Tác giả:

“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…

Chương 218: Ai dám trêu chọc chị Mang

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Thuộc hạ cung kính khom người, lặng lẽ lui ra ngoài.Cố Mang ừ một tiếng, nhưng vẫn nhíu mày: "Còn chưa biết ăn gì."Nghe vậy, Lục Thừa Châu khẽ cười: "Đến Thiên Hạ Cư ăn, tôi đặt chỗ cho em rồi."Cố Mang nhướng mày: "Ừ."Giọng điệu kéo dài, cho thấy tâm trạng đang tốt.Cô gái cúp máy cất điện thoại vào túi, ngón tay khoác trên vai Mạnh Kim Dương khẽ nâng cằm Mạnh Kim Dương lên: "Chúng ta đến Thiên Hạ Cư ăn."Mạnh Kim Dương thấy cằm hơi ngứa, cười né tránh: "Được."Trước khi rời đi, Lục Dương hơi nghiêng đầu, nhìn nữ sinh tóc dài, cười cợt: "Giúp tôi chuyển lời cho người của trường trung học Thực Nghiệm các cô, sau này ai dám trêu chọc chị Mang nhà tôi, cứ thử xem."Trong mắt nữ sinh tóc dài có chút kinh hãi, không nói gì."Nghe thấy chưa." Lục Dương đột nhiên cao giọng.Đám người nữ sinh tóc dài run rẩy, gật đầu.Lục Dương có gia thế, thường xuyên đánh nhau gây sự, nổi tiếng là vậy, ở hai trường này không ai dám trêu chọc anh ta.Anh ta và Cố Mang quan hệ tốt như vậy sao?Thấy bọn họ gật đầu, Lục Dương cười, gọi Tần Dao Chi: "Đại tiểu thư, Thẩm Hoan, đi ăn cơm thôi."Tần Dao Chi gật đầu rồi hét về phía bóng lưng Cố Mang: "Chị Mang, đợi em với."Mấy nam sinh nữ sinh xoay người đi về phía Cố Mang.Sau một hồi biến cố, mấy phút trôi qua, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, vô cùng yên tĩnh.Trợ lý nghe điện thoại của đạo diễn, nhỏ giọng giục: "Anh Thính, đạo diễn bảo chúng ta mau chóng quay lại quay phim."Thịnh Thính không phản ứng, vẫn nhìn bóng lưng Cố Mang.Mấy giây sau, mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi về.Vệ sĩ mở đường phía trước cho anh ta.Người hâm mộ xung quanh lùi về sau, nhìn Thịnh Thính, lại nhìn Cố Mang.Là người con gái *****ên rời đi trước mặt Thịnh Thính.Hơn nữa thái độ đối với Thịnh Thính còn không bằng người trong điện thoại....Ăn cơm ở Thiên Hạ Cư xong, mấy người tản ra ở quảng trường Tinh Quang rồi về nhà.Cố Mang và Mạnh Kim Dương không về ký túc xá, bắt xe về Tỷ Cung.Đứng trước cửa căn hộ, khi lấy tấm thẻ đen vàng của mình ra, cô quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt đối diện, nhướng mày.Mạnh Kim Dương phối hợp mở cửa, vô tình nhìn thấy biểu cảm của cô, ánh mắt liếc qua phía sau bên Lục Thừa Châu, mím môi cười.Không biết khi anh Lục phát hiện Cố Mang ở đối diện mình thì sẽ có biểu cảm gì.Mạnh Kim Dương tắm xong đi ra, không thấy bóng dáng Cố Mang trong phòng khách.Ánh mắt chuyển về phía ban công.Cô gái nghiêng người dựa vào lan can, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, đầu nghiêng sang một bên một cách thờ ơ, cầm điện thoại chơi game.Mạnh Kim Dương đi đến phòng bếp rót một cốc nước, cho thêm một thìa mật ong vào khuấy đều, bưng đến chỗ Cố Mang.Đứng bên cạnh Cố Mang, nhìn thấy ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại không nhanh không chậm.Tìm người giết người nhặt trang bị."Rất nhiều người trong lớp chúng ta chơi trò chơi này, trước đây Thẩm Hoan còn dạy tớ, nhưng mà tớ không học được." Mạnh Kim Dương nhìn màn hình điện thoại nói.Cố Mang chơi rất nhiều loại game, cái gì cũng chơi, cái gì cũng biết, game online game mobile đều chơi rất giỏi.Thường chơi nhất là mấy game bắn súng.Cô ấy muốn học một chút, sau này có thể chơi cùng cô, nhưng mà cô ấy không học được.Cố Mang giết một người, lấy điếu thuốc ngậm ở khóe miệng ra, dập tắt trong gạt tàn, chậm rãi nói: "Sau này mình dạy cậu.""Được nha." Mạnh Kim Dương cười cười, đưa cốc nước mật ong trong tay cho cô, nhớ đến gì đó: "Cố Mang, có phải sáng mai cậu về thị trấn không?"Thật ra ngày tết dương lịch đã nên về tảo mộ cho chú dì rồi.Chỉ là chỉ có một ngày nghỉ, nên dời lại đến tuần nghỉ luân phiên này.Cô gái không nhận cốc, mà là đưa mặt đến gần.Mạnh Kim Dương bất đắc dĩ đút cho cô uống một ngụm.Sau đó ánh mắt cô gái lại quay về trò chơi, không ngẩng đầu nói: "Ừ, ngày mai cậu về trường hay là ở đây?"

