“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 116: Cô thật sự không coi trọng kiểu thiên kim đại tiểu thư như vậy.
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Tâm tư của Lục Thừa Châu quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào. Một người như bà cụ sao có thể không nhận ra. Khi vào nhà, Cố Mang nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cửa nhà họ Lục.Lần thứ hai đến để phẫu thuật cho bà cụ, lúc rời đi cô đã nhìn thấy biển số của chiếc xe.Là xe của Vu Xu.Hiện giờ cô ta cũng đang ở nhà họ Lục.Địa vị trong giới ở Bắc Kinh của nhà họ Vu cũng không thấp.Nữ sinh cụp mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.Cô thật sự không coi trọng kiểu thiên kim đại tiểu thư như vậy.Ánh mắt Lục Thừa Châu luôn nhìn chằm chằm vào Cố Mang, sự cuồng vọng mà nữ sinh vô tình lộ ra thật khiến người khác cảm thấy hồi hộp.Nghe bà cụ giữ người lại ăn cơm, anh ta dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Việc ăn cơm không cần bà phải lo.”Nụ cười của bà cụ hơi cứng lại.Người đàn ông bắt chéo chân, tay buông tuỳ ý, tư thế lười biếng, đáy mắt chứa đựng vài phần thanh tỉnh.Khí tức trầm thấp lạnh lẽo, mơ hồ có một cảm giác áp bức.Nhà họ Vu nghe nói anh ta đã trở về thì đặc biệt đưa Vu Xu đến đây với ý muốn làm hòa.Hôm nay anh ta không có tâm trạng.Cố Mang bình tĩnh liếc nhìn hai người một lượt, xách balo ném ra sau lưng, bình tĩnh nói: “Con có chuyến bay lúc 10 giờ, không thể chậm trễ được. Cảm ơn bà.”Có lý do biện hộ, ánh sáng sắc lạnh trong mắt bà cụ giảm đi, lại nở nụ cười hiền từ: “Cảm ơn cháu đã vất vả đến một chuyến.”Cố Mang gật đầu, đeo túi lên một bên vai, hai tay nhét vào túi quần, tự do phóng khoáng.Cô quay người chuẩn bị rời đi.“Tôi tiễn em.” Lục Thừa Châu bỏ chân dài xuống, đứng dậy.Cố Mang hơi ngẩng mắt, đáy mắt chứa đầy sự hoang dã không thể che giấu, cô nhỏ giọng: “Ừ.” …Lục Thừa Châu mở cửa ghế phụ, Cố Mang cúi người chui vào xe.Sau đó tìm một tư thế thoải mái, lười biếng ngồi trên ghế rồi mở game lên.“Đi ăn trước đi.” Người đàn ông lên xe, từ từ khởi động động cơ: “Muốn ăn gì?”Cố Mang không ngẩng đầu lên, vừa tiến vào trang trò chơi vừa nói: “Sao cũng được.”Trong xe im lặng một lúc, sau đó người đàn ông lên tiếng: “Có một tiệm bánh ngọt khá ngon, đều là món nhẹ, đi không?”Cố Mang ngước mắt lên nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục nhìn màn hình điện thoại: “Được.”Nói là tiệm bánh ngọt nhưng nó lại nằm ở khu vực vàng giữa trung tâm thành phố, vị trí đắc địa, trang hoàng độc đáo, khách ra vào tấp nập như trẩy hội.Hai người ngồi cạnh tường trong suốt gần cửa sổ, có thể thu hết sự nhộn nhịp bên dưới vào mắt.Đôi tay trắng lóa của Cố Mang chống cằm, tư thế ngồi như chị đại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.Lúc này, điện thoại của Lục Thừa Châu vang lên, Hạ Nhất Độ gọi tới, anh ta cũng không lảng tránh, bắt máy ngay tại chỗ.