“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 136: Nổi tiếng toàn trường
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Giờ này cô đang ngủ trong lớp à?Ở đâu cũng có thể ngủ được.Lục Thừa Châu hỏi: "Ăn cơm chưa?"Cố Mang lười biếng duỗi chân, đổi sang tư thế ngồi thoải mái, bàn tay trắng lạnh chống cằm, đôi mắt đẹp nửa khép lại: "Chưa.""Đi ăn chút gì, rồi về ký túc xá ngủ." Cửa thang máy vừa mở, người đàn ông không nhanh không chậm bước ra.Cố Mang tùy tiện lật xem bài tập mà Mạnh Kim Dương đã viết cho cô, im lặng một lúc, rồi mới thấp giọng ừ một tiếng.Lục Thừa Châu mở cửa xe, cúi người lên xe: "Còn muốn ăn sô cô la không?"Cố Mang nhớ lại hương vị của hộp sô cô la ba vạn bảy, nhướng mày: "Muốn."Nghe thấy từ này, trong mắt người đàn ông hiện lên nụ cười mỏng manh: "Mấy ngày này khá bận rộn, gửi bưu phẩm cho cô.""Ừ." Cố Mang đứng dậy, chân vừa dài vừa thẳng, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, một tay cho vào túi, rẽ ra cửa sau: "Đi ăn đây."Cúp điện thoại, nữ sinh tự đi về phía nhà ăn.Trên đường có học sinh quay về lớp, thấy Cố Mang, trong mắt tràn đầy phấn khích.Học sinh năm dưới."Đây có phải là chị Cố Mang lớp 12 của chúng ta không? Cảm giác chị ấy không như ảnh, ngoài đời đẹp hơn nhiều.""Mình cũng nghĩ trong ảnh đã đủ đẹp rồi, không ngờ ngoài đời, dáng vẻ này...""Chị ấy là người đã quay MV cùng Thịnh Thính đấy! Thật ghen tị, mình cũng muốn có! Nhưng mình không xứng, khóc mất thôi.""Thịnh Thính còn đặc biệt đăng một bài Weibo cho chị ấy nữa!""Người ta mười bốn tuổi đã là thiên tài biên đạo khiến cả giới giải trí tranh giành, mười bốn tuổi mình làm gì? So sánh chỉ thấy thua kém!"Vô số ánh mắt đổ dồn vào Cố Mang.Nữ sinh không có biểu cảm gì trên mặt, vành mũ kéo thấp, hai tay cho vào túi, đi vào nhà ăn như không thấy ai, bước đi lười biếng.Mạnh Kim Dương và một nhóm người đang ăn, thấy Cố Mang đến, đều ngẩng đầu lên."Chị Mang, sao chị lại đến đây?" Lục Dương ngạc nhiên nói, không phải đã nói cô ngủ đi, để họ mang cơm cho cô mà.Nói xong, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì, mắt nhìn quanh nhà ăn, phát hiện hầu như ai cũng đang nhìn Cố Mang.Chị đại đã nổi tiếng khắp trường rồi.Mạnh Kim Dương ngẩng đầu: "Cố Mang, cậu đã gọi món rồi à?"Nữ sinh bỏ mũ sang một bên, tùy ý ngồi xuống, giọng nói nhạt nhẽo: "Ừ."Bé mập nhìn người nổi tiếng ngồi đối diện anh ta, tâm trạng vẫn phức tạp như vậy.Cả nhóm lần *****ên ăn xong bữa cơm trong im lặng, rồi đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt về lớp.Trên đường toàn là học sinh nhìn họ.Buổi chiều lên lớp, giáo viên vừa vào, ánh mắt *****ên đã rơi vào phía Cố Mang.Nữ sinh chống tay lên mặt, cũng đang nhìn ông ta, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tỏa ra khí lạnh, khí chất rất mạnh.Thậm chí giáo viên có chút căng thẳng khi bị cô nhìn, chớp mắt lập tức thu hồi ánh nhìn.Mỗi tiết học đều như vậy.Lục Dương và Bé mập muốn lén lút làm chút trò, chơi điện thoại gì đó nhưng giáo viên luôn nhìn về phía này, họ không dám động đậy.Người nổi tiếng thì khá bình tĩnh, thái độ nghiêm túc nghe giảng.Lục Dương rất khâm phục.