Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 16: Đếm Ngược Xuyên Qua 10

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Lúc này trong tay Thẩm Mỹ Vân còn mười vạn tệ, cô dứt khoát đặt vé máy bay đêm đó, định đến chợ đêm ăn đồ nướng, ăn tôm càng đến khi trời đất sụp đổ.Quả nhiên cô vừa đặt vé máy bay xong.Ngay lập tức nhận được điện thoại của chồng cũ: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, cô đến Zibo (*) bên cạnh làm gì?"(*) Thành phố cấp tỉnh ở Sơn Đông, tui tra mạng nó là vậy, không phải để phiên âm đâu.Thẩm Mỹ Vân: “Ăn đồ nướng."Chồng cũ: “?""Thành phố chúng ta không có đồ nướng à? Sao phải đến đó ăn?""Zibo tốt, Zibo tuyệt, đồ nướng Zibo số một, liên quan gì đến anh?"Cúp điện thoại của chồng cũ, không thèm quan tâm phản ứng của đối phương.Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, có không gian Bào Bào của Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân đi xa chỉ cần mang theo hành lý nhẹ đến sân bay.Cô cố tình lấy một chiếc túi đeo chéo màu hồng trong tủ, đựng tiền lẻ, kẹo, giấy vệ sinh cho Miên Miên.Đeo lên người Miên Miên, sau đó trực tiếp đến sân bay.Chỉ là vào khoảnh khắc máy bay rung lắc, Thẩm Mỹ Vân vô thức ôm chặt con gái vào lòng.Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là cuối cùng cũng sắp xuyên không rồi sao?Tiếc quá, mười vạn đồ nướng Zibo của cô còn chưa mua được..."Mỹ Vân, đứa trẻ Miên Miên đã được đưa đi hai ngày rồi, nó về với ba mẹ ruột rồi, con yên tâm đi."Thẩm Mỹ Vân nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, khi nghe đến hai chữ Miên Miên.Cô gần như ngồi bật dậy theo phản xạ có điều kiện.Khi cử động, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai, in trên khuôn mặt trắng nõn nà, giống như tuyết trắng mùa xuân, mưa tạnh trời quang, trong trẻo thuần khiết đến mức kinh ngạc.Nhìn thấy cô con gái mắc bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần.Khi nghe đến hai chữ Miên Miên phản ứng lại lớn như vậy.Người mẹ Trần Thu Hà thì thào lau nước mắt: “Đứa bé đã đi rồi, không thể cứu vãn được nữa, con đừng nghĩ nhiều nữa, tự làm khổ mình."Nói xong bà ấy cầm một cái móc lửa chọc vào tro bếp lò tổ ong, sau đó móc vào lưới sắt nhỏ dưới đáy lò, tắt lửa nhỏ, sau khi tro tắt hẳn.Bà ấy mở nắp nồi tinh, cầm một cái thìa cán dài khuấy nồi tinh nhỏ.Cháo gạo trắng trong nồi tinh đã sánh lại, đang sôi ùng ục, hơi nóng màu trắng bốc lên, cũng làm bà nheo mắt lại.Múc một bát cháo gạo trắng, đưa đến trước mặt con gái.Trần Thu Hà nhận lỗi về mình: “Đều tại mẹ độc ác, chuyện đã xảy ra rồi, con đừng buồn nữa, ăn một chút đi."Thấy con gái vẫn không phản ứng, mắt của Trần Thu Hà đỏ hoe, múc một thìa cháo đưa vào miệng con gái.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này trong tay Thẩm Mỹ Vân còn mười vạn tệ, cô dứt khoát đặt vé máy bay đêm đó, định đến chợ đêm ăn đồ nướng, ăn tôm càng đến khi trời đất sụp đổ.

Quả nhiên cô vừa đặt vé máy bay xong.

Ngay lập tức nhận được điện thoại của chồng cũ: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, cô đến Zibo (*) bên cạnh làm gì?"

(*) Thành phố cấp tỉnh ở Sơn Đông, tui tra mạng nó là vậy, không phải để phiên âm đâu.

Thẩm Mỹ Vân: “Ăn đồ nướng."

Chồng cũ: “?"

"Thành phố chúng ta không có đồ nướng à? Sao phải đến đó ăn?"

"Zibo tốt, Zibo tuyệt, đồ nướng Zibo số một, liên quan gì đến anh?"

Cúp điện thoại của chồng cũ, không thèm quan tâm phản ứng của đối phương.

Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, có không gian Bào Bào của Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân đi xa chỉ cần mang theo hành lý nhẹ đến sân bay.

Cô cố tình lấy một chiếc túi đeo chéo màu hồng trong tủ, đựng tiền lẻ, kẹo, giấy vệ sinh cho Miên Miên.

Đeo lên người Miên Miên, sau đó trực tiếp đến sân bay.

Chỉ là vào khoảnh khắc máy bay rung lắc, Thẩm Mỹ Vân vô thức ôm chặt con gái vào lòng.

Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là cuối cùng cũng sắp xuyên không rồi sao?

Tiếc quá, mười vạn đồ nướng Zibo của cô còn chưa mua được...

"Mỹ Vân, đứa trẻ Miên Miên đã được đưa đi hai ngày rồi, nó về với ba mẹ ruột rồi, con yên tâm đi."

