Tác giả:

“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…

Chương 148: Sờ tay chị cậu ta?!

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Cố Mang thờ ơ quét mắt nhìn số tiền kia, giật giật khóe miệng, con ngươi lạnh lẽo mờ mịt khẽ cong lên, ý cười không rõ: "Không cần."Cô xoay người, đè vành nón xuống, không nhanh không chậm đi xuống bậc thang, bóng lưng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.Cố Tứ đi theo cô.Đôi mắt già nua của ông cụ híp lại, tay cầm tiền cứng đờ giữa không trung, sắc mặt hơi trầm xuống.Lôi Tiêu ở trong sảnh lớn thấy Cố Mang đi rồi thì mới bước ra: "Bố, thái độ của nó thế nào?''Ông cụ cất tiền vào trong túi, hai tay đặt ở đầu rồng trên gậy chống: "Các con đều không nói sai, con bé này tính tình đã quái đản từ nhỏ, không quan tâm đến tình thân, là một đồ vô ơn, có thể trông cậy được nó có thái độ gì chứ."Lôi Tiêu nhíu mày, hơi nóng nảy: "Vậy phải làm sao? Bố, lần trước con không thể thăng chức, rất có thể là do Cố Mang làm."Trong đáy mắt của ông cụ suy tư: "Tần Duệ đến Minh Thành, có lẽ là vì rèn luyện, làm ra được chút chiến tích thì sẽ được gọi về Bắc Kinh, con cứ ổn định thì sẽ có cơ hội thăng chức."Lôi Tiêu không nói gì, nỗi lo lắng trong lòng làm sao cũng không xua tan đi được, vẫn luôn cảm thấy cứ như ông ta đã vô tình đi nhầm đường.Ông cụ xoay người đi vào trong phòng: "Bồi dưỡng Cố Âm cho tốt, bên phía chị con vẫn còn chút quan hệ, có thể giúp đỡ Cố Âm, đã trở thành học sinh của Úc Trọng Cảnh thì không sợ vòng tròn Bắc Kinh không mở cửa mở đường."Lôi Tiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn ông cụ.……Cố Mang và Cố Tứ đi ra khỏi khu chung cư, xe Lục Thừa Châu dừng ngay ven đường.Người đàn ông đứng bên cạnh xe, lười biếng dựa vào đó, áo sơ mi đen tỏa ra vẻ lạnh lẽo nhàn nhạt.Ngón tay có khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại di động như đang trả lời tin nhắn.Giương mắt lên, nhìn thấy Cố Mang bèn cất di động đi, tiến về phía trước hai bước, trông thấy cô mặc áo khoác mỏng màu đen: "Có lạnh không?"Hai ngày nay nhiệt độ chênh lệch rất lớn, lúc này nhiệt độ đã gần xuống không.Ngón tay Cố Mang chọc chọc vành nón: "Vẫn ổn.''Lục Thừa Châu cầm tay cô, rất lạnh, bèn hỏi lại: "Cái này gọi là vẫn ổn?"Cố Tứ: "..."Sờ tay chị cậu ta?!Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng và ấm áp, Cố Mang híp híp mắt.Lục Thừa Châu mở cửa xe, nghiêng đầu vào bên trong: "Lên xe đi."Cố Mang nhìn anh ta một cái, đáy mắt có chút sâu, nhếch mày, khom lưng chui vào trong xe.Cố Tứ lạnh mặt trừng Lục Thừa Châu, hừ một tiếng nhỏ xíu khó có thể nghe thấy, nổi giận đùng đùng leo lên ghế lái phụ.Môi mỏng của Lục Thừa Châu khẽ nhếch một cái, ngồi xuống bên cạnh Cố Mang, dặn dò Lục Nhất ở phía trước: "Mở hệ thống sưởi lên."''Hả?" Lục Nhất ngẩn ra, không lạnh mà, mở hệ thống sưởi cái gì.Lục Thừa Châu thờ ơ liếc mắt một cái, trong nháy mắt, cảm giác áp bức đổ ập xuống.Lục Nhất cúi đầu, lập tức bật lò sưởi lên.……Tỷ Cung.Cố Mang vừa trở về đã đi tắm.Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Thừa Châu và Cố Tứ.Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.Bạn nhỏ nằm trên sô pha một cách mất dáng, chân ngắn nâng lên cao cao, chơi trò chơi.Lục Thừa Châu nói chuyện điện thoại xong, bước đến ngồi xuống, rót ba ly nước rồi cho thêm một muỗng mật ong vào trong một ly.Cố Tứ thoáng nhìn thấy, nhướn mí mắt lên, đôi mắt được phân ra đen trắng rõ ràng hơi khựng lại.Nhân vật trò chơi nhảy xuống sông chết đuối, cậu ta bèn đặt điện thoại xuống.Chân nhỏ giẫm lên sô pha, tay chống mặt: "Nói chuyện đi.''Lục Thừa Châu nghe vậy, ngước mắt lên.Bạn nhỏ nhíu mày nhàn nhạt, quỷ quái giống hệt như Cố Mang.''Muốn nói chuyện gì?" Đôi môi mỏng của Lục Thừa Châu nhếch lên một đường cong nhẹ, dựa về phía sau, cánh tay uể oải lười biếng vắt ngang."Chị tôi." Cố Tứ hơi mỉm cười, âm thanh non nớt: "Tôi còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây thì sẽ không để chị tôi xách đồ trong tay, trên vai đeo túi, chị ấy muốn chơi, muốn ăn cái gì mua cái gì làm cái gì thì tôi đều sẽ làm."Lục Thừa Châu gật đầu: "Cho nên?"