“Anh Thừa.” Tiếng mạt chược bên phía Hạ Nhất Độ vẫn vang lên, khoảng cách có hơi xa: “Bên Ảnh Minh lại nhận đơn của chúng ta, lần này là theo giá thị trường.”Lục Thừa Châu sửng sốt nửa giây, không hiểu chuyện này cho lắm, trầm giọng nói: “Biết rồi.”Hạ Nhất Độ kêu lên: “Anh Thừa, anh nói xem chuyện này là sao vây, chẳng lẽ bây giờ Ảnh Minh làm việc và tính phí theo tâm trạng à?”Đang nói thì phục vụ đã mang đồ ăn nhẹ mà họ đã gọi vào.“Cúp đây.” Người đàn ông bỏ lại hai chữ rồi lập tức cúp máy, tiện tay đặt điện thoại sang một bên.Cố Mang đã cầm thìa và bắt đầu ăn, mặt mày nhướng lên, dáng vẻ lười biếng.Có vẻ như cô rất thích hương vị này.Trong mắt Lục Thừa Châu hiện lên một nụ cười nhạt, anh ta nhìn cô vài giây rồi nhỏ giọng nói: “Giáo viên của em lại gửi bảng điểm cho tôi rồi, lần này ngay cả môn Ngữ Văn cũng điểm 0.”Điểm số còn đẹp hơn cả cô.Cố Mang nghe anh ta hỏi vậy thì vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng rồi thản nhiên lấy một miếng bánh matcha nhỏ cho vào miệng.Sau vài giây, một tay cô chống cằm, tay còn lại cầm thìa, cổ tay buông thõng tự nhiên, khóe môi xinh đẹp cong lên rồi nó: “Không chỉnh tề à?”
Tâm tư của Lục Thừa Châu quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào. Một người như bà cụ sao có thể không nhận ra.
Khi vào nhà, Cố Mang nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cửa nhà họ Lục.
Lần thứ hai đến để phẫu thuật cho bà cụ, lúc rời đi cô đã nhìn thấy biển số của chiếc xe.
Là xe của Vu Xu.
Hiện giờ cô ta cũng đang ở nhà họ Lục.
Địa vị trong giới ở Bắc Kinh của nhà họ Vu cũng không thấp.
Nữ sinh cụp mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.
Cô thật sự không coi trọng kiểu thiên kim đại tiểu thư như vậy.
Ánh mắt Lục Thừa Châu luôn nhìn chằm chằm vào Cố Mang, sự cuồng vọng mà nữ sinh vô tình lộ ra thật khiến người khác cảm thấy hồi hộp.
Nghe bà cụ giữ người lại ăn cơm, anh ta dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Việc ăn cơm không cần bà phải lo.”
Nụ cười của bà cụ hơi cứng lại.
Người đàn ông bắt chéo chân, tay buông tuỳ ý, tư thế lười biếng, đáy mắt chứa đựng vài phần thanh tỉnh.
Khí tức trầm thấp lạnh lẽo, mơ hồ có một cảm giác áp bức.
Nhà họ Vu nghe nói anh ta đã trở về thì đặc biệt đưa Vu Xu đến đây với ý muốn làm hòa.
Hôm nay anh ta không có tâm trạng.
Cố Mang bình tĩnh liếc nhìn hai người một lượt, xách balo ném ra sau lưng, bình tĩnh nói: “Con có chuyến bay lúc 10 giờ, không thể chậm trễ được. Cảm ơn bà.”
Có lý do biện hộ, ánh sáng sắc lạnh trong mắt bà cụ giảm đi, lại nở nụ cười hiền từ: “Cảm ơn cháu đã vất vả đến một chuyến.”
Cố Mang gật đầu, đeo túi lên một bên vai, hai tay nhét vào túi quần, tự do phóng khoáng.
Cô quay người chuẩn bị rời đi.
“Tôi tiễn em.” Lục Thừa Châu bỏ chân dài xuống, đứng dậy.
Cố Mang hơi ngẩng mắt, đáy mắt chứa đầy sự hoang dã không thể che giấu, cô nhỏ giọng: “Ừ.”
…
Lục Thừa Châu mở cửa ghế phụ, Cố Mang cúi người chui vào xe.
Sau đó tìm một tư thế thoải mái, lười biếng ngồi trên ghế rồi mở game lên.
“Đi ăn trước đi.” Người đàn ông lên xe, từ từ khởi động động cơ: “Muốn ăn gì?”