…Ngày hôm sau.Bé mập vừa vào lớp, thấy album của Thịnh Thính trên bàn mình, vãi chưởng một tiếng, ném cặp xuống, hai tay nâng album lên.Bên ngoài màu đỏ, hình in họa tiết vàng truyền thống càng thêm nổi bật.Còn có chữ ký “To”!Trên bàn mỗi người trong nhóm Mạnh Kim Dương đều có một cái.Những người khác trong lớp ghen tị không thôi.Tịch Yên bước vào lớp, mọi người đều cúi đầu lật sách chuẩn bị đọc bài buổi sáng, nhưng rõ ràng là không tập trung.Đi vòng quanh lối đi trong lớp, đi qua sau lưng Cố Mang, trong tay nữ sinh cầm một thứ đưa ra trước mặt cô ấy.Tịch Yên hơi ngẩn ra, cúi mắt.Trên album có chữ ký "To Tịch Yên" viết rất đẹp, nét bút lưu loát.Cố Mang nâng cằm lên.Tịch Yên: "…"Là tặng cho cô ấy sao? Cố Mang làm sao biết cô ấy cũng thích Thịnh Thính?Đây là chữ ký “To” của Thịnh Thính đó!
Giờ này cô đang ngủ trong lớp à?
Ở đâu cũng có thể ngủ được.
Lục Thừa Châu hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Cố Mang lười biếng duỗi chân, đổi sang tư thế ngồi thoải mái, bàn tay trắng lạnh chống cằm, đôi mắt đẹp nửa khép lại: "Chưa."
"Đi ăn chút gì, rồi về ký túc xá ngủ." Cửa thang máy vừa mở, người đàn ông không nhanh không chậm bước ra.
Cố Mang tùy tiện lật xem bài tập mà Mạnh Kim Dương đã viết cho cô, im lặng một lúc, rồi mới thấp giọng ừ một tiếng.
Lục Thừa Châu mở cửa xe, cúi người lên xe: "Còn muốn ăn sô cô la không?"
Cố Mang nhớ lại hương vị của hộp sô cô la ba vạn bảy, nhướng mày: "Muốn."
Nghe thấy từ này, trong mắt người đàn ông hiện lên nụ cười mỏng manh: "Mấy ngày này khá bận rộn, gửi bưu phẩm cho cô."
"Ừ." Cố Mang đứng dậy, chân vừa dài vừa thẳng, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, một tay cho vào túi, rẽ ra cửa sau: "Đi ăn đây."
Cúp điện thoại, nữ sinh tự đi về phía nhà ăn.
Trên đường có học sinh quay về lớp, thấy Cố Mang, trong mắt tràn đầy phấn khích.
Học sinh năm dưới.
"Đây có phải là chị Cố Mang lớp 12 của chúng ta không? Cảm giác chị ấy không như ảnh, ngoài đời đẹp hơn nhiều."
"Mình cũng nghĩ trong ảnh đã đủ đẹp rồi, không ngờ ngoài đời, dáng vẻ này..."
"Chị ấy là người đã quay MV cùng Thịnh Thính đấy! Thật ghen tị, mình cũng muốn có! Nhưng mình không xứng, khóc mất thôi."
"Thịnh Thính còn đặc biệt đăng một bài Weibo cho chị ấy nữa!"
"Người ta mười bốn tuổi đã là thiên tài biên đạo khiến cả giới giải trí tranh giành, mười bốn tuổi mình làm gì? So sánh chỉ thấy thua kém!"
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Cố Mang.
Nữ sinh không có biểu cảm gì trên mặt, vành mũ kéo thấp, hai tay cho vào túi, đi vào nhà ăn như không thấy ai, bước đi lười biếng.
Mạnh Kim Dương và một nhóm người đang ăn, thấy Cố Mang đến, đều ngẩng đầu lên.
"Chị Mang, sao chị lại đến đây?" Lục Dương ngạc nhiên nói, không phải đã nói cô ngủ đi, để họ mang cơm cho cô mà.
