“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 77: Bị lộ, lớn chuyện rồi
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Trước quảng trường tòa nhà tổng hợp, trên màn hình lớn xuất hiện một bức ảnh của một bé gái 5 tuổi.Cơ thể nhỏ bé của cô bé ngồi trên ghế, gương mặt non nớt nhưng lại rất âm u đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt có vết máu khô.Hơi thở khát máu xộc đến, giống như vừa bò ra từ địa ngục.Đôi mắt đầy lạnh lẽo, bướng bỉnh và lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người phụ nữ trẻ mặc đồng phục đứng trước mặt.Cô bé dường như đang nhận một bài giáo dục gì đó.Bên cạnh bức ảnh, ba dòng chữ lớn xuất hiện rõ ràng.Tình huống đánh người cực kỳ nghiêm trọng, dẫn đến bị tàn phế một phần, tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc.Người tiếp nhận giáo dục: Cố Mang.Tuổi: 5 tuổi.Chỉ sau vài giây, một bức ảnh khác lại xuất hiện. Là hồ sơ của Cố Mang bị đuổi học vì đánh nhau với bạn học lúc 6 tuổi.Bác sĩ tâm lý của Hiệp hội trẻ em địa phương đến nhà thăm Cố Mang, Cố Mang lại cười một cách quái dị với bác sĩ, không biết hối cải.…Phòng họp của tòa nhà tổng hợp hỗn loạn!Trợ lý chủ nhiệm hét lên: “Nhanh chóng tắt màn hình đi! Nhanh!”Một học sinh mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, liều mạng nhấn chuột: “Thầy ơi, máy tính bị lag rồi, hình như là bị virus rồi, em nhấn rồi nhưng không có phản hồi!”Trợ lý chủ nhiệm cắn môi, kéo học sinh qua một bên để tự xử lý, bàn phím gần như bị ông ta gõ vỡ, nhưng máy tính vẫn không có phản ứng.Một giáo viên khác giọng run run nói: “Hình như bị virus rồi?! Nhưng tại sao PPT lại biến thành cái này?!”Trợ lý chủ nhiệm bấm chuột và bàn phím như thế nào cũng đều vô dụng, đột nhiên nhận ra, nghiến răng rút dây nguồn.Màn hình lập tức chìm vào bóng tối.…Quảng trường đại hội động viên.Dưới sân khấu, sau khoảnh khắc im lặng chết chóc, tiếng bàn tán vang lên như cuồng phong.“Đây là cái gì vậy? Trung học Minh Thành sao lại cho phép một học sinh nguy hiểm như thế vào trường?”“Trời ơi! Trường của con tôi sao lại có loại học sinh như này?! Thật nguy hiểm! Phải báo cảnh sát ngay, cách ly những phần tử nguy hiểm này đi!”“Chuyện này chưa rõ ràng, mọi người bình tĩnh lại đã!”“Đây là ai? Cố Mang là học sinh của lớp 12/20 phải không?”“Sao tôi có thể yên tâm để con tôi học ở đây? Không được, tôi sẽ chuyển trường cho con tôi ngay lập tức!”“Đúng! Chuyển trường! Tôi chỉ có một đứa con gái, thật đáng sợ…”…Cố Âm liếc nhìn những phụ huynh xung quanh đang hoảng loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng qua rồi biến mất.Lôi Tiêu hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi, Cố Mang chính là tai họa! Kẻ gây rối!”May mà lúc trước ông ta không đón cái tai họa này về nhà.Nguyễn Thanh Thanh chưa từng làm chuyện như thế này, chột dạ siết chặt tay, nhưng lại không nhịn được đi nghe tiếng bàn tán của các phụ huynh.Nhà trường chắc chắn sẽ chọn cách đuổi học Cố Mang để xoa dịu phụ huynh.Loại học sinh như thế bị đuổi học, là cô ta đang làm việc tốt!Lâm Chu liếc nhìn màn hình lớn, cười lạnh nói: “Mẹ đã bảo bố con đừng đưa Cố Mang vào trung học Minh Thành, giờ thì tốt rồi, chuyện này lớn rồi, xem ông ấy giải quyết thế nào.”Lục Ý nhíu mày, cụp mắt lộ vẻ suy tư.Ai đã đổi PPT?