hiểu chuyện gì đi ra ngoài.Ánh mắt lạnh lùng của Cố Mang nhìn bóng lưng hai nữ sinh, suy nghĩ vài giây, đứng dậy nói: "Thưa thầy, em muốn đi vệ sinh."Thầy Trần lập tức nhớ lại điểm 0 của Cố Mang, điểm số 0 tất cả các môn duy nhất toàn trường trừ môn Ngữ văn, liền không khỏi cảm thấy hoang mang.Ông ta thở dài, khoát tay: "Đi đi."Cố Mang nhướng mày, xoay người đi ra cửa sau.Lục Dương nhìn nữ sinh rời đi, do dự nhíu mày, cuối cùng không dám đi theo.Anh ta cảm thấy nếu anh ta bị trường phê bình, bố ruột anh ta có thể sẽ nói làm tốt lắm.Nếu Cố Mang bị phê bình, bố anh ta có thể sẽ lật tung nửa cái trường.Bố ruột là vậy đấy....Cố Mang đi thẳng đến phòng họp của khối 12, Tịch Yên đứng ở cửa dựa vào lan can.Nhìn thấy Cố Mang, Tịch Yên sững sờ, đứng thẳng người: "Cố Mang, em không học mà chạy xuống đây làm gì?"Cố Mang hai tay đút túi, lười biếng đi đến bên cạnh cô ấy, cánh tay tùy ý khoác lên lan can, cổ tay buông thõng, ngẩng cằm lên chỉ vào phòng họp bên cạnh: "Bọn họ đang thi lại trong đó?"Tịch Yên gật đầu, cho rằng Cố Mang lo lắng cho Mạnh Kim Dương, nói: "Em yên tâm, cô biết Mạnh Kim Dương không gian lận, lần này lớp 12/20 chúng ta thắng!"Con ngươi sâu thẳm của Cố Mang nhìn cô ấy một cái, không nói gì.Cô khẽ cúi đầu, hàng mày thanh tú rũ xuống, đầu mũi chân nhẹ nhàng chạm đất từng nhịp, khóe môi lại chậm rãi nhếch lên.Sớm biết rõ cô ta không dễ dàng chịu thua, vậy thì dùng thực lực để cô ta im miệng.

Chủ nhiệm thận trọng nói: "Tịch Yên, cô suy nghĩ kỹ đi, một khi xác định các em ấy gian lận, sự nghiệp dạy học của cô sẽ cũng chấm dứt."

Mặt Tịch Yên không biểu cảm: "Suy nghĩ kỹ rồi, tôi tin tưởng các em ấy."

La Tụng Hoa hừ cười: "Không tự lượng sức, đều chờ bị đuổi đi!"

Chủ nhiệm nói: "Đi đến lớp 12/20 gọi Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan xuống đây."

Một giáo viên đứng dậy: "Tôi đi gọi."

"Đợi đã." Tịch Yên đột nhiên lên tiếng.

La Tụng Hoa khinh thường nói: "Sao? Hối hận rồi à?"

Tịch Yên lạnh lùng liếc cô ta một cái, nhìn về phía chủ nhiệm: "Tôi có một yêu cầu, nếu xác định các em ấy không gian lận, mọi người ở đây, có phải đều nên xin lỗi hai em ấy không."

La Tụng Hoa khoanh chân, ngả người ra sau, cười nói: "Nếu bọn chúng không gian lận, đừng nói xin lỗi, cho dù muốn vào lớp 12/1 của tôi, tôi còn mở rộng cửa mời bọn chúng vào."

Tịch Yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm.

Chủ nhiệm im lặng vài giây: "Được, chỉ cần xác định các em ấy không gian lận, tôi sẽ đích thân xin lỗi các em ấy."

"Được, thầy Vương, vậy phiền thầy đi gọi các em ấy xuống đây." Tịch Yên nói.

...

Lớp 12/20 đang học tiết toán, ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài.

Lúc này.

"Thầy Trần." Thầy Vương đứng ở cửa lớp 12/20 gọi một tiếng, lập tức học sinh trong lớp đều tỉnh táo nhìn về phía anh ta, anh ta tiếp tục nói: "Gọi Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan của lớp thầy xuống đây một lát."

Thầy Trần nhìn sâu vào hai em nữ sinh: "Hai em đi một lát đi."

Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan đứng dậy, không hiểu chuyện gì đi ra ngoài.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Mang nhìn bóng lưng hai nữ sinh, suy nghĩ vài giây, đứng dậy nói: "Thưa thầy, em muốn đi vệ sinh."

Thầy Trần lập tức nhớ lại điểm 0 của Cố Mang, điểm số 0 tất cả các môn duy nhất toàn trường trừ môn Ngữ văn, liền không khỏi cảm thấy hoang mang.

Ông ta thở dài, khoát tay: "Đi đi."

Cố Mang nhướng mày, xoay người đi ra cửa sau.

Lục Dương nhìn nữ sinh rời đi, do dự nhíu mày, cuối cùng không dám đi theo.

Anh ta cảm thấy nếu anh ta bị trường phê bình, bố ruột anh ta có thể sẽ nói làm tốt lắm.

Nếu Cố Mang bị phê bình, bố anh ta có thể sẽ lật tung nửa cái trường.

Bố ruột là vậy đấy.

...

Cố Mang đi thẳng đến phòng họp của khối 12, Tịch Yên đứng ở cửa dựa vào lan can.