Thẩm Mỹ Vân nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, khi nghe đến hai chữ Miên Miên.

Cô gần như ngồi bật dậy theo phản xạ có điều kiện.

Khi cử động, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai, in trên khuôn mặt trắng nõn nà, giống như tuyết trắng mùa xuân, mưa tạnh trời quang, trong trẻo thuần khiết đến mức kinh ngạc.

Nhìn thấy cô con gái mắc bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần.

Khi nghe đến hai chữ Miên Miên phản ứng lại lớn như vậy.

Người mẹ Trần Thu Hà thì thào lau nước mắt: “Đứa bé đã đi rồi, không thể cứu vãn được nữa, con đừng nghĩ nhiều nữa, tự làm khổ mình."

Nói xong bà ấy cầm một cái móc lửa chọc vào tro bếp lò tổ ong, sau đó móc vào lưới sắt nhỏ dưới đáy lò, tắt lửa nhỏ, sau khi tro tắt hẳn.

Bà ấy mở nắp nồi tinh, cầm một cái thìa cán dài khuấy nồi tinh nhỏ.

Cháo gạo trắng trong nồi tinh đã sánh lại, đang sôi ùng ục, hơi nóng màu trắng bốc lên, cũng làm bà nheo mắt lại.

Múc một bát cháo gạo trắng, đưa đến trước mặt con gái.

Trần Thu Hà nhận lỗi về mình: “Đều tại mẹ độc ác, chuyện đã xảy ra rồi, con đừng buồn nữa, ăn một chút đi."

Thấy con gái vẫn không phản ứng, mắt của Trần Thu Hà đỏ hoe, múc một thìa cháo đưa vào miệng con gái.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Lúc này trong tay Thẩm Mỹ Vân còn mười vạn tệ, cô dứt khoát đặt vé máy bay đêm đó, định đến chợ đêm ăn đồ nướng, ăn tôm càng đến khi trời đất sụp đổ.Quả nhiên cô vừa đặt vé máy bay xong.Ngay lập tức nhận được điện thoại của chồng cũ: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, cô đến Zibo (*) bên cạnh làm gì?"(*) Thành phố cấp tỉnh ở Sơn Đông, tui tra mạng nó là vậy, không phải để phiên âm đâu.Thẩm Mỹ Vân: “Ăn đồ nướng."Chồng cũ: “?""Thành phố chúng ta không có đồ nướng à? Sao phải đến đó ăn?""Zibo tốt, Zibo tuyệt, đồ nướng Zibo số một, liên quan gì đến anh?"Cúp điện thoại của chồng cũ, không thèm quan tâm phản ứng của đối phương.Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, có không gian Bào Bào của Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân đi xa chỉ cần mang theo hành lý nhẹ đến sân bay.Cô cố tình lấy một chiếc túi đeo chéo màu hồng trong tủ, đựng tiền lẻ, kẹo, giấy vệ sinh cho Miên Miên.Đeo lên người Miên Miên, sau đó trực tiếp đến sân bay.Chỉ là vào khoảnh khắc máy bay rung lắc, Thẩm Mỹ Vân vô thức ôm chặt con gái vào lòng.Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là cuối cùng cũng sắp xuyên không rồi sao?Tiếc quá, mười vạn đồ nướng Zibo của cô còn chưa mua được..."Mỹ Vân, đứa trẻ Miên Miên đã được đưa đi hai ngày rồi, nó về với ba mẹ ruột rồi, con yên tâm đi."Thẩm Mỹ Vân nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, khi nghe đến hai chữ Miên Miên.Cô gần như ngồi bật dậy theo phản xạ có điều kiện.Khi cử động, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai, in trên khuôn mặt trắng nõn nà, giống như tuyết trắng mùa xuân, mưa tạnh trời quang, trong trẻo thuần khiết đến mức kinh ngạc.Nhìn thấy cô con gái mắc bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần.Khi nghe đến hai chữ Miên Miên phản ứng lại lớn như vậy.Người mẹ Trần Thu Hà thì thào lau nước mắt: “Đứa bé đã đi rồi, không thể cứu vãn được nữa, con đừng nghĩ nhiều nữa, tự làm khổ mình."Nói xong bà ấy cầm một cái móc lửa chọc vào tro bếp lò tổ ong, sau đó móc vào lưới sắt nhỏ dưới đáy lò, tắt lửa nhỏ, sau khi tro tắt hẳn.Bà ấy mở nắp nồi tinh, cầm một cái thìa cán dài khuấy nồi tinh nhỏ.Cháo gạo trắng trong nồi tinh đã sánh lại, đang sôi ùng ục, hơi nóng màu trắng bốc lên, cũng làm bà nheo mắt lại.Múc một bát cháo gạo trắng, đưa đến trước mặt con gái.Trần Thu Hà nhận lỗi về mình: “Đều tại mẹ độc ác, chuyện đã xảy ra rồi, con đừng buồn nữa, ăn một chút đi."Thấy con gái vẫn không phản ứng, mắt của Trần Thu Hà đỏ hoe, múc một thìa cháo đưa vào miệng con gái.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chương 16: Đếm Ngược Xuyên Qua 10