…Lớp 12/20 hoàn toàn im lặng, vô số ánh mắt hoang mang và sợ hãi đổ dồn vào Cố Mang.Mặt Tịch Yên tái mét, không biết phải làm sao, trong đầu đều là làm thế nào để xoa dịu những phụ huynh đang hoang mang.Lục Dương đã biết chuyện Cố Mang từng đánh nhau, nhưng không ngờ lúc đánh nhau Cố Mang lại hung dữ đến vậy, còn là khi còn nhỏ như vậy.Sắc mặt Lục Thượng Cẩm thay đổi, liếc nhìn thấy vài phụ huynh đang quay video, một sợi dây trong đầu căng ra.“Cố Mang, tìm cách xử lý trên mạng trước đã.” Ông ta hạ thấp giọng, lo lắng nói.Những thông tin này bị lộ, hoàn toàn không thể giải thích được, Cố Mang cũng sẽ không giải thích.Năm đó đã tốn bao nhiêu công sức mới giấu được chuyện này.
Trước quảng trường tòa nhà tổng hợp, trên màn hình lớn xuất hiện một bức ảnh của một bé gái 5 tuổi.
Cơ thể nhỏ bé của cô bé ngồi trên ghế, gương mặt non nớt nhưng lại rất âm u đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt có vết máu khô.
Hơi thở khát máu xộc đến, giống như vừa bò ra từ địa ngục.
Đôi mắt đầy lạnh lẽo, bướng bỉnh và lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người phụ nữ trẻ mặc đồng phục đứng trước mặt.
Cô bé dường như đang nhận một bài giáo dục gì đó.
Bên cạnh bức ảnh, ba dòng chữ lớn xuất hiện rõ ràng.
Tình huống đánh người cực kỳ nghiêm trọng, dẫn đến bị tàn phế một phần, tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc.
Người tiếp nhận giáo dục: Cố Mang.
Tuổi: 5 tuổi.
Chỉ sau vài giây, một bức ảnh khác lại xuất hiện. Là hồ sơ của Cố Mang bị đuổi học vì đánh nhau với bạn học lúc 6 tuổi.
Bác sĩ tâm lý của Hiệp hội trẻ em địa phương đến nhà thăm Cố Mang, Cố Mang lại cười một cách quái dị với bác sĩ, không biết hối cải.
…
Phòng họp của tòa nhà tổng hợp hỗn loạn!
Trợ lý chủ nhiệm hét lên: “Nhanh chóng tắt màn hình đi! Nhanh!”
Một học sinh mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, liều mạng nhấn chuột: “Thầy ơi, máy tính bị lag rồi, hình như là bị virus rồi, em nhấn rồi nhưng không có phản hồi!”
Trợ lý chủ nhiệm cắn môi, kéo học sinh qua một bên để tự xử lý, bàn phím gần như bị ông ta gõ vỡ, nhưng máy tính vẫn không có phản ứng.
Một giáo viên khác giọng run run nói: “Hình như bị virus rồi?! Nhưng tại sao PPT lại biến thành cái này?!”
Trợ lý chủ nhiệm bấm chuột và bàn phím như thế nào cũng đều vô dụng, đột nhiên nhận ra, nghiến răng rút dây nguồn.
Màn hình lập tức chìm vào bóng tối.
…
Quảng trường đại hội động viên.
Dưới sân khấu, sau khoảnh khắc im lặng chết chóc, tiếng bàn tán vang lên như cuồng phong.
“Đây là cái gì vậy? Trung học Minh Thành sao lại cho phép một học sinh nguy hiểm như thế vào trường?”
