Tác giả:

“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…

Chương 208: Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, không bận tâm sao?

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Lục Thừa Châu đứng ngoài cửa, thấy bên trong chậm chạp không có động tĩnh, đang định gõ thêm lần nữa thì cửa được kéo ra từ bên trong.Khuôn mặt lãnh đạm của Cố Mang xuất hiện sau cánh cửa, mí mắt lộ ra vài phần đỏ ửng vừa mới ngủ dậy.Màu môi nhạt.Giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên mang theo áp suất thấp.Mấy ngày nay rất ít khi thấy cô như vậy.Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của người đàn ông tự nhiên trượt vào túi quần, nhìn cô: "Sao vậy, ngủ không ngon à?""Cũng tạm." Cố Mang vừa mở miệng, chất giọng đã mang theo hàn ý, đi ra ngoài.Đi ngang qua Lục Thừa Châu, tay bị anh ta nắm lấy, lòng bàn tay người đàn ông rất ấm."Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh ta kéo cô, đi về phía phòng ăn.Cố Mang không lên tiếng.Lục Thừa Châu cũng không hỏi nhiều, đến trước bàn ăn, kéo ghế ra cho cô ngồi, còn mình thì ngồi đối diện cô.Đưa đũa vào tay cô, sau đó lấy một gói kẹo bông từ hộp đựng bên cạnh, xé ra cho vào cốc sữa của cô: "Hai gói?"Giọng nói ôn hòa kiên nhẫn.Cố Mang nhìn anh ta một cái, gật đầu.Lục Thừa Châu cho đường xong lại đẩy đến bên tay cô, hơi nâng cằm lên: "Uống chút đi."Cố Mang bưng lên nhấp một ngụm, đầu lưỡi ***** ***** sữa dính bên mép.Một lúc sau, mới mở miệng nói ngắn gọn: "Ngày mai về thị trấn, tảo mộ cho bố mẹ tôi."Ánh mắt Lục Thừa Châu khựng lại: "Không muốn về sao?""Không phải." Cố Mang mím môi, cốc sữa bị cô gõ lên bàn ăn có chút bực bội, vắt chéo chân ngả người ra sau, cánh tay duỗi thẳng đặt trên bàn ăn, giọng nói lạnh lùng: "Người nhiều, phiền."Giống như ngày sinh nhật của Lôi Tùng hôm đó.Lục Thừa Châu nhìn cô: "Tôi đi cùng em.""Không cần."Vừa nói ra miệng, dường như nhận ra mình từ chối quá nhanh, cô nhìn anh ta, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không có thói quen này.Lục Thừa Châu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô, khẽ cười một tiếng: "Ở trước mặt tôi, không cần phải kiềm chế tính tình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm."Nghe vậy, Cố Mang cũng cười, ánh mắt lạnh lùng như tan ra một góc, khẽ nói: "Không cần thiết để anh đi gặp những người đó.""Uống sữa trước đi, lát nữa nguội." Người đàn ông hơi nâng cằm, nhìn cô chậm rãi uống, rồi mới hỏi: "Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, em không bận tâm sao?"Cố Mang nhướng mày, nuốt sữa trong miệng xuống, thản nhiên nói: "Không sao cả, họ đối xử với tôi cũng không tệ, năm tuổi kiện Kim Dương, mẹ tôi bỏ tiền, bố tôi tìm người. Tôi ở trường giáo dưỡng, cũng là bố mẹ bảo lãnh tôi ra, còn tài sản, đó là của họ."Cho ai là quyền tự do của họ.Tài sản đó giống như nhà họ Lôi, thật sự không đáng để tâm.Lục Thừa Châu nhìn cô gái.Lười biếng dựa vào ghế, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng nhếch lên đầy tà khí.Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, bên trong là sự ngông cuồng coi trời bằng vung....Trường trung học Minh Thành.Cố Mang vừa đến lớp, Lục Dương đang vùi đầu chép bài tập."Ây, chị Mang, chị đến rồi, cùng chép bài tập nào." Anhta dịch bài tập của Thẩm Hoan từ bên trái sang bên phải, cả người cũng nghiêng theo, tay vẫn không ngừng viết.Cố Mang không ngẩng đầu lên: "Tôi viết xong rồi."Cô lấy bài tập ra, đưa cho Bé mập phía trước để anh ta đưa cho nhóm trưởng.Lục Dương kinh ngạc ngẩng đầu: "Chị nói gì cơ, chị vậy mà viết xong bài tập rồi sao?"Cố Mang không muốn trả lời, bèn nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mày thanh tú nhướng lên, ánh mắt lạnh nhạt.Lưng Lục Dương lập tức cứng đờ, nháy mắt sợ hãi, nghiêm túc nói: "Chị Mang thật lợi hại! Vậy mà đã tự mình viết xong bài tập rồi!"Cố Mang: "..."Thằng ngốc.Cô ngồi xuống lấy một cây kẹo mút từ trong ngăn bàn, bóc ra ngậm vào miệng.Lục Thừa Châu gửi tin nhắn trong điện thoại: "Không thích ở ký túc xá, có thể dẫn Mạnh Kim Dương đến Tỷ Cung."

