“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 156: Chị đại ra tay lần nữa
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Phùng Noãn nghe vậy, luống cuống sợ sệt: "Vậy thì chúng ta thua về trang phục là cái chắc rồi, hình như trang phục của người ta rất cao cấp, nghe nói trong nhà Chu Tâm Đường rất có tiền, dưới tay có một nhánh đội cung cấp do cô ấy sai cử, hơn nữa nếu chúng ta không thể áp đảo được đối phương trên sân khấu thì lát nữa chúng ta có nhảy đẹp đến đâu cũng vô dụng, con người đều là động vật nhìn bằng thị giác, ấn tượng *****ên rất quan trọng."Phương Thi Tình phụ họa nói: "Ấn tượng *****ên nhất định phải kinh diễm."Trong mắt Lục Ý tự hỏi: "Cho nên chuyện quan trọng nhất của chúng ta hiện giờ là chuẩn bị trang phục, có thể đặt may là tốt nhất, hơn nữa phải tìm nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường."Nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường, không nói đến vấn đề tiền bạc, trong nước có thể có mấy người?Một đám người mặt đối mặt nhìn nhau.Lục Ý nhìn Cố Mang vẫn luôn không lên tiếng: "Lần này chúng ta chỉ có thể đặt tất cả phần thắng lên trên vũ đạo của Cố Mang.''Ra khỏi cổng trường, các cô ấy đại diện cho trường trung học Minh Thành.Nếu bọn họ thua, có ai nhắc tới thì cũng sẽ không nói là mấy cô gái kia thua.Mà là sẽ nói, trình độ của trung học Minh Thành thật tệ.Gương mặt đẹp đẽ của Cố Mang cúi thấp, bàn tay xinh đẹp lười biếng tùy ý chống mặt, không có biểu cảm gì.Lục Dương cũng trở nên căng thẳng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mau tìm nhà thiết kế làm quần áo đi?"Bé mập suy nghĩ một lúc: "Trái lại mình có biết mấy nhà thiết kế không tệ, nhưng so ra vẫn kém hơn Chu Tâm Đường."Có thể được gọi là nhà thiết kế thiên tài, nhất định là có thực lực.Sở Nghiêu không hiểu rõ lắm về giới thiết kế, nếu tìm được nhà thiết kế, có thể anh ta cũng có thể giúp một chút về mặt tiền bạc.Cố Mang đột nhiên đứng lên, mũ lưỡi trai đội trên đầu, hai tay đút túi: "Hôm nay luyện đến đây thôi, đợi thời gian lần sau được quyết định."Nói xong, nữ sinh xoay người bỏ đi."Chị Mang, chờ đã." Thẩm Hoan trở mình một cái đứng dậy từ trên mặt đất, lấy điện thoại di động ra: "Chúng ta lập một nhóm trò chuyện đi, có chuyện gì thì nói ở trong nhóm."Cố Mang cũng không quay đầu lại, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp: "Cậu thêm mình vào."Bóng lưng rời khỏi phòng nhảy.……Buổi tối, Cố Mang ngồi trên giường, tư thế lười biếng không tập trung.Trong tay cầm tập tranh, thờ ơ nghiêng đầu, đang vẽ bản thiết kế.Có tổng cộng bảy người nhảy, xếp thành một hàng.Áo hoodie tay dài rộng rãi hở rốn, trên tay áo thiết kết bằng hoa văn sông núi chim thú, ngực có một vật tổ thụy thú (1) Kỳ Lân nhảy vọt lên, ánh mắt Kỳ Lân được vẽ rất có từ trường.