“Trời ơi! Trường của con tôi sao lại có loại học sinh như này?! Thật nguy hiểm! Phải báo cảnh sát ngay, cách ly những phần tử nguy hiểm này đi!”
“Chuyện này chưa rõ ràng, mọi người bình tĩnh lại đã!”
“Đây là ai? Cố Mang là học sinh của lớp 12/20 phải không?”
“Sao tôi có thể yên tâm để con tôi học ở đây? Không được, tôi sẽ chuyển trường cho con tôi ngay lập tức!”
“Đúng! Chuyển trường! Tôi chỉ có một đứa con gái, thật đáng sợ…”
…
Cố Âm liếc nhìn những phụ huynh xung quanh đang hoảng loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng qua rồi biến mất.
Lôi Tiêu hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi, Cố Mang chính là tai họa! Kẻ gây rối!”
May mà lúc trước ông ta không đón cái tai họa này về nhà.
Nguyễn Thanh Thanh chưa từng làm chuyện như thế này, chột dạ siết chặt tay, nhưng lại không nhịn được đi nghe tiếng bàn tán của các phụ huynh.
Nhà trường chắc chắn sẽ chọn cách đuổi học Cố Mang để xoa dịu phụ huynh.
Loại học sinh như thế bị đuổi học, là cô ta đang làm việc tốt!
Lâm Chu liếc nhìn màn hình lớn, cười lạnh nói: “Mẹ đã bảo bố con đừng đưa Cố Mang vào trung học Minh Thành, giờ thì tốt rồi, chuyện này lớn rồi, xem ông ấy giải quyết thế nào.”
Lục Ý nhíu mày, cụp mắt lộ vẻ suy tư.
Ai đã đổi PPT?
…
Lớp 12/20 hoàn toàn im lặng, vô số ánh mắt hoang mang và sợ hãi đổ dồn vào Cố Mang.
Mặt Tịch Yên tái mét, không biết phải làm sao, trong đầu đều là làm thế nào để xoa dịu những phụ huynh đang hoang mang.
Lục Dương đã biết chuyện Cố Mang từng đánh nhau, nhưng không ngờ lúc đánh nhau Cố Mang lại hung dữ đến vậy, còn là khi còn nhỏ như vậy.
Sắc mặt Lục Thượng Cẩm thay đổi, liếc nhìn thấy vài phụ huynh đang quay video, một sợi dây trong đầu căng ra.
“Cố Mang, tìm cách xử lý trên mạng trước đã.” Ông ta hạ thấp giọng, lo lắng nói.
Những thông tin này bị lộ, hoàn toàn không thể giải thích được, Cố Mang cũng sẽ không giải thích.
Năm đó đã tốn bao nhiêu công sức mới giấu được chuyện này.
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Trước quảng trường tòa nhà tổng hợp, trên màn hình lớn xuất hiện một bức ảnh của một bé gái 5 tuổi.Cơ thể nhỏ bé của cô bé ngồi trên ghế, gương mặt non nớt nhưng lại rất âm u đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt có vết máu khô.Hơi thở khát máu xộc đến, giống như vừa bò ra từ địa ngục.Đôi mắt đầy lạnh lẽo, bướng bỉnh và lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người phụ nữ trẻ mặc đồng phục đứng trước mặt.Cô bé dường như đang nhận một bài giáo dục gì đó.Bên cạnh bức ảnh, ba dòng chữ lớn xuất hiện rõ ràng.Tình huống đánh người cực kỳ nghiêm trọng, dẫn đến bị tàn phế một phần, tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc.Người tiếp nhận giáo dục: Cố Mang.Tuổi: 5 tuổi.Chỉ sau vài giây, một bức ảnh khác lại xuất hiện. Là hồ sơ của Cố Mang bị đuổi học vì đánh nhau với bạn học lúc 6 tuổi.Bác sĩ tâm lý của Hiệp hội trẻ em địa phương đến nhà thăm Cố Mang, Cố Mang lại cười một cách quái dị với bác sĩ, không biết hối cải.