Tác giả:

“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…

Chương 131: Hèn mọn trực tuyến

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Chủ nhiệm khoa chưa bao giờ thấy Tần Duệ nổi giận.  Trong số nhiều thiếu gia của các gia tộc, Tần Duệ nổi tiếng là người thanh nhã, mọi việc đều có thể thương lượng, đối xử với người khác rất hòa nhã và lịch sự.  Vì vậy họ đã bỏ qua một điều, người có thể ngồi ở vị trí cao như hiện tại, tuyệt đối không đơn giản.  Ngây người nhìn gương mặt lạnh lùng và nổi bật của người đàn ông, chủ nhiệm khoa sững sờ một giây, rồi nhận ra rằng Tần Duệ không nghe lời ông ta, vẫn cố chấp giữ ý kiến của mình, sắc mặt trở nên khó coi.  “Tần Cục, cô Dao Chi là em gái ruột của anh, anh làm như vậy là không chịu trách nhiệm về mạng sống của cô ấy!” Chủ nhiệm khoa nghiến răng nói.  “Tôi không chịu trách nhiệm? Ai sẽ chịu trách nhiệm? Các người à?” Tần Duệ cười một tiếng, giọng điệu vẫn hòa nhã, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Chủ nhiệm Triệu, em gái tôi cao một mét sáu bảy, hiện tại nặng chưa đến 35kg, gầy đến mức không còn hình dạng, nửa năm qua, đội ngũ các người đã sử dụng vô số biện pháp, vẫn không thể chữa trị cho cô ấy, thậm chí còn không phát hiện ra cô ấy có xu hướng tự làm hại mình nhẹ, các người đang chịu trách nhiệm cho ai?”  Sắc mặt chủ nhiệm Triệu bỗng đỏ bừng.  Tần Dao Chi lại có xu hướng tự làm hại?  Điều này họ hoàn toàn không phát hiện ra.  Nói với giọng điệu thiếu tự tin: “Chúng tôi chưa từng thấy tình trạng của cô Dao Chi, là khá nan giải.”  Một tay Tần Duệ cho vào túi, khí thế áp đảo: “Nếu các người bó tay hết cách, thì kê đơn thuốc đi.”  Triệu chỉ nhiệm đứng dậy một cách kích động, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tần Duệ: “Tần Cục, thuốc này thật sự sẽ hại chết cô Dao Chi!”  Tần Duệ nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nguy hiểm khiến người ta sợ hãi: “Lần cuối cùng, kê đơn thuốc.”  Chủ nhiệm Triệu thở gấp, cuối cùng không dám đắc tội với Tần Duệ, gửi đơn thuốc đến phòng thuốc của bệnh viện: “Gói gọn thuốc này.”  Phòng thuốc gửi lại tin nhắn: “Được thưa chủ nhiệm Triệu, năm phút nữa sẽ lấy.”  Tần Duệ quay người đi ra ngoài phòng chủ nhiệm.  Sắc mặt chủ nhiệm Triệu nặng nề, không nhịn được mà thốt lên: “Tần Cục, anh sẽ hối hận, cơ thể cô Dao Chi đã không chịu nổi sự hành hạ nữa rồi.” Tần Duệ không quay đầu lại, không vội không chậm mà rời đi. …Nhà họ Tần.  Phu nhân Tần tự tay sắc thuốc, cho vào chén thuốc, mang đến cho Tần Duệ đang ở phòng khách.  Khi thuốc được đặt trước mặt Tần Duệ, anh ta hơi ngẩn ra: “Mẹ, mẹ đây là?”Phu nhân Tần mím môi, mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Con mang lên cho em gái con đi.” Tần Duệ nhìn bà ấy, sau vài giây đứng dậy, đưa tay ôm vai phu nhân Tần.  Rồi bưng thuốc đi lên lầu.  Hôm nay, Tần Dao Chi không chơi game, cố gắng làm phiền Cố Mang trên WeChat.  “Chị ơi! Chị làm cô giáo của em đi! Em muốn học nhảy! Chị quá lợi hại!”  “Chị ơi! Em biết chị là ai rồi! Trước đâu là biên đạo múa Cố Thần của Thịnh Thính! Vãi chưởng chị quá khiêm tốn!”  “Chị nhận em làm học trò đi chị!”“Chị ơi!”  Hàng chục tin nhắn được gửi đi, thật sự rất khiêm nhường, nhưng Cố Mang chẳng thèm để ý.  Tần Duệ gõ cửa như thường lệ, đợi vài giây mới đẩy cửa vào, thấy Tần Dao Chi vẫn ngồi khoanh chân ở giữa giường lớn, cầm điện thoại dường như đang nhắn tin cho ai đó.  Mùi thuốc đông y nồng nặc và đắng, gần như ngay khi Tần Duệ bước vào, đã tràn ngập cả căn phòng.  Tần Dao Chi chợt nhíu mày, ngẩng đầu lên.Tần Duệ cười nói: “Dao Chi, đây là thuốc do cô Cố kê, chỉ có một bát, em uống nó đi.”  Tần Dao Chi liếc nhìn, cúi đầu, ngón tay di chuyển nhanh chóng: “Chị ơi, anh trai em đã mang thuốc chị kê về rồi nè, cũng đã sắc xong rồi.”  Bên kia mới lười biếng trả lời một chữ: “Ừ.”  Tần Dao Chi đắc ý nâng mày, chẳng phải đã có phản hồi sao.  Tần Duệ nhìn Tần Dao Chi cúi đầu chơi điện thoại, rất tập trung, nhưng biểu cảm của nữ sinh lại tươi sáng chưa từng có.  Anh ta cười hỏi: “Đang nói chuyện với ai, mà vui vậy?”  