Thuộc hạ cung kính khom người, lặng lẽ lui ra ngoài.

Cố Mang ừ một tiếng, nhưng vẫn nhíu mày: "Còn chưa biết ăn gì."

Nghe vậy, Lục Thừa Châu khẽ cười: "Đến Thiên Hạ Cư ăn, tôi đặt chỗ cho em rồi."

Cố Mang nhướng mày: "Ừ."

Giọng điệu kéo dài, cho thấy tâm trạng đang tốt.

Cô gái cúp máy cất điện thoại vào túi, ngón tay khoác trên vai Mạnh Kim Dương khẽ nâng cằm Mạnh Kim Dương lên: "Chúng ta đến Thiên Hạ Cư ăn."

Mạnh Kim Dương thấy cằm hơi ngứa, cười né tránh: "Được."

Trước khi rời đi, Lục Dương hơi nghiêng đầu, nhìn nữ sinh tóc dài, cười cợt: "Giúp tôi chuyển lời cho người của trường trung học Thực Nghiệm các cô, sau này ai dám trêu chọc chị Mang nhà tôi, cứ thử xem."

Trong mắt nữ sinh tóc dài có chút kinh hãi, không nói gì.

"Nghe thấy chưa." Lục Dương đột nhiên cao giọng.

Đám người nữ sinh tóc dài run rẩy, gật đầu.

Lục Dương có gia thế, thường xuyên đánh nhau gây sự, nổi tiếng là vậy, ở hai trường này không ai dám trêu chọc anh ta.

Anh ta và Cố Mang quan hệ tốt như vậy sao?

Thấy bọn họ gật đầu, Lục Dương cười, gọi Tần Dao Chi: "Đại tiểu thư, Thẩm Hoan, đi ăn cơm thôi."

Tần Dao Chi gật đầu rồi hét về phía bóng lưng Cố Mang: "Chị Mang, đợi em với."

Mấy nam sinh nữ sinh xoay người đi về phía Cố Mang.

Sau một hồi biến cố, mấy phút trôi qua, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, vô cùng yên tĩnh.

Trợ lý nghe điện thoại của đạo diễn, nhỏ giọng giục: "Anh Thính, đạo diễn bảo chúng ta mau chóng quay lại quay phim."

Thịnh Thính không phản ứng, vẫn nhìn bóng lưng Cố Mang.

Mấy giây sau, mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi về.

Vệ sĩ mở đường phía trước cho anh ta.

Người hâm mộ xung quanh lùi về sau, nhìn Thịnh Thính, lại nhìn Cố Mang.

Là người con gái *****ên rời đi trước mặt Thịnh Thính.

Hơn nữa thái độ đối với Thịnh Thính còn không bằng người trong điện thoại.

...