Cố Mang không ngẩng đầu lên, vừa tiến vào trang trò chơi vừa nói: “Sao cũng được.”
Trong xe im lặng một lúc, sau đó người đàn ông lên tiếng: “Có một tiệm bánh ngọt khá ngon, đều là món nhẹ, đi không?”
Cố Mang ngước mắt lên nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục nhìn màn hình điện thoại: “Được.”
Nói là tiệm bánh ngọt nhưng nó lại nằm ở khu vực vàng giữa trung tâm thành phố, vị trí đắc địa, trang hoàng độc đáo, khách ra vào tấp nập như trẩy hội.
Hai người ngồi cạnh tường trong suốt gần cửa sổ, có thể thu hết sự nhộn nhịp bên dưới vào mắt.
Đôi tay trắng lóa của Cố Mang chống cằm, tư thế ngồi như chị đại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, điện thoại của Lục Thừa Châu vang lên, Hạ Nhất Độ gọi tới, anh ta cũng không lảng tránh, bắt máy ngay tại chỗ.
“Anh Thừa.” Tiếng mạt chược bên phía Hạ Nhất Độ vẫn vang lên, khoảng cách có hơi xa: “Bên Ảnh Minh lại nhận đơn của chúng ta, lần này là theo giá thị trường.”
Lục Thừa Châu sửng sốt nửa giây, không hiểu chuyện này cho lắm, trầm giọng nói: “Biết rồi.”
Hạ Nhất Độ kêu lên: “Anh Thừa, anh nói xem chuyện này là sao vây, chẳng lẽ bây giờ Ảnh Minh làm việc và tính phí theo tâm trạng à?”
Đang nói thì phục vụ đã mang đồ ăn nhẹ mà họ đã gọi vào.
“Cúp đây.” Người đàn ông bỏ lại hai chữ rồi lập tức cúp máy, tiện tay đặt điện thoại sang một bên.
Cố Mang đã cầm thìa và bắt đầu ăn, mặt mày nhướng lên, dáng vẻ lười biếng.
Có vẻ như cô rất thích hương vị này.
Trong mắt Lục Thừa Châu hiện lên một nụ cười nhạt, anh ta nhìn cô vài giây rồi nhỏ giọng nói: “Giáo viên của em lại gửi bảng điểm cho tôi rồi, lần này ngay cả môn Ngữ Văn cũng điểm 0.”
Điểm số còn đẹp hơn cả cô.
Cố Mang nghe anh ta hỏi vậy thì vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng rồi thản nhiên lấy một miếng bánh matcha nhỏ cho vào miệng.
Sau vài giây, một tay cô chống cằm, tay còn lại cầm thìa, cổ tay buông thõng tự nhiên, khóe môi xinh đẹp cong lên rồi nó: “Không chỉnh tề à?”
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Tâm tư của Lục Thừa Châu quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào. Một người như bà cụ sao có thể không nhận ra. Khi vào nhà, Cố Mang nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cửa nhà họ Lục.Lần thứ hai đến để phẫu thuật cho bà cụ, lúc rời đi cô đã nhìn thấy biển số của chiếc xe.Là xe của Vu Xu.Hiện giờ cô ta cũng đang ở nhà họ Lục.Địa vị trong giới ở Bắc Kinh của nhà họ Vu cũng không thấp.Nữ sinh cụp mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.Cô thật sự không coi trọng kiểu thiên kim đại tiểu thư như vậy.