(1) Thụy thú (瑞兽): Chỉ loài thú cát tường may mắn, tốt lành.Quần váy phía dưới được thiết kế rộng rãi đơn giản, chất liệu lụa mỏng, nhẹ nhàng bay bổng.Thiết kế quần áo mang phong cách quen thuộc của Cố Mang.Sự va chạm kịch liệt giữa hiện đại và cổ đại, nhưng không hề không hài hòa, tự lập cờ riêng.Ba giờ sáng, Mạnh Kim Dương mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt phát ra từ rèm giường Cố Mang bèn ngẩn người.Cô ấy rón rén xuống giường, sợ ầm ĩ đến bạn cùng phòng đang ngủ, mang theo ấm nước nóng, hộp cơm và sữa, ra ban công hâm sữa nóng.Năm phút sau, cô ấy sờ sờ nhiệt độ bao bì bên ngoài của hộp sữa, khá nóng.Cố Mang đang hoàn thiện bản thiết kế, rèm giường bỗng nhiên bị kéo ra một góc, một hộp sữa được đưa lên, còn có khuôn mặt dịu dàng cười nhẹ của Mạnh Kim Dương.Mạnh Kim Dương không nói gì, chỉ đưa sữa về phía trước.Cố Mang dừng lại vài giây, tháo tai nghe xuống, nhận lấy, cụp mắt nhìn sữa nóng, lắc lắc trên tay rồi nhếch môi.Sao lại chu đáo như vậy chứ.Mạnh Kim Dương đè thấp âm thanh lặng lẽ nói: "Mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm một chút đi nhé."Cố Mang gật đầu.……Ngày hôm sau.Lục Ý hỏi trong nhóm: "Chuyện quần áo, mọi người có muốn bàn bạc thêm không?"Cố Mang gửi một câu lời ít ý nhiều: "Tôi đã tìm được nhà thiết kế rồi, khi nào có bản thành phẩm thì sẽ gửi vào nhóm."
Phùng Noãn nghe vậy, luống cuống sợ sệt: "Vậy thì chúng ta thua về trang phục là cái chắc rồi, hình như trang phục của người ta rất cao cấp, nghe nói trong nhà Chu Tâm Đường rất có tiền, dưới tay có một nhánh đội cung cấp do cô ấy sai cử, hơn nữa nếu chúng ta không thể áp đảo được đối phương trên sân khấu thì lát nữa chúng ta có nhảy đẹp đến đâu cũng vô dụng, con người đều là động vật nhìn bằng thị giác, ấn tượng *****ên rất quan trọng."
Phương Thi Tình phụ họa nói: "Ấn tượng *****ên nhất định phải kinh diễm."
Trong mắt Lục Ý tự hỏi: "Cho nên chuyện quan trọng nhất của chúng ta hiện giờ là chuẩn bị trang phục, có thể đặt may là tốt nhất, hơn nữa phải tìm nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường."
Nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường, không nói đến vấn đề tiền bạc, trong nước có thể có mấy người?
Một đám người mặt đối mặt nhìn nhau.
Lục Ý nhìn Cố Mang vẫn luôn không lên tiếng: "Lần này chúng ta chỉ có thể đặt tất cả phần thắng lên trên vũ đạo của Cố Mang.''
Ra khỏi cổng trường, các cô ấy đại diện cho trường trung học Minh Thành.
Nếu bọn họ thua, có ai nhắc tới thì cũng sẽ không nói là mấy cô gái kia thua.
Mà là sẽ nói, trình độ của trung học Minh Thành thật tệ.
Gương mặt đẹp đẽ của Cố Mang cúi thấp, bàn tay xinh đẹp lười biếng tùy ý chống mặt, không có biểu cảm gì.
Lục Dương cũng trở nên căng thẳng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mau tìm nhà thiết kế làm quần áo đi?"
Bé mập suy nghĩ một lúc: "Trái lại mình có biết mấy nhà thiết kế không tệ, nhưng so ra vẫn kém hơn Chu Tâm Đường."
Có thể được gọi là nhà thiết kế thiên tài, nhất định là có thực lực.
Sở Nghiêu không hiểu rõ lắm về giới thiết kế, nếu tìm được nhà thiết kế, có thể anh ta cũng có thể giúp một chút về mặt tiền bạc.
Cố Mang đột nhiên đứng lên, mũ lưỡi trai đội trên đầu, hai tay đút túi: "Hôm nay luyện đến đây thôi, đợi thời gian lần sau được quyết định."
Nói xong, nữ sinh xoay người bỏ đi.
"Chị Mang, chờ đã." Thẩm Hoan trở mình một cái đứng dậy từ trên mặt đất, lấy điện thoại di động ra: "Chúng ta lập một nhóm trò chuyện đi, có chuyện gì thì nói ở trong nhóm."