Nói xong, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì, mắt nhìn quanh nhà ăn, phát hiện hầu như ai cũng đang nhìn Cố Mang.
Chị đại đã nổi tiếng khắp trường rồi.
Mạnh Kim Dương ngẩng đầu: "Cố Mang, cậu đã gọi món rồi à?"
Nữ sinh bỏ mũ sang một bên, tùy ý ngồi xuống, giọng nói nhạt nhẽo: "Ừ."
Bé mập nhìn người nổi tiếng ngồi đối diện anh ta, tâm trạng vẫn phức tạp như vậy.
Cả nhóm lần *****ên ăn xong bữa cơm trong im lặng, rồi đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt về lớp.
Trên đường toàn là học sinh nhìn họ.
Buổi chiều lên lớp, giáo viên vừa vào, ánh mắt *****ên đã rơi vào phía Cố Mang.
Nữ sinh chống tay lên mặt, cũng đang nhìn ông ta, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tỏa ra khí lạnh, khí chất rất mạnh.
Thậm chí giáo viên có chút căng thẳng khi bị cô nhìn, chớp mắt lập tức thu hồi ánh nhìn.
Mỗi tiết học đều như vậy.
Lục Dương và Bé mập muốn lén lút làm chút trò, chơi điện thoại gì đó nhưng giáo viên luôn nhìn về phía này, họ không dám động đậy.
Người nổi tiếng thì khá bình tĩnh, thái độ nghiêm túc nghe giảng.
Lục Dương rất khâm phục.
…
Ngày hôm sau.
Bé mập vừa vào lớp, thấy album của Thịnh Thính trên bàn mình, vãi chưởng một tiếng, ném cặp xuống, hai tay nâng album lên.
Bên ngoài màu đỏ, hình in họa tiết vàng truyền thống càng thêm nổi bật.
Còn có chữ ký “To”!
Trên bàn mỗi người trong nhóm Mạnh Kim Dương đều có một cái.
Những người khác trong lớp ghen tị không thôi.
Tịch Yên bước vào lớp, mọi người đều cúi đầu lật sách chuẩn bị đọc bài buổi sáng, nhưng rõ ràng là không tập trung.
Đi vòng quanh lối đi trong lớp, đi qua sau lưng Cố Mang, trong tay nữ sinh cầm một thứ đưa ra trước mặt cô ấy.
Tịch Yên hơi ngẩn ra, cúi mắt.
Trên album có chữ ký "To Tịch Yên" viết rất đẹp, nét bút lưu loát.
Cố Mang nâng cằm lên.
Tịch Yên: "…"
Là tặng cho cô ấy sao? Cố Mang làm sao biết cô ấy cũng thích Thịnh Thính?
Đây là chữ ký “To” của Thịnh Thính đó!
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Giờ này cô đang ngủ trong lớp à?Ở đâu cũng có thể ngủ được.Lục Thừa Châu hỏi: "Ăn cơm chưa?"Cố Mang lười biếng duỗi chân, đổi sang tư thế ngồi thoải mái, bàn tay trắng lạnh chống cằm, đôi mắt đẹp nửa khép lại: "Chưa.""Đi ăn chút gì, rồi về ký túc xá ngủ." Cửa thang máy vừa mở, người đàn ông không nhanh không chậm bước ra.Cố Mang tùy tiện lật xem bài tập mà Mạnh Kim Dương đã viết cho cô, im lặng một lúc, rồi mới thấp giọng ừ một tiếng.Lục Thừa Châu mở cửa xe, cúi người lên xe: "Còn muốn ăn sô cô la không?"Cố Mang nhớ lại hương vị của hộp sô cô la ba vạn bảy, nhướng mày: "Muốn."Nghe thấy từ này, trong mắt người đàn ông hiện lên nụ cười mỏng manh: "Mấy ngày này khá bận rộn, gửi bưu phẩm cho cô.""Ừ." Cố Mang đứng dậy, chân vừa dài vừa thẳng, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, một tay cho vào túi, rẽ ra cửa sau: "Đi ăn đây."Cúp điện thoại, nữ sinh tự đi về phía nhà ăn.Trên đường có học sinh quay về lớp, thấy Cố Mang, trong mắt tràn đầy phấn khích.Học sinh năm dưới."