Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 6: Đếm Ngược Xuyên Qua 3
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thức trắng đêm đọc tiểu thuyết, đó là chuyện thường xuyên xảy ra.Hiện tại cô có con có nhà có tiền, không có chồng.Về khoản chi tiêu cho việc đọc tiểu thuyết, cô không bao giờ tiếc tay.Thực tế nếu không phải người chồng cũ đột nhiên muốn giành con.Cuộc sống của Thẩm Mỹ Vân có thể nói là chẳng có chút phiền muộn nào.Nghĩ đến đây theo lẽ thường, khả năng cao tiếp theo cô sẽ xuyên không, hơn nữa còn xuyên đến một nơi mà trẻ em thậm chí còn không được ăn no.Dù sao thì cô đã có một giấc mơ báo trước, chưa kể con gái cưng của cô cũng xuất hiện một không gian tùy thân.Nếu thực sự như vậy, thì cô có thể thoát khỏi người chồng cũ quyền thế muốn giành con.Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi tim đập thình thịch.Có thể thoát khỏi chồng cũ, còn không phải xa cách con gái cưng.Chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy phấn khích rồi.Chỉ là tiếp theo đó cũng sẽ có những bất lợi.Đó chính là cuộc sống tiếp theo, có thể sẽ gặp khó khăn, một nơi mà ngay cả trẻ em cũng không được ăn no.Nhìn cách ăn mặc của đối phương, có vẻ giống như trẻ em vào những năm sáu mươi, bảy mươi?Những năm đó nghèo đói, không được ăn no mặc ấm là sự thật, quan trọng hơn là cô có thể xuyên không cùng lúc với con gái cưng của mình hay không?Nghĩ đến đây Thẩm Mỹ Vân bắt đầu lo lắng: “Miên Miên?"Sau khi thế chấp ngôi nhà.Tiền nhanh chóng được giải ngân, tổng cộng là năm triệu, cô đã đưa cho người bạn học cũ năm mươi vạn phí làm đầu mối.Bản thân cô được bốn triệu năm mươi vạn.Thành thật mà nói, năm mươi vạn này cho hơi nhiều, nhưng đã muốn bắt sói thì không thể thương hổ.Một khi để chồng cũ biết cô thế chấp nhà thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.Nhưng nếu người bạn học cũ chịu giúp đỡ, che giấu tin tức về việc thế chấp nhà đó trong ba ngày.Chỉ cần ba ngày, Thẩm Mỹ Vân có thể làm được nhiều việc.Ra khỏi ngân hàng, cô không vội về nhà mà đến gần chợ đầu mối thuê một kho tạm, sau khi hoàn thành mọi công tác chuẩn bị.Cô mới về nhà, bế đứa con gái đang xem phim hoạt hình ra."Đi thôi, Miên Miên, mẹ đưa con đi đựng cho no cái bụng của Bào Bào."Nghe vậy, Miên Miên vui mừng khôn xiết, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết: “Mẹ ơi, Bào Bào nói đói lắm rồi.""Bào Bào gì thế?"Người giúp việc đang dọn dẹp phòng bên cạnh không khỏi tò mò hỏi.Miên Miên biết đây là bí mật giữa con bé và mẹ.Vì thế bé lắc đầu với cô giúp việc: “Không được nói cho cô biết đâu."Người giúp việc chỉ nghĩ rằng Bào Bào xà phòng là thú cưng mới của Miên Miên.Nên cũng không nghĩ nhiều.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thức trắng đêm đọc tiểu thuyết, đó là chuyện thường xuyên xảy ra.
Hiện tại cô có con có nhà có tiền, không có chồng.
Về khoản chi tiêu cho việc đọc tiểu thuyết, cô không bao giờ tiếc tay.
Thực tế nếu không phải người chồng cũ đột nhiên muốn giành con.
Cuộc sống của Thẩm Mỹ Vân có thể nói là chẳng có chút phiền muộn nào.
Nghĩ đến đây theo lẽ thường, khả năng cao tiếp theo cô sẽ xuyên không, hơn nữa còn xuyên đến một nơi mà trẻ em thậm chí còn không được ăn no.
Dù sao thì cô đã có một giấc mơ báo trước, chưa kể con gái cưng của cô cũng xuất hiện một không gian tùy thân.
Nếu thực sự như vậy, thì cô có thể thoát khỏi người chồng cũ quyền thế muốn giành con.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi tim đập thình thịch.
Có thể thoát khỏi chồng cũ, còn không phải xa cách con gái cưng.
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy phấn khích rồi.
Chỉ là tiếp theo đó cũng sẽ có những bất lợi.
Đó chính là cuộc sống tiếp theo, có thể sẽ gặp khó khăn, một nơi mà ngay cả trẻ em cũng không được ăn no.
Nhìn cách ăn mặc của đối phương, có vẻ giống như trẻ em vào những năm sáu mươi, bảy mươi?
Những năm đó nghèo đói, không được ăn no mặc ấm là sự thật, quan trọng hơn là cô có thể xuyên không cùng lúc với con gái cưng của mình hay không?