Cố Mang cũng không quay đầu lại, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp: "Cậu thêm mình vào."
Bóng lưng rời khỏi phòng nhảy.
……
Buổi tối, Cố Mang ngồi trên giường, tư thế lười biếng không tập trung.
Trong tay cầm tập tranh, thờ ơ nghiêng đầu, đang vẽ bản thiết kế.
Có tổng cộng bảy người nhảy, xếp thành một hàng.
Áo hoodie tay dài rộng rãi hở rốn, trên tay áo thiết kết bằng hoa văn sông núi chim thú, ngực có một vật tổ thụy thú (1) Kỳ Lân nhảy vọt lên, ánh mắt Kỳ Lân được vẽ rất có từ trường.
(1) Thụy thú (瑞兽): Chỉ loài thú cát tường may mắn, tốt lành.
Quần váy phía dưới được thiết kế rộng rãi đơn giản, chất liệu lụa mỏng, nhẹ nhàng bay bổng.
Thiết kế quần áo mang phong cách quen thuộc của Cố Mang.
Sự va chạm kịch liệt giữa hiện đại và cổ đại, nhưng không hề không hài hòa, tự lập cờ riêng.
Ba giờ sáng, Mạnh Kim Dương mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt phát ra từ rèm giường Cố Mang bèn ngẩn người.
Cô ấy rón rén xuống giường, sợ ầm ĩ đến bạn cùng phòng đang ngủ, mang theo ấm nước nóng, hộp cơm và sữa, ra ban công hâm sữa nóng.
Năm phút sau, cô ấy sờ sờ nhiệt độ bao bì bên ngoài của hộp sữa, khá nóng.
Cố Mang đang hoàn thiện bản thiết kế, rèm giường bỗng nhiên bị kéo ra một góc, một hộp sữa được đưa lên, còn có khuôn mặt dịu dàng cười nhẹ của Mạnh Kim Dương.
Mạnh Kim Dương không nói gì, chỉ đưa sữa về phía trước.
Cố Mang dừng lại vài giây, tháo tai nghe xuống, nhận lấy, cụp mắt nhìn sữa nóng, lắc lắc trên tay rồi nhếch môi.
Sao lại chu đáo như vậy chứ.
Mạnh Kim Dương đè thấp âm thanh lặng lẽ nói: "Mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm một chút đi nhé."
Cố Mang gật đầu.
……
Ngày hôm sau.
Lục Ý hỏi trong nhóm: "Chuyện quần áo, mọi người có muốn bàn bạc thêm không?"
Cố Mang gửi một câu lời ít ý nhiều: "Tôi đã tìm được nhà thiết kế rồi, khi nào có bản thành phẩm thì sẽ gửi vào nhóm."
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Phùng Noãn nghe vậy, luống cuống sợ sệt: "Vậy thì chúng ta thua về trang phục là cái chắc rồi, hình như trang phục của người ta rất cao cấp, nghe nói trong nhà Chu Tâm Đường rất có tiền, dưới tay có một nhánh đội cung cấp do cô ấy sai cử, hơn nữa nếu chúng ta không thể áp đảo được đối phương trên sân khấu thì lát nữa chúng ta có nhảy đẹp đến đâu cũng vô dụng, con người đều là động vật nhìn bằng thị giác, ấn tượng *****ên rất quan trọng."Phương Thi Tình phụ họa nói: "Ấn tượng *****ên nhất định phải kinh diễm."Trong mắt Lục Ý tự hỏi: "Cho nên chuyện quan trọng nhất của chúng ta hiện giờ là chuẩn bị trang phục, có thể đặt may là tốt nhất, hơn nữa phải tìm nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường."Nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường, không nói đến vấn đề tiền bạc, trong nước có thể có mấy người?Một đám người mặt đối mặt nhìn nhau.Lục Ý nhìn Cố Mang vẫn luôn không lên tiếng: "Lần này chúng ta chỉ có thể đặt tất cả phần thắng lên trên vũ đạo của Cố Mang.''Ra