Lục Thừa Châu đứng ngoài cửa, thấy bên trong chậm chạp không có động tĩnh, đang định gõ thêm lần nữa thì cửa được kéo ra từ bên trong.

Khuôn mặt lãnh đạm của Cố Mang xuất hiện sau cánh cửa, mí mắt lộ ra vài phần đỏ ửng vừa mới ngủ dậy.

Màu môi nhạt.

Giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên mang theo áp suất thấp.

Mấy ngày nay rất ít khi thấy cô như vậy.

Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của người đàn ông tự nhiên trượt vào túi quần, nhìn cô: "Sao vậy, ngủ không ngon à?"

"Cũng tạm." Cố Mang vừa mở miệng, chất giọng đã mang theo hàn ý, đi ra ngoài.

Đi ngang qua Lục Thừa Châu, tay bị anh ta nắm lấy, lòng bàn tay người đàn ông rất ấm.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh ta kéo cô, đi về phía phòng ăn.

Cố Mang không lên tiếng.

Lục Thừa Châu cũng không hỏi nhiều, đến trước bàn ăn, kéo ghế ra cho cô ngồi, còn mình thì ngồi đối diện cô.

Đưa đũa vào tay cô, sau đó lấy một gói kẹo bông từ hộp đựng bên cạnh, xé ra cho vào cốc sữa của cô: "Hai gói?"

Giọng nói ôn hòa kiên nhẫn.

Cố Mang nhìn anh ta một cái, gật đầu.

Lục Thừa Châu cho đường xong lại đẩy đến bên tay cô, hơi nâng cằm lên: "Uống chút đi."

Cố Mang bưng lên nhấp một ngụm, đầu lưỡi ***** ***** sữa dính bên mép.

Một lúc sau, mới mở miệng nói ngắn gọn: "Ngày mai về thị trấn, tảo mộ cho bố mẹ tôi."

Ánh mắt Lục Thừa Châu khựng lại: "Không muốn về sao?"

"Không phải." Cố Mang mím môi, cốc sữa bị cô gõ lên bàn ăn có chút bực bội, vắt chéo chân ngả người ra sau, cánh tay duỗi thẳng đặt trên bàn ăn, giọng nói lạnh lùng: "Người nhiều, phiền."

Giống như ngày sinh nhật của Lôi Tùng hôm đó.

Lục Thừa Châu nhìn cô: "Tôi đi cùng em."

"Không cần."

Vừa nói ra miệng, dường như nhận ra mình từ chối quá nhanh, cô nhìn anh ta, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không có thói quen này.