Ánh mắt Lục Thừa Châu luôn nhìn chằm chằm vào Cố Mang, sự cuồng vọng mà nữ sinh vô tình lộ ra thật khiến người khác cảm thấy hồi hộp.Nghe bà cụ giữ người lại ăn cơm, anh ta dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Việc ăn cơm không cần bà phải lo.”Nụ cười của bà cụ hơi cứng lại.Người đàn ông bắt chéo chân, tay buông tuỳ ý, tư thế lười biếng, đáy mắt chứa đựng vài phần thanh tỉnh.Khí tức trầm thấp lạnh lẽo, mơ hồ có một cảm giác áp bức.Nhà họ Vu nghe nói anh ta đã trở về thì đặc biệt đưa Vu Xu đến đây với ý muốn làm hòa.Hôm nay anh ta không có tâm trạng.Cố Mang bình tĩnh liếc nhìn hai người một lượt, xách balo ném ra sau lưng, bình tĩnh nói: “Con có chuyến bay lúc 10 giờ, không thể chậm trễ được. Cảm ơn bà.”Có lý do biện hộ, ánh sáng sắc lạnh trong mắt bà cụ giảm đi, lại nở nụ cười hiền từ: “Cảm ơn cháu đã vất vả đến một chuyến.”Cố Mang gật đầu, đeo túi lên một bên vai, hai tay nhét vào túi quần, tự do phóng khoáng.Cô quay người chuẩn bị rời đi.“Tôi tiễn em.” Lục Thừa Châu bỏ chân dài xuống, đứng dậy.Cố Mang hơi ngẩng mắt, đáy mắt chứa đầy sự hoang dã không thể che giấu, cô nhỏ giọng: “Ừ.” …Lục Thừa Châu mở cửa ghế phụ, Cố Mang cúi người chui vào xe.Sau đó tìm một tư thế thoải mái, lười biếng ngồi trên ghế rồi mở game lên.“Đi ăn trước đi.” Người đàn ông lên xe, từ từ khởi động động cơ: “Muốn ăn gì?”Cố Mang không ngẩng đầu lên, vừa tiến vào trang trò chơi vừa nói: “Sao cũng được.”Trong xe im lặng một lúc, sau đó người đàn ông lên tiếng: “Có một tiệm bánh ngọt khá ngon, đều là món nhẹ, đi không?”Cố Mang ngước mắt lên nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục nhìn màn hình điện thoại: “Được.”Nói là tiệm bánh ngọt nhưng nó lại nằm ở khu vực vàng giữa trung tâm thành phố, vị trí đắc địa, trang hoàng độc đáo, khách ra vào tấp nập như trẩy hội.Hai người ngồi cạnh tường trong suốt gần cửa sổ, có thể thu hết sự nhộn nhịp bên dưới vào mắt.Đôi tay trắng lóa của Cố Mang chống cằm, tư thế ngồi như chị đại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.Lúc này, điện thoại của Lục Thừa Châu vang lên, Hạ Nhất Độ gọi tới, anh ta cũng không lảng tránh, bắt máy ngay tại chỗ.“Anh Thừa.” Tiếng mạt chược bên phía Hạ Nhất Độ vẫn vang lên, khoảng cách có hơi xa: “Bên Ảnh Minh lại nhận đơn của chúng ta, lần này là theo giá thị trường.”Lục Thừa Châu sửng sốt nửa giây, không hiểu chuyện này cho lắm, trầm giọng nói: “Biết rồi.”Hạ Nhất Độ kêu lên: “Anh Thừa, anh nói xem chuyện này là sao vây, chẳng lẽ bây giờ Ảnh Minh làm việc và tính phí theo tâm trạng à?”Đang nói thì phục vụ đã mang đồ ăn nhẹ mà họ đã gọi vào.“Cúp đây.” Người đàn ông bỏ lại hai chữ rồi lập tức cúp máy, tiện tay đặt điện thoại sang một bên.Cố Mang đã cầm thìa và bắt đầu ăn, mặt mày nhướng lên, dáng vẻ lười biếng.Có vẻ như cô rất thích hương vị này.Trong mắt Lục Thừa Châu hiện lên một nụ cười nhạt, anh ta nhìn cô vài giây rồi nhỏ giọng nói: “Giáo viên của em lại gửi bảng điểm cho tôi rồi, lần này ngay cả môn Ngữ Văn cũng điểm 0.”Điểm số còn đẹp hơn cả cô.Cố Mang nghe anh ta hỏi vậy thì vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng rồi thản nhiên lấy một miếng bánh matcha nhỏ cho vào miệng.Sau vài giây, một tay cô chống cằm, tay còn lại cầm thìa, cổ tay buông thõng tự nhiên, khóe môi xinh đẹp cong lên rồi nó: “Không chỉnh tề à?”