Cố Mang thờ ơ quét mắt nhìn số tiền kia, giật giật khóe miệng, con ngươi lạnh lẽo mờ mịt khẽ cong lên, ý cười không rõ: "Không cần."

Cô xoay người, đè vành nón xuống, không nhanh không chậm đi xuống bậc thang, bóng lưng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Cố Tứ đi theo cô.

Đôi mắt già nua của ông cụ híp lại, tay cầm tiền cứng đờ giữa không trung, sắc mặt hơi trầm xuống.

Lôi Tiêu ở trong sảnh lớn thấy Cố Mang đi rồi thì mới bước ra: "Bố, thái độ của nó thế nào?''

Ông cụ cất tiền vào trong túi, hai tay đặt ở đầu rồng trên gậy chống: "Các con đều không nói sai, con bé này tính tình đã quái đản từ nhỏ, không quan tâm đến tình thân, là một đồ vô ơn, có thể trông cậy được nó có thái độ gì chứ."

Lôi Tiêu nhíu mày, hơi nóng nảy: "Vậy phải làm sao? Bố, lần trước con không thể thăng chức, rất có thể là do Cố Mang làm."

Trong đáy mắt của ông cụ suy tư: "Tần Duệ đến Minh Thành, có lẽ là vì rèn luyện, làm ra được chút chiến tích thì sẽ được gọi về Bắc Kinh, con cứ ổn định thì sẽ có cơ hội thăng chức."

Lôi Tiêu không nói gì, nỗi lo lắng trong lòng làm sao cũng không xua tan đi được, vẫn luôn cảm thấy cứ như ông ta đã vô tình đi nhầm đường.

Ông cụ xoay người đi vào trong phòng: "Bồi dưỡng Cố Âm cho tốt, bên phía chị con vẫn còn chút quan hệ, có thể giúp đỡ Cố Âm, đã trở thành học sinh của Úc Trọng Cảnh thì không sợ vòng tròn Bắc Kinh không mở cửa mở đường."

Lôi Tiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn ông cụ.

……

Cố Mang và Cố Tứ đi ra khỏi khu chung cư, xe Lục Thừa Châu dừng ngay ven đường.

Người đàn ông đứng bên cạnh xe, lười biếng dựa vào đó, áo sơ mi đen tỏa ra vẻ lạnh lẽo nhàn nhạt.

Ngón tay có khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại di động như đang trả lời tin nhắn.

Giương mắt lên, nhìn thấy Cố Mang bèn cất di động đi, tiến về phía trước hai bước, trông thấy cô mặc áo khoác mỏng màu đen: "Có lạnh không?"

Hai ngày nay nhiệt độ chênh lệch rất lớn, lúc này nhiệt độ đã gần xuống không.

Ngón tay Cố Mang chọc chọc vành nón: "Vẫn ổn.''