Ăn cơm ở Thiên Hạ Cư xong, mấy người tản ra ở quảng trường Tinh Quang rồi về nhà.

Cố Mang và Mạnh Kim Dương không về ký túc xá, bắt xe về Tỷ Cung.

Đứng trước cửa căn hộ, khi lấy tấm thẻ đen vàng của mình ra, cô quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt đối diện, nhướng mày.

Mạnh Kim Dương phối hợp mở cửa, vô tình nhìn thấy biểu cảm của cô, ánh mắt liếc qua phía sau bên Lục Thừa Châu, mím môi cười.

Không biết khi anh Lục phát hiện Cố Mang ở đối diện mình thì sẽ có biểu cảm gì.

Mạnh Kim Dương tắm xong đi ra, không thấy bóng dáng Cố Mang trong phòng khách.

Ánh mắt chuyển về phía ban công.

Cô gái nghiêng người dựa vào lan can, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, đầu nghiêng sang một bên một cách thờ ơ, cầm điện thoại chơi game.

Mạnh Kim Dương đi đến phòng bếp rót một cốc nước, cho thêm một thìa mật ong vào khuấy đều, bưng đến chỗ Cố Mang.

Đứng bên cạnh Cố Mang, nhìn thấy ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại không nhanh không chậm.

Tìm người giết người nhặt trang bị.

"Rất nhiều người trong lớp chúng ta chơi trò chơi này, trước đây Thẩm Hoan còn dạy tớ, nhưng mà tớ không học được." Mạnh Kim Dương nhìn màn hình điện thoại nói.

Cố Mang chơi rất nhiều loại game, cái gì cũng chơi, cái gì cũng biết, game online game mobile đều chơi rất giỏi.

Thường chơi nhất là mấy game bắn súng.

Cô ấy muốn học một chút, sau này có thể chơi cùng cô, nhưng mà cô ấy không học được.

Cố Mang giết một người, lấy điếu thuốc ngậm ở khóe miệng ra, dập tắt trong gạt tàn, chậm rãi nói: "Sau này mình dạy cậu."

"Được nha." Mạnh Kim Dương cười cười, đưa cốc nước mật ong trong tay cho cô, nhớ đến gì đó: "Cố Mang, có phải sáng mai cậu về thị trấn không?"

Thật ra ngày tết dương lịch đã nên về tảo mộ cho chú dì rồi.

Chỉ là chỉ có một ngày nghỉ, nên dời lại đến tuần nghỉ luân phiên này.

Cô gái không nhận cốc, mà là đưa mặt đến gần.

Mạnh Kim Dương bất đắc dĩ đút cho cô uống một ngụm.

Sau đó ánh mắt cô gái lại quay về trò chơi, không ngẩng đầu nói: "Ừ, ngày mai cậu về trường hay là ở đây?"