khỏi cổng trường, các cô ấy đại diện cho trường trung học Minh Thành.Nếu bọn họ thua, có ai nhắc tới thì cũng sẽ không nói là mấy cô gái kia thua.Mà là sẽ nói, trình độ của trung học Minh Thành thật tệ.Gương mặt đẹp đẽ của Cố Mang cúi thấp, bàn tay xinh đẹp lười biếng tùy ý chống mặt, không có biểu cảm gì.Lục Dương cũng trở nên căng thẳng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mau tìm nhà thiết kế làm quần áo đi?"Bé mập suy nghĩ một lúc: "Trái lại mình có biết mấy nhà thiết kế không tệ, nhưng so ra vẫn kém hơn Chu Tâm Đường."Có thể được gọi là nhà thiết kế thiên tài, nhất định là có thực lực.Sở Nghiêu không hiểu rõ lắm về giới thiết kế, nếu tìm được nhà thiết kế, có thể anh ta cũng có thể giúp một chút về mặt tiền bạc.Cố Mang đột nhiên đứng lên, mũ lưỡi trai đội trên đầu, hai tay đút túi: "Hôm nay luyện đến đây thôi, đợi thời gian lần sau được quyết định."Nói xong, nữ sinh xoay người bỏ đi."Chị Mang, chờ đã." Thẩm Hoan trở mình một cái đứng dậy từ trên mặt đất, lấy điện thoại di động ra: "Chúng ta lập một nhóm trò chuyện đi, có chuyện gì thì nói ở trong nhóm."Cố Mang cũng không quay đầu lại, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp: "Cậu thêm mình vào."Bóng lưng rời khỏi phòng nhảy.……Buổi tối, Cố Mang ngồi trên giường, tư thế lười biếng không tập trung.Trong tay cầm tập tranh, thờ ơ nghiêng đầu, đang vẽ bản thiết kế.Có tổng cộng bảy người nhảy, xếp thành một hàng.Áo hoodie tay dài rộng rãi hở rốn, trên tay áo thiết kết bằng hoa văn sông núi chim thú, ngực có một vật tổ thụy thú (1) Kỳ Lân nhảy vọt lên, ánh mắt Kỳ Lân được vẽ rất có từ trường.(1) Thụy thú (瑞兽): Chỉ loài thú cát tường may mắn, tốt lành.Quần váy phía dưới được thiết kế rộng rãi đơn giản, chất liệu lụa mỏng, nhẹ nhàng bay bổng.Thiết kế quần áo mang phong cách quen thuộc của Cố Mang.Sự va chạm kịch liệt giữa hiện đại và cổ đại, nhưng không hề không hài hòa, tự lập cờ riêng.Ba giờ sáng, Mạnh Kim Dương mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt phát ra từ rèm giường Cố Mang bèn ngẩn người.Cô ấy rón rén xuống giường, sợ ầm ĩ đến bạn cùng phòng đang ngủ, mang theo ấm nước nóng, hộp cơm và sữa, ra ban công hâm sữa nóng.Năm phút sau, cô ấy sờ sờ nhiệt độ bao bì bên ngoài của hộp sữa, khá nóng.Cố Mang đang hoàn thiện bản thiết kế, rèm giường bỗng nhiên bị kéo ra một góc, một hộp sữa được đưa lên, còn có khuôn mặt dịu dàng cười nhẹ của Mạnh Kim Dương.Mạnh Kim Dương không nói gì, chỉ đưa sữa về phía trước.Cố Mang dừng lại vài giây, tháo tai nghe xuống, nhận lấy, cụp mắt nhìn sữa nóng, lắc lắc trên tay rồi nhếch môi.Sao lại chu đáo như vậy chứ.Mạnh Kim Dương đè thấp âm thanh lặng lẽ nói: "Mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm một chút đi nhé."Cố Mang gật đầu.……Ngày hôm sau.Lục Ý hỏi trong nhóm: "Chuyện quần áo, mọi người có muốn bàn bạc thêm không?"Cố Mang gửi một câu lời ít ý nhiều: "Tôi đã tìm được nhà thiết kế rồi, khi nào có bản thành phẩm thì sẽ gửi vào nhóm."