Lục Thừa Châu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô, khẽ cười một tiếng: "Ở trước mặt tôi, không cần phải kiềm chế tính tình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm."

Nghe vậy, Cố Mang cũng cười, ánh mắt lạnh lùng như tan ra một góc, khẽ nói: "Không cần thiết để anh đi gặp những người đó."

"Uống sữa trước đi, lát nữa nguội." Người đàn ông hơi nâng cằm, nhìn cô chậm rãi uống, rồi mới hỏi: "Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, em không bận tâm sao?"

Cố Mang nhướng mày, nuốt sữa trong miệng xuống, thản nhiên nói: "Không sao cả, họ đối xử với tôi cũng không tệ, năm tuổi kiện Kim Dương, mẹ tôi bỏ tiền, bố tôi tìm người. Tôi ở trường giáo dưỡng, cũng là bố mẹ bảo lãnh tôi ra, còn tài sản, đó là của họ."

Cho ai là quyền tự do của họ.

Tài sản đó giống như nhà họ Lôi, thật sự không đáng để tâm.

Lục Thừa Châu nhìn cô gái.

Lười biếng dựa vào ghế, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng nhếch lên đầy tà khí.

Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, bên trong là sự ngông cuồng coi trời bằng vung.

...

Trường trung học Minh Thành.

Cố Mang vừa đến lớp, Lục Dương đang vùi đầu chép bài tập.

"Ây, chị Mang, chị đến rồi, cùng chép bài tập nào." Anhta dịch bài tập của Thẩm Hoan từ bên trái sang bên phải, cả người cũng nghiêng theo, tay vẫn không ngừng viết.

Cố Mang không ngẩng đầu lên: "Tôi viết xong rồi."

Cô lấy bài tập ra, đưa cho Bé mập phía trước để anh ta đưa cho nhóm trưởng.

Lục Dương kinh ngạc ngẩng đầu: "Chị nói gì cơ, chị vậy mà viết xong bài tập rồi sao?"

Cố Mang không muốn trả lời, bèn nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mày thanh tú nhướng lên, ánh mắt lạnh nhạt.

Lưng Lục Dương lập tức cứng đờ, nháy mắt sợ hãi, nghiêm túc nói: "Chị Mang thật lợi hại! Vậy mà đã tự mình viết xong bài tập rồi!"

Cố Mang: "..."

Thằng ngốc.

Cô ngồi xuống lấy một cây kẹo mút từ trong ngăn bàn, bóc ra ngậm vào miệng.

Lục Thừa Châu gửi tin nhắn trong điện thoại: "Không thích ở ký túc xá, có thể dẫn Mạnh Kim Dương đến Tỷ Cung."