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Thuộc hạ cung kính khom người, lặng lẽ lui ra ngoài.Cố Mang ừ một tiếng, nhưng vẫn nhíu mày: "Còn chưa biết ăn gì."Nghe vậy, Lục Thừa Châu khẽ cười: "Đến Thiên Hạ Cư ăn, tôi đặt chỗ cho em rồi."Cố Mang nhướng mày: "Ừ."Giọng điệu kéo dài, cho thấy tâm trạng đang tốt.Cô gái cúp máy cất điện thoại vào túi, ngón tay khoác trên vai Mạnh Kim Dương khẽ nâng cằm Mạnh Kim Dương lên: "Chúng ta đến Thiên Hạ Cư ăn."Mạnh Kim Dương thấy cằm hơi ngứa, cười né tránh: "Được."Trước khi rời đi, Lục Dương hơi nghiêng đầu, nhìn nữ sinh tóc dài, cười cợt: "Giúp tôi chuyển lời cho người của trường trung học Thực Nghiệm các cô, sau này ai dám trêu chọc chị Mang nhà tôi, cứ thử xem."Trong mắt nữ sinh tóc dài có chút kinh hãi, không nói gì."Nghe thấy chưa." Lục Dương đột nhiên cao giọng.Đám người nữ sinh tóc dài run rẩy, gật đầu.Lục Dương có gia thế, thường xuyên đánh nhau gây sự, nổi tiếng là vậy, ở hai trường này không ai dám trêu chọc anh ta.Anh ta và Cố Mang quan hệ tốt như vậy sao?Thấy bọn họ gật đầu, Lục Dương cười, gọi Tần Dao Chi: "Đại tiểu thư, Thẩm Hoan, đi ăn cơm thôi."Tần Dao Chi gật đầu rồi hét về phía bóng lưng Cố Mang: "Chị Mang, đợi em với."Mấy nam sinh nữ sinh xoay người đi về phía Cố Mang.Sau một hồi biến cố, mấy phút trôi qua, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, vô cùng yên tĩnh.Trợ lý nghe điện thoại của đạo diễn, nhỏ giọng giục: "Anh Thính, đạo diễn bảo chúng ta mau chóng quay lại quay phim."Thịnh Thính không phản ứng, vẫn nhìn bóng lưng Cố Mang.Mấy giây sau, mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi về.Vệ sĩ mở đường phía trước cho anh ta.Người hâm mộ xung quanh lùi về sau, nhìn Thịnh Thính, lại nhìn Cố Mang.Là người con gái *****ên rời đi trước mặt Thịnh Thính.Hơn nữa thái độ đối với Thịnh Thính còn không bằng người trong điện thoại....Ăn cơm ở Thiên Hạ Cư xong, mấy người tản ra ở quảng trường Tinh Quang rồi về nhà.Cố Mang và Mạnh Kim Dương không về ký túc xá, bắt xe về Tỷ Cung.Đứng trước cửa căn hộ, khi lấy tấm thẻ đen vàng của mình ra, cô quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt đối diện, nhướng mày.Mạnh Kim Dương phối hợp mở cửa, vô tình nhìn thấy biểu cảm của cô, ánh mắt liếc qua phía sau bên Lục Thừa Châu, mím môi cười.Không biết khi anh Lục phát hiện Cố Mang ở đối diện mình thì sẽ có biểu cảm gì.Mạnh Kim Dương tắm xong đi ra, không thấy bóng dáng Cố Mang trong phòng khách.Ánh mắt chuyển về phía ban công.Cô gái nghiêng người dựa vào lan can, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, đầu nghiêng sang một bên một cách thờ ơ, cầm điện thoại chơi game.Mạnh Kim Dương đi đến phòng bếp rót một cốc nước, cho thêm một thìa mật ong vào khuấy đều, bưng đến chỗ Cố Mang.Đứng bên cạnh Cố Mang, nhìn thấy ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại không nhanh không chậm.Tìm người giết người nhặt trang bị."Rất nhiều người trong lớp chúng ta chơi trò chơi này, trước đây Thẩm Hoan còn dạy tớ, nhưng mà tớ không học được." Mạnh Kim Dương nhìn màn hình điện thoại nói.Cố Mang chơi rất nhiều loại game, cái gì cũng chơi, cái gì cũng biết, game online game mobile đều chơi rất giỏi.Thường chơi nhất là mấy game bắn súng.Cô ấy muốn học một chút, sau này có thể chơi cùng cô, nhưng mà cô ấy không học được.Cố Mang giết một người, lấy điếu thuốc ngậm ở khóe miệng ra, dập tắt trong gạt tàn, chậm rãi nói: "Sau này mình dạy cậu.""Được nha." Mạnh Kim Dương cười cười, đưa cốc nước mật ong trong tay cho cô, nhớ đến gì đó: "Cố Mang, có phải sáng mai cậu về thị trấn không?"Thật ra ngày tết dương lịch đã nên về tảo mộ cho chú dì rồi.Chỉ là chỉ có một ngày nghỉ, nên dời lại đến tuần nghỉ luân phiên này.Cô gái không nhận cốc, mà là đưa mặt đến gần.Mạnh Kim Dương bất đắc dĩ đút cho cô uống một ngụm.Sau đó ánh mắt cô gái lại quay về trò chơi, không ngẩng đầu nói: "Ừ, ngày mai cậu về trường hay là ở đây?"

Chương 218: Ai dám trêu chọc chị Mang