Đây có phải là chị Cố Mang lớp 12 của chúng ta không? Cảm giác chị ấy không như ảnh, ngoài đời đẹp hơn nhiều.""Mình cũng nghĩ trong ảnh đã đủ đẹp rồi, không ngờ ngoài đời, dáng vẻ này...""Chị ấy là người đã quay MV cùng Thịnh Thính đấy! Thật ghen tị, mình cũng muốn có! Nhưng mình không xứng, khóc mất thôi.""Thịnh Thính còn đặc biệt đăng một bài Weibo cho chị ấy nữa!""Người ta mười bốn tuổi đã là thiên tài biên đạo khiến cả giới giải trí tranh giành, mười bốn tuổi mình làm gì? So sánh chỉ thấy thua kém!"Vô số ánh mắt đổ dồn vào Cố Mang.Nữ sinh không có biểu cảm gì trên mặt, vành mũ kéo thấp, hai tay cho vào túi, đi vào nhà ăn như không thấy ai, bước đi lười biếng.Mạnh Kim Dương và một nhóm người đang ăn, thấy Cố Mang đến, đều ngẩng đầu lên."Chị Mang, sao chị lại đến đây?" Lục Dương ngạc nhiên nói, không phải đã nói cô ngủ đi, để họ mang cơm cho cô mà.Nói xong, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì, mắt nhìn quanh nhà ăn, phát hiện hầu như ai cũng đang nhìn Cố Mang.Chị đại đã nổi tiếng khắp trường rồi.Mạnh Kim Dương ngẩng đầu: "Cố Mang, cậu đã gọi món rồi à?"Nữ sinh bỏ mũ sang một bên, tùy ý ngồi xuống, giọng nói nhạt nhẽo: "Ừ."Bé mập nhìn người nổi tiếng ngồi đối diện anh ta, tâm trạng vẫn phức tạp như vậy.Cả nhóm lần *****ên ăn xong bữa cơm trong im lặng, rồi đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt về lớp.Trên đường toàn là học sinh nhìn họ.Buổi chiều lên lớp, giáo viên vừa vào, ánh mắt *****ên đã rơi vào phía Cố Mang.Nữ sinh chống tay lên mặt, cũng đang nhìn ông ta, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tỏa ra khí lạnh, khí chất rất mạnh.Thậm chí giáo viên có chút căng thẳng khi bị cô nhìn, chớp mắt lập tức thu hồi ánh nhìn.Mỗi tiết học đều như vậy.Lục Dương và Bé mập muốn lén lút làm chút trò, chơi điện thoại gì đó nhưng giáo viên luôn nhìn về phía này, họ không dám động đậy.Người nổi tiếng thì khá bình tĩnh, thái độ nghiêm túc nghe giảng.Lục Dương rất khâm phục.…Ngày hôm sau.Bé mập vừa vào lớp, thấy album của Thịnh Thính trên bàn mình, vãi chưởng một tiếng, ném cặp xuống, hai tay nâng album lên.Bên ngoài màu đỏ, hình in họa tiết vàng truyền thống càng thêm nổi bật.Còn có chữ ký “To”!Trên bàn mỗi người trong nhóm Mạnh Kim Dương đều có một cái.Những người khác trong lớp ghen tị không thôi.Tịch Yên bước vào lớp, mọi người đều cúi đầu lật sách chuẩn bị đọc bài buổi sáng, nhưng rõ ràng là không tập trung.Đi vòng quanh lối đi trong lớp, đi qua sau lưng Cố Mang, trong tay nữ sinh cầm một thứ đưa ra trước mặt cô ấy.Tịch Yên hơi ngẩn ra, cúi mắt.Trên album có chữ ký "To Tịch Yên" viết rất đẹp, nét bút lưu loát.Cố Mang nâng cằm lên.Tịch Yên: "…"Là tặng cho cô ấy sao? Cố Mang làm sao biết cô ấy cũng thích Thịnh Thính?Đây là chữ ký “To” của Thịnh Thính đó!