Chủ nhiệm khoa chưa bao giờ thấy Tần Duệ nổi giận.  

Trong số nhiều thiếu gia của các gia tộc, Tần Duệ nổi tiếng là người thanh nhã, mọi việc đều có thể thương lượng, đối xử với người khác rất hòa nhã và lịch sự.  

Vì vậy họ đã bỏ qua một điều, người có thể ngồi ở vị trí cao như hiện tại, tuyệt đối không đơn giản.  

Ngây người nhìn gương mặt lạnh lùng và nổi bật của người đàn ông, chủ nhiệm khoa sững sờ một giây, rồi nhận ra rằng Tần Duệ không nghe lời ông ta, vẫn cố chấp giữ ý kiến của mình, sắc mặt trở nên khó coi.  

“Tần Cục, cô Dao Chi là em gái ruột của anh, anh làm như vậy là không chịu trách nhiệm về mạng sống của cô ấy!” Chủ nhiệm khoa nghiến răng nói.  

“Tôi không chịu trách nhiệm? Ai sẽ chịu trách nhiệm? Các người à?” Tần Duệ cười một tiếng, giọng điệu vẫn hòa nhã, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Chủ nhiệm Triệu, em gái tôi cao một mét sáu bảy, hiện tại nặng chưa đến 35kg, gầy đến mức không còn hình dạng, nửa năm qua, đội ngũ các người đã sử dụng vô số biện pháp, vẫn không thể chữa trị cho cô ấy, thậm chí còn không phát hiện ra cô ấy có xu hướng tự làm hại mình nhẹ, các người đang chịu trách nhiệm cho ai?”  

Sắc mặt chủ nhiệm Triệu bỗng đỏ bừng.  

Tần Dao Chi lại có xu hướng tự làm hại?  

Điều này họ hoàn toàn không phát hiện ra.  

Nói với giọng điệu thiếu tự tin: “Chúng tôi chưa từng thấy tình trạng của cô Dao Chi, là khá nan giải.”  

Một tay Tần Duệ cho vào túi, khí thế áp đảo: “Nếu các người bó tay hết cách, thì kê đơn thuốc đi.”  

Triệu chỉ nhiệm đứng dậy một cách kích động, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tần Duệ: “Tần Cục, thuốc này thật sự sẽ hại chết cô Dao Chi!”  

Tần Duệ nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nguy hiểm khiến người ta sợ hãi: “Lần cuối cùng, kê đơn thuốc.”  

Chủ nhiệm Triệu thở gấp, cuối cùng không dám đắc tội với Tần Duệ, gửi đơn thuốc đến phòng thuốc của bệnh viện: “Gói gọn thuốc này.”  

Phòng thuốc gửi lại tin nhắn: “Được thưa chủ nhiệm Triệu, năm phút nữa sẽ lấy.”  

Tần Duệ quay người đi ra ngoài phòng chủ nhiệm.  