…Phòng họp của tòa nhà tổng hợp hỗn loạn!Trợ lý chủ nhiệm hét lên: “Nhanh chóng tắt màn hình đi! Nhanh!”Một học sinh mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, liều mạng nhấn chuột: “Thầy ơi, máy tính bị lag rồi, hình như là bị virus rồi, em nhấn rồi nhưng không có phản hồi!”Trợ lý chủ nhiệm cắn môi, kéo học sinh qua một bên để tự xử lý, bàn phím gần như bị ông ta gõ vỡ, nhưng máy tính vẫn không có phản ứng.Một giáo viên khác giọng run run nói: “Hình như bị virus rồi?! Nhưng tại sao PPT lại biến thành cái này?!”Trợ lý chủ nhiệm bấm chuột và bàn phím như thế nào cũng đều vô dụng, đột nhiên nhận ra, nghiến răng rút dây nguồn.Màn hình lập tức chìm vào bóng tối.…Quảng trường đại hội động viên.Dưới sân khấu, sau khoảnh khắc im lặng chết chóc, tiếng bàn tán vang lên như cuồng phong.“Đây là cái gì vậy? Trung học Minh Thành sao lại cho phép một học sinh nguy hiểm như thế vào trường?”“Trời ơi! Trường của con tôi sao lại có loại học sinh như này?! Thật nguy hiểm! Phải báo cảnh sát ngay, cách ly những phần tử nguy hiểm này đi!”“Chuyện này chưa rõ ràng, mọi người bình tĩnh lại đã!”“Đây là ai? Cố Mang là học sinh của lớp 12/20 phải không?”“Sao tôi có thể yên tâm để con tôi học ở đây? Không được, tôi sẽ chuyển trường cho con tôi ngay lập tức!”“Đúng! Chuyển trường! Tôi chỉ có một đứa con gái, thật đáng sợ…”…Cố Âm liếc nhìn những phụ huynh xung quanh đang hoảng loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng qua rồi biến mất.Lôi Tiêu hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi, Cố Mang chính là tai họa! Kẻ gây rối!”May mà lúc trước ông ta không đón cái tai họa này về nhà.Nguyễn Thanh Thanh chưa từng làm chuyện như thế này, chột dạ siết chặt tay, nhưng lại không nhịn được đi nghe tiếng bàn tán của các phụ huynh.Nhà trường chắc chắn sẽ chọn cách đuổi học Cố Mang để xoa dịu phụ huynh.Loại học sinh như thế bị đuổi học, là cô ta đang làm việc tốt!Lâm Chu liếc nhìn màn hình lớn, cười lạnh nói: “Mẹ đã bảo bố con đừng đưa Cố Mang vào trung học Minh Thành, giờ thì tốt rồi, chuyện này lớn rồi, xem ông ấy giải quyết thế nào.”Lục Ý nhíu mày, cụp mắt lộ vẻ suy tư.Ai đã đổi PPT?…Lớp 12/20 hoàn toàn im lặng, vô số ánh mắt hoang mang và sợ hãi đổ dồn vào Cố Mang.Mặt Tịch Yên tái mét, không biết phải làm sao, trong đầu đều là làm thế nào để xoa dịu những phụ huynh đang hoang mang.Lục Dương đã biết chuyện Cố Mang từng đánh nhau, nhưng không ngờ lúc đánh nhau Cố Mang lại hung dữ đến vậy, còn là khi còn nhỏ như vậy.Sắc mặt Lục Thượng Cẩm thay đổi, liếc nhìn thấy vài phụ huynh đang quay video, một sợi dây trong đầu căng ra.“Cố Mang, tìm cách xử lý trên mạng trước đã.” Ông ta hạ thấp giọng, lo lắng nói.Những thông tin này bị lộ, hoàn toàn không thể giải thích được, Cố Mang cũng sẽ không giải thích.Năm đó đã tốn bao nhiêu công sức mới giấu được chuyện này.