Lục Thừa Châu cầm tay cô, rất lạnh, bèn hỏi lại: "Cái này gọi là vẫn ổn?"

Cố Tứ: "..."

Sờ tay chị cậu ta?!

Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng và ấm áp, Cố Mang híp híp mắt.

Lục Thừa Châu mở cửa xe, nghiêng đầu vào bên trong: "Lên xe đi."

Cố Mang nhìn anh ta một cái, đáy mắt có chút sâu, nhếch mày, khom lưng chui vào trong xe.

Cố Tứ lạnh mặt trừng Lục Thừa Châu, hừ một tiếng nhỏ xíu khó có thể nghe thấy, nổi giận đùng đùng leo lên ghế lái phụ.

Môi mỏng của Lục Thừa Châu khẽ nhếch một cái, ngồi xuống bên cạnh Cố Mang, dặn dò Lục Nhất ở phía trước: "Mở hệ thống sưởi lên."

''Hả?" Lục Nhất ngẩn ra, không lạnh mà, mở hệ thống sưởi cái gì.

Lục Thừa Châu thờ ơ liếc mắt một cái, trong nháy mắt, cảm giác áp bức đổ ập xuống.

Lục Nhất cúi đầu, lập tức bật lò sưởi lên.

……

Tỷ Cung.

Cố Mang vừa trở về đã đi tắm.

Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Thừa Châu và Cố Tứ.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

Bạn nhỏ nằm trên sô pha một cách mất dáng, chân ngắn nâng lên cao cao, chơi trò chơi.

Lục Thừa Châu nói chuyện điện thoại xong, bước đến ngồi xuống, rót ba ly nước rồi cho thêm một muỗng mật ong vào trong một ly.

Cố Tứ thoáng nhìn thấy, nhướn mí mắt lên, đôi mắt được phân ra đen trắng rõ ràng hơi khựng lại.

Nhân vật trò chơi nhảy xuống sông chết đuối, cậu ta bèn đặt điện thoại xuống.

Chân nhỏ giẫm lên sô pha, tay chống mặt: "Nói chuyện đi.''

Lục Thừa Châu nghe vậy, ngước mắt lên.

Bạn nhỏ nhíu mày nhàn nhạt, quỷ quái giống hệt như Cố Mang.

''Muốn nói chuyện gì?" Đôi môi mỏng của Lục Thừa Châu nhếch lên một đường cong nhẹ, dựa về phía sau, cánh tay uể oải lười biếng vắt ngang.

"Chị tôi." Cố Tứ hơi mỉm cười, âm thanh non nớt: "Tôi còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây thì sẽ không để chị tôi xách đồ trong tay, trên vai đeo túi, chị ấy muốn chơi, muốn ăn cái gì mua cái gì làm cái gì thì tôi đều sẽ làm."

Lục Thừa Châu gật đầu: "Cho nên?"