Sắc mặt chủ nhiệm Triệu nặng nề, không nhịn được mà thốt lên: “Tần Cục, anh sẽ hối hận, cơ thể cô Dao Chi đã không chịu nổi sự hành hạ nữa rồi.” 

Tần Duệ không quay đầu lại, không vội không chậm mà rời đi.

 …

Nhà họ Tần.  

Phu nhân Tần tự tay sắc thuốc, cho vào chén thuốc, mang đến cho Tần Duệ đang ở phòng khách.  

Khi thuốc được đặt trước mặt Tần Duệ, anh ta hơi ngẩn ra: “Mẹ, mẹ đây là?”

Phu nhân Tần mím môi, mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Con mang lên cho em gái con đi.” 

Tần Duệ nhìn bà ấy, sau vài giây đứng dậy, đưa tay ôm vai phu nhân Tần.  

Rồi bưng thuốc đi lên lầu.  

Hôm nay, Tần Dao Chi không chơi game, cố gắng làm phiền Cố Mang trên WeChat.  

“Chị ơi! Chị làm cô giáo của em đi! Em muốn học nhảy! Chị quá lợi hại!”  

“Chị ơi! Em biết chị là ai rồi! Trước đâu là biên đạo múa Cố Thần của Thịnh Thính! Vãi chưởng chị quá khiêm tốn!”  

“Chị nhận em làm học trò đi chị!”

“Chị ơi!”  

Hàng chục tin nhắn được gửi đi, thật sự rất khiêm nhường, nhưng Cố Mang chẳng thèm để ý.  

Tần Duệ gõ cửa như thường lệ, đợi vài giây mới đẩy cửa vào, thấy Tần Dao Chi vẫn ngồi khoanh chân ở giữa giường lớn, cầm điện thoại dường như đang nhắn tin cho ai đó.  

Mùi thuốc đông y nồng nặc và đắng, gần như ngay khi Tần Duệ bước vào, đã tràn ngập cả căn phòng.  

Tần Dao Chi chợt nhíu mày, ngẩng đầu lên.

Tần Duệ cười nói: “Dao Chi, đây là thuốc do cô Cố kê, chỉ có một bát, em uống nó đi.”  

Tần Dao Chi liếc nhìn, cúi đầu, ngón tay di chuyển nhanh chóng: “Chị ơi, anh trai em đã mang thuốc chị kê về rồi nè, cũng đã sắc xong rồi.”  

Bên kia mới lười biếng trả lời một chữ: “Ừ.”  

Tần Dao Chi đắc ý nâng mày, chẳng phải đã có phản hồi sao.  

Tần Duệ nhìn Tần Dao Chi cúi đầu chơi điện thoại, rất tập trung, nhưng biểu cảm của nữ sinh lại tươi sáng chưa từng có.  

Anh ta cười hỏi: “Đang nói chuyện với ai, mà vui vậy?”  

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Chủ nhiệm khoa chưa bao giờ thấy Tần Duệ nổi giận.  Trong số nhiều thiếu gia của các gia tộc, Tần Duệ nổi tiếng là người thanh nhã, mọi việc đều có thể thương lượng, đối xử với người khác rất hòa nhã và lịch sự.  Vì vậy họ đã bỏ qua một điều, người có thể ngồi ở vị trí cao như hiện tại, tuyệt đối không đơn giản.  Ngây người nhìn gương mặt lạnh lùng và nổi bật của người đàn ông, chủ nhiệm khoa sững sờ một giây, rồi nhận ra rằng Tần Duệ không nghe lời ông ta, vẫn cố chấp giữ ý kiến của mình, sắc mặt trở nên khó coi.  “Tần Cục, cô Dao Chi là em gái ruột của anh, anh làm như vậy là không chịu trách nhiệm về mạng sống của cô ấy!” Chủ nhiệm khoa nghiến răng nói.  “Tôi không chịu trách nhiệm? Ai sẽ chịu trách nhiệm? Các người à?” Tần Duệ cười một tiếng, giọng điệu vẫn hòa nhã, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Chủ nhiệm Triệu, em gái tôi cao một mét sáu bảy, hiện tại nặng chưa đến 35kg, gầy đến mức không còn hình dạng, nửa năm qua, đội ngũ các người đã sử dụng vô số biện pháp, vẫn không thể chữa trị cho cô ấy, thậm chí còn không phát hiện ra cô ấy có xu hướng tự làm hại mình nhẹ, các người đang chịu trách nhiệm cho ai?”  Sắc mặt chủ nhiệm Triệu bỗng đỏ bừng.  Tần Dao Chi lại có xu hướng tự làm hại?  Điều này họ hoàn toàn không phát hiện ra.  Nói với giọng điệu thiếu tự tin: “Chúng tôi chưa từng thấy tình trạng của cô Dao Chi, là khá nan giải.”  Một tay Tần Duệ cho vào túi, khí thế áp đảo: “Nếu các người bó tay hết cách, thì kê đơn thuốc đi.”  Triệu chỉ nhiệm đứng dậy một cách kích động, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tần Duệ: “Tần Cục, thuốc này thật sự sẽ hại chết cô Dao Chi!”  Tần Duệ nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nguy hiểm khiến người ta sợ hãi: “Lần cuối cùng, kê đơn thuốc.”  Chủ nhiệm Triệu thở gấp, cuối cùng không dám đắc tội với Tần Duệ, gửi đơn thuốc đến phòng thuốc của bệnh viện: “Gói gọn thuốc này.”  Phòng thuốc gửi lại tin nhắn: “Được thưa chủ nhiệm Triệu, năm phút nữa sẽ lấy.”  Tần Duệ quay người đi ra ngoài phòng chủ nhiệm.  Sắc mặt chủ nhiệm Triệu nặng nề, không nhịn được mà thốt lên: “Tần Cục, anh sẽ hối hận, cơ thể cô Dao Chi đã không chịu nổi sự hành hạ nữa rồi.” Tần Duệ không quay đầu lại, không vội không chậm mà rời đi. …Nhà họ Tần.  Phu nhân Tần tự tay sắc thuốc, cho vào chén thuốc, mang đến cho Tần Duệ đang ở phòng khách.  Khi thuốc được đặt trước mặt Tần Duệ, anh ta hơi ngẩn ra: “Mẹ, mẹ đây là?”Phu nhân Tần mím môi, mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Con mang lên cho em gái con đi.” Tần Duệ nhìn bà ấy, sau vài giây đứng dậy, đưa tay ôm vai phu nhân Tần.  Rồi bưng thuốc đi lên lầu.  Hôm nay, Tần Dao Chi không chơi game, cố gắng làm phiền Cố Mang trên WeChat.  “Chị ơi! Chị làm cô giáo của em đi! Em muốn học nhảy! Chị quá lợi hại!”  “Chị ơi! Em biết chị là ai rồi! Trước đâu là biên đạo múa Cố Thần của Thịnh Thính! Vãi chưởng chị quá khiêm tốn!”  “Chị nhận em làm học trò đi chị!”“Chị ơi!”  Hàng chục tin nhắn được gửi đi, thật sự rất khiêm nhường, nhưng Cố Mang chẳng thèm để ý.  Tần Duệ gõ cửa như thường lệ, đợi vài giây mới đẩy cửa vào, thấy Tần Dao Chi vẫn ngồi khoanh chân ở giữa giường lớn, cầm điện thoại dường như đang nhắn tin cho ai đó.  Mùi thuốc đông y nồng nặc và đắng, gần như ngay khi Tần Duệ bước vào, đã tràn ngập cả căn phòng.  Tần Dao Chi chợt nhíu mày, ngẩng đầu lên.Tần Duệ cười nói: “Dao Chi, đây là thuốc do cô Cố kê, chỉ có một bát, em uống nó đi.”  Tần Dao Chi liếc nhìn, cúi đầu, ngón tay di chuyển nhanh chóng: “Chị ơi, anh trai em đã mang thuốc chị kê về rồi nè, cũng đã sắc xong rồi.”  Bên kia mới lười biếng trả lời một chữ: “Ừ.”  Tần Dao Chi đắc ý nâng mày, chẳng phải đã có phản hồi sao.  Tần Duệ nhìn Tần Dao Chi cúi đầu chơi điện thoại, rất tập trung, nhưng biểu cảm của nữ sinh lại tươi sáng chưa từng có.  Anh ta cười hỏi: “Đang nói chuyện với ai, mà vui vậy?”  

Chương 131: Hèn mọn trực tuyến