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Lục Thừa Châu đứng ngoài cửa, thấy bên trong chậm chạp không có động tĩnh, đang định gõ thêm lần nữa thì cửa được kéo ra từ bên trong.Khuôn mặt lãnh đạm của Cố Mang xuất hiện sau cánh cửa, mí mắt lộ ra vài phần đỏ ửng vừa mới ngủ dậy.Màu môi nhạt.Giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên mang theo áp suất thấp.Mấy ngày nay rất ít khi thấy cô như vậy.Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của người đàn ông tự nhiên trượt vào túi quần, nhìn cô: "Sao vậy, ngủ không ngon à?""Cũng tạm." Cố Mang vừa mở miệng, chất giọng đã mang theo hàn ý, đi ra ngoài.Đi ngang qua Lục Thừa Châu, tay bị anh ta nắm lấy, lòng bàn tay người đàn ông rất ấm."Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh ta kéo cô, đi về phía phòng ăn.Cố Mang không lên tiếng.Lục Thừa Châu cũng không hỏi nhiều, đến trước bàn ăn, kéo ghế ra cho cô ngồi, còn mình thì ngồi đối diện cô.Đưa đũa vào tay cô, sau đó lấy một gói kẹo bông từ hộp đựng bên cạnh, xé ra cho vào cốc sữa của cô: "Hai gói?"Giọng nói ôn hòa kiên nhẫn.Cố Mang nhìn anh ta một cái, gật đầu.Lục Thừa Châu cho đường xong lại đẩy đến bên tay cô, hơi nâng cằm lên: "Uống chút đi."Cố Mang bưng lên nhấp một ngụm, đầu lưỡi ***** ***** sữa dính bên mép.Một lúc sau, mới mở miệng nói ngắn gọn: "Ngày mai về thị trấn, tảo mộ cho bố mẹ tôi."Ánh mắt Lục Thừa Châu khựng lại: "Không muốn về sao?""Không phải." Cố Mang mím môi, cốc sữa bị cô gõ lên bàn ăn có chút bực bội, vắt chéo chân ngả người ra sau, cánh tay duỗi thẳng đặt trên bàn ăn, giọng nói lạnh lùng: "Người nhiều, phiền."Giống như ngày sinh nhật của Lôi Tùng hôm đó.Lục Thừa Châu nhìn cô: "Tôi đi cùng em.""Không cần."Vừa nói ra miệng, dường như nhận ra mình từ chối quá nhanh, cô nhìn anh ta, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không có thói quen này.Lục Thừa Châu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô, khẽ cười một tiếng: "Ở trước mặt tôi, không cần phải kiềm chế tính tình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm."Nghe vậy, Cố Mang cũng cười, ánh mắt lạnh lùng như tan ra một góc, khẽ nói: "Không cần thiết để anh đi gặp những người đó.""Uống sữa trước đi, lát nữa nguội." Người đàn ông hơi nâng cằm, nhìn cô chậm rãi uống, rồi mới hỏi: "Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, em không bận tâm sao?"Cố Mang nhướng mày, nuốt sữa trong miệng xuống, thản nhiên nói: "Không sao cả, họ đối xử với tôi cũng không tệ, năm tuổi kiện Kim Dương, mẹ tôi bỏ tiền, bố tôi tìm người. Tôi ở trường giáo dưỡng, cũng là bố mẹ bảo lãnh tôi ra, còn tài sản, đó là của họ."Cho ai là quyền tự do của họ.Tài sản đó giống như nhà họ Lôi, thật sự không đáng để tâm.Lục Thừa Châu nhìn cô gái.Lười biếng dựa vào ghế, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng nhếch lên đầy tà khí.Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, bên trong là sự ngông cuồng coi trời bằng vung....Trường trung học Minh Thành.Cố Mang vừa đến lớp, Lục Dương đang vùi đầu chép bài tập."Ây, chị Mang, chị đến rồi, cùng chép bài tập nào." Anhta dịch bài tập của Thẩm Hoan từ bên trái sang bên phải, cả người cũng nghiêng theo, tay vẫn không ngừng viết.Cố Mang không ngẩng đầu lên: "Tôi viết xong rồi."Cô lấy bài tập ra, đưa cho Bé mập phía trước để anh ta đưa cho nhóm trưởng.Lục Dương kinh ngạc ngẩng đầu: "Chị nói gì cơ, chị vậy mà viết xong bài tập rồi sao?"Cố Mang không muốn trả lời, bèn nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mày thanh tú nhướng lên, ánh mắt lạnh nhạt.Lưng Lục Dương lập tức cứng đờ, nháy mắt sợ hãi, nghiêm túc nói: "Chị Mang thật lợi hại! Vậy mà đã tự mình viết xong bài tập rồi!"Cố Mang: "..."Thằng ngốc.Cô ngồi xuống lấy một cây kẹo mút từ trong ngăn bàn, bóc ra ngậm vào miệng.Lục Thừa Châu gửi tin nhắn trong điện thoại: "Không thích ở ký túc xá, có thể dẫn Mạnh Kim Dương đến Tỷ Cung."

Chương 208: Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, không bận tâm sao?