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Cố Mang thờ ơ quét mắt nhìn số tiền kia, giật giật khóe miệng, con ngươi lạnh lẽo mờ mịt khẽ cong lên, ý cười không rõ: "Không cần."Cô xoay người, đè vành nón xuống, không nhanh không chậm đi xuống bậc thang, bóng lưng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.Cố Tứ đi theo cô.Đôi mắt già nua của ông cụ híp lại, tay cầm tiền cứng đờ giữa không trung, sắc mặt hơi trầm xuống.Lôi Tiêu ở trong sảnh lớn thấy Cố Mang đi rồi thì mới bước ra: "Bố, thái độ của nó thế nào?''Ông cụ cất tiền vào trong túi, hai tay đặt ở đầu rồng trên gậy chống: "Các con đều không nói sai, con bé này tính tình đã quái đản từ nhỏ, không quan tâm đến tình thân, là một đồ vô ơn, có thể trông cậy được nó có thái độ gì chứ."Lôi Tiêu nhíu mày, hơi nóng nảy: "Vậy phải làm sao? Bố, lần trước con không thể thăng chức, rất có thể là do Cố Mang làm."Trong đáy mắt của ông cụ suy tư: "Tần Duệ đến Minh Thành, có lẽ là vì rèn luyện, làm ra được chút chiến tích thì sẽ được gọi về Bắc Kinh, con cứ ổn định thì sẽ có cơ hội thăng chức."Lôi Tiêu không nói gì, nỗi lo lắng trong lòng làm sao cũng không xua tan đi được, vẫn luôn cảm thấy cứ như ông ta đã vô tình đi nhầm đường.Ông cụ xoay người đi vào trong phòng: "Bồi dưỡng Cố Âm cho tốt, bên phía chị con vẫn còn chút quan hệ, có thể giúp đỡ Cố Âm, đã trở thành học sinh của Úc Trọng Cảnh thì không sợ vòng tròn Bắc Kinh không mở cửa mở đường."Lôi Tiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn ông cụ.……Cố Mang và Cố Tứ đi ra khỏi khu chung cư, xe Lục Thừa Châu dừng ngay ven đường.Người đàn ông đứng bên cạnh xe, lười biếng dựa vào đó, áo sơ mi đen tỏa ra vẻ lạnh lẽo nhàn nhạt.Ngón tay có khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại di động như đang trả lời tin nhắn.Giương mắt lên, nhìn thấy Cố Mang bèn cất di động đi, tiến về phía trước hai bước, trông thấy cô mặc áo khoác mỏng màu đen: "Có lạnh không?"Hai ngày nay nhiệt độ chênh lệch rất lớn, lúc này nhiệt độ đã gần xuống không.Ngón tay Cố Mang chọc chọc vành nón: "Vẫn ổn.''Lục Thừa Châu cầm tay cô, rất lạnh, bèn hỏi lại: "Cái này gọi là vẫn ổn?"Cố Tứ: "..."Sờ tay chị cậu ta?!Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng và ấm áp, Cố Mang híp híp mắt.Lục Thừa Châu mở cửa xe, nghiêng đầu vào bên trong: "Lên xe đi."Cố Mang nhìn anh ta một cái, đáy mắt có chút sâu, nhếch mày, khom lưng chui vào trong xe.Cố Tứ lạnh mặt trừng Lục Thừa Châu, hừ một tiếng nhỏ xíu khó có thể nghe thấy, nổi giận đùng đùng leo lên ghế lái phụ.Môi mỏng của Lục Thừa Châu khẽ nhếch một cái, ngồi xuống bên cạnh Cố Mang, dặn dò Lục Nhất ở phía trước: "Mở hệ thống sưởi lên."''Hả?" Lục Nhất ngẩn ra, không lạnh mà, mở hệ thống sưởi cái gì.Lục Thừa Châu thờ ơ liếc mắt một cái, trong nháy mắt, cảm giác áp bức đổ ập xuống.Lục Nhất cúi đầu, lập tức bật lò sưởi lên.……Tỷ Cung.Cố Mang vừa trở về đã đi tắm.Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Thừa Châu và Cố Tứ.Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.Bạn nhỏ nằm trên sô pha một cách mất dáng, chân ngắn nâng lên cao cao, chơi trò chơi.Lục Thừa Châu nói chuyện điện thoại xong, bước đến ngồi xuống, rót ba ly nước rồi cho thêm một muỗng mật ong vào trong một ly.Cố Tứ thoáng nhìn thấy, nhướn mí mắt lên, đôi mắt được phân ra đen trắng rõ ràng hơi khựng lại.Nhân vật trò chơi nhảy xuống sông chết đuối, cậu ta bèn đặt điện thoại xuống.Chân nhỏ giẫm lên sô pha, tay chống mặt: "Nói chuyện đi.''Lục Thừa Châu nghe vậy, ngước mắt lên.Bạn nhỏ nhíu mày nhàn nhạt, quỷ quái giống hệt như Cố Mang.''Muốn nói chuyện gì?" Đôi môi mỏng của Lục Thừa Châu nhếch lên một đường cong nhẹ, dựa về phía sau, cánh tay uể oải lười biếng vắt ngang."Chị tôi." Cố Tứ hơi mỉm cười, âm thanh non nớt: "Tôi còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây thì sẽ không để chị tôi xách đồ trong tay, trên vai đeo túi, chị ấy muốn chơi, muốn ăn cái gì mua cái gì làm cái gì thì tôi đều sẽ làm."Lục Thừa Châu gật đầu: "Cho nên?"

Chương 148: Sờ tay chị cậu ta?!