Nhìn thấy Cố Mang, Tịch Yên sững sờ, đứng thẳng người: "Cố Mang, em không học mà chạy xuống đây làm gì?"

Cố Mang hai tay đút túi, lười biếng đi đến bên cạnh cô ấy, cánh tay tùy ý khoác lên lan can, cổ tay buông thõng, ngẩng cằm lên chỉ vào phòng họp bên cạnh: "Bọn họ đang thi lại trong đó?"

Tịch Yên gật đầu, cho rằng Cố Mang lo lắng cho Mạnh Kim Dương, nói: "Em yên tâm, cô biết Mạnh Kim Dương không gian lận, lần này lớp 12/20 chúng ta thắng!"

Con ngươi sâu thẳm của Cố Mang nhìn cô ấy một cái, không nói gì.

Cô khẽ cúi đầu, hàng mày thanh tú rũ xuống, đầu mũi chân nhẹ nhàng chạm đất từng nhịp, khóe môi lại chậm rãi nhếch lên.

Sớm biết rõ cô ta không dễ dàng chịu thua, vậy thì dùng thực lực để cô ta im miệng.

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Chủ nhiệm thận trọng nói: "Tịch Yên, cô suy nghĩ kỹ đi, một khi xác định các em ấy gian lận, sự nghiệp dạy học của cô sẽ cũng chấm dứt."Mặt Tịch Yên không biểu cảm: "Suy nghĩ kỹ rồi, tôi tin tưởng các em ấy."La Tụng Hoa hừ cười: "Không tự lượng sức, đều chờ bị đuổi đi!"Chủ nhiệm nói: "Đi đến lớp 12/20 gọi Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan xuống đây."Một giáo viên đứng dậy: "Tôi đi gọi.""Đợi đã." Tịch Yên đột nhiên lên tiếng.La Tụng Hoa khinh thường nói: "Sao? Hối hận rồi à?"Tịch Yên lạnh lùng liếc cô ta một cái, nhìn về phía chủ nhiệm: "Tôi có một yêu cầu, nếu xác định các em ấy không gian lận, mọi người ở đây, có phải đều nên xin lỗi hai em ấy không."La Tụng Hoa khoanh chân, ngả người ra sau, cười nói: "Nếu bọn chúng không gian lận, đừng nói xin lỗi, cho dù muốn vào lớp 12/1 của tôi, tôi còn mở rộng cửa mời bọn chúng vào."Tịch Yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm.Chủ nhiệm im lặng vài giây: "Được, chỉ cần xác định các em ấy không gian lận, tôi sẽ đích thân xin lỗi các em ấy.""Được, thầy Vương, vậy phiền thầy đi gọi các em ấy xuống đây." Tịch Yên nói....Lớp 12/20 đang học tiết toán, ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài.Lúc này."Thầy Trần." Thầy Vương đứng ở cửa lớp 12/20 gọi một tiếng, lập tức học sinh trong lớp đều tỉnh táo nhìn về phía anh ta, anh ta tiếp tục nói: "Gọi Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan của lớp thầy xuống đây một lát."Thầy Trần nhìn sâu vào hai em nữ sinh: "Hai em đi một lát đi."Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan đứng dậy, không hiểu chuyện gì đi ra ngoài.Ánh mắt lạnh lùng của Cố Mang nhìn bóng lưng hai nữ sinh, suy nghĩ vài giây, đứng dậy nói: "Thưa thầy, em muốn đi vệ sinh."Thầy Trần lập tức nhớ lại điểm 0 của Cố Mang, điểm số 0 tất cả các môn duy nhất toàn trường trừ môn Ngữ văn, liền không khỏi cảm thấy hoang mang.Ông ta thở dài, khoát tay: "Đi đi."Cố Mang nhướng mày, xoay người đi ra cửa sau.Lục Dương nhìn nữ sinh rời đi, do dự nhíu mày, cuối cùng không dám đi theo.Anh ta cảm thấy nếu anh ta bị trường phê bình, bố ruột anh ta có thể sẽ nói làm tốt lắm.Nếu Cố Mang bị phê bình, bố anh ta có thể sẽ lật tung nửa cái trường.Bố ruột là vậy đấy....Cố Mang đi thẳng đến phòng họp của khối 12, Tịch Yên đứng ở cửa dựa vào lan can.Nhìn thấy Cố Mang, Tịch Yên sững sờ, đứng thẳng người: "Cố Mang, em không học mà chạy xuống đây làm gì?"Cố Mang hai tay đút túi, lười biếng đi đến bên cạnh cô ấy, cánh tay tùy ý khoác lên lan can, cổ tay buông thõng, ngẩng cằm lên chỉ vào phòng họp bên cạnh: "Bọn họ đang thi lại trong đó?"Tịch Yên gật đầu, cho rằng Cố Mang lo lắng cho Mạnh Kim Dương, nói: "Em yên tâm, cô biết Mạnh Kim Dương không gian lận, lần này lớp 12/20 chúng ta thắng!"Con ngươi sâu thẳm của Cố Mang nhìn cô ấy một cái, không nói gì.Cô khẽ cúi đầu, hàng mày thanh tú rũ xuống, đầu mũi chân nhẹ nhàng chạm đất từng nhịp, khóe môi lại chậm rãi nhếch lên.Sớm biết rõ cô ta không dễ dàng chịu thua, vậy thì dùng thực lực để cô ta im miệng.

Chương 52: Dùng thực lực để cô ta im miệng.