Nghĩ đến đây Thẩm Mỹ Vân bắt đầu lo lắng: “Miên Miên?"
Sau khi thế chấp ngôi nhà.
Tiền nhanh chóng được giải ngân, tổng cộng là năm triệu, cô đã đưa cho người bạn học cũ năm mươi vạn phí làm đầu mối.
Bản thân cô được bốn triệu năm mươi vạn.
Thành thật mà nói, năm mươi vạn này cho hơi nhiều, nhưng đã muốn bắt sói thì không thể thương hổ.
Một khi để chồng cũ biết cô thế chấp nhà thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.
Nhưng nếu người bạn học cũ chịu giúp đỡ, che giấu tin tức về việc thế chấp nhà đó trong ba ngày.
Chỉ cần ba ngày, Thẩm Mỹ Vân có thể làm được nhiều việc.
Ra khỏi ngân hàng, cô không vội về nhà mà đến gần chợ đầu mối thuê một kho tạm, sau khi hoàn thành mọi công tác chuẩn bị.
Cô mới về nhà, bế đứa con gái đang xem phim hoạt hình ra.
"Đi thôi, Miên Miên, mẹ đưa con đi đựng cho no cái bụng của Bào Bào."
Nghe vậy, Miên Miên vui mừng khôn xiết, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết: “Mẹ ơi, Bào Bào nói đói lắm rồi."
"Bào Bào gì thế?"
Người giúp việc đang dọn dẹp phòng bên cạnh không khỏi tò mò hỏi.
Miên Miên biết đây là bí mật giữa con bé và mẹ.
Vì thế bé lắc đầu với cô giúp việc: “Không được nói cho cô biết đâu."
Người giúp việc chỉ nghĩ rằng Bào Bào xà phòng là thú cưng mới của Miên Miên.
Nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thức trắng đêm đọc tiểu thuyết, đó là chuyện thường xuyên xảy ra.Hiện tại cô có con có nhà có tiền, không có chồng.Về khoản chi tiêu cho việc đọc tiểu thuyết, cô không bao giờ tiếc tay.Thực tế nếu không phải người chồng cũ đột nhiên muốn giành con.Cuộc sống của Thẩm Mỹ Vân có thể nói là chẳng có chút phiền muộn nào.Nghĩ đến đây theo lẽ thường, khả năng cao tiếp theo cô sẽ xuyên không, hơn nữa còn xuyên đến một nơi mà trẻ em thậm chí còn không được ăn no.Dù sao thì cô đã có một giấc mơ báo trước, chưa kể con gái cưng của cô cũng xuất hiện một không gian tùy thân.Nếu thực sự như vậy, thì cô có thể thoát khỏi người chồng cũ quyền thế muốn giành con.Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi tim đập thình thịch.Có thể thoát khỏi chồng cũ, còn không phải xa cách con gái cưng.Chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy phấn khích rồi.Chỉ là tiếp theo đó cũng sẽ có những bất lợi.Đó chính là cuộc sống tiếp theo, có thể sẽ gặp khó khăn, một nơi mà ngay cả trẻ em cũng không được ăn no.Nhìn cách ăn mặc của đối phương, có vẻ giống như trẻ em vào những năm sáu mươi, bảy mươi?Những năm đó nghèo đói, không được ăn no mặc ấm là sự thật, quan trọng hơn là cô có thể xuyên không cùng lúc với con gái cưng của mình hay không?Nghĩ đến đây Thẩm Mỹ Vân bắt đầu lo lắng: “Miên Miên?"Sau khi thế chấp ngôi nhà.Tiền nhanh chóng được giải ngân, tổng cộng là năm triệu, cô đã đưa cho người bạn học cũ năm mươi vạn phí làm đầu mối.Bản thân cô được bốn triệu năm mươi vạn.Thành thật mà nói, năm mươi vạn này cho hơi nhiều, nhưng đã muốn bắt sói thì không thể thương hổ.Một khi để chồng cũ biết cô thế chấp nhà thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.Nhưng nếu người bạn học cũ chịu giúp đỡ, che giấu tin tức về việc thế chấp nhà đó trong ba ngày.Chỉ cần ba ngày, Thẩm Mỹ Vân có thể làm được nhiều việc.Ra khỏi ngân hàng, cô không vội về nhà mà đến gần chợ đầu mối thuê một kho tạm, sau khi hoàn thành mọi công tác chuẩn bị.Cô mới về nhà, bế đứa con gái đang xem phim hoạt hình ra."Đi thôi, Miên Miên, mẹ đưa con đi đựng cho no cái bụng của Bào Bào."Nghe vậy, Miên Miên vui mừng khôn xiết, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết: “Mẹ ơi, Bào Bào nói đói lắm rồi.""Bào Bào gì thế?"Người giúp việc đang dọn dẹp phòng bên cạnh không khỏi tò mò hỏi.Miên Miên biết đây là bí mật giữa con bé và mẹ.Vì thế bé lắc đầu với cô giúp việc: “Không được nói cho cô biết đâu."Người giúp việc chỉ nghĩ rằng Bào Bào xà phòng là thú cưng mới của Miên Miên.Nên cũng không nghĩ nhiều.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa