Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 28: Ngày Thứ Ba Xuyên Không 2
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Nhân viên kiểm tra vé cũng thế, cô ấy khó xử nói: "Nhưng ở đây của chúng cô có quy định, có vé mới được lên tàu."Cô ấy để đối phương lên tàu, như vậy là không tuân theo quy định.Miên Miên suy nghĩ một chút, lấy một viên kẹo từ trong chiếc túi màu hồng đưa cho cô ấy: "Cháu đổi kẹo lấy vé tàu được không?"Nhân viên kiểm tra vé nhìn viên kẹo đó, mắt mở to, viên kẹo này trông rất đẹp mắt, giấy gói màu sắc sặc sỡ, cô ấy chưa từng thấy bao giờ.Chỉ là dù chưa từng thấy thì cũng không được."Không được, vé tàu phải dùng tiền mua."Tiền ư?Miên Miên lại suy nghĩ một chút, lục tung chiếc túi màu hồng ra, lấy ra một nắm tiền lẻ, có tờ một tệ, năm tệ, mười tệ.Tất cả đều đưa cho đối phương."Được không? Đủ mua vé không?"Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé đều ở đây.Tất cả đều đưa cho đối phương, chỉ cần để cô bé lên tàu là được.Lúc này nhân viên kiểm tra vé nhận lấy xem xét, không nhận ra, kinh ngạc nói: "Đây là tiền gì vậy?""Đây không phải là tiền chứ? Là tiền giả à?" Cô ấy chưa từng thấy bao giờ.Miên Miên á lên một tiếng, vội vàng giải thích: "Đây là tiền thật, đây thực sự là tiền thật."Là mẹ bảo cô bé vào thời điểm quan trọng thì dùng đến.Mẹ không thể lừa cô bé được.Nhưng mà không ai tin cô bé.Mọi người xung quanh đều lần lượt cầm số tiền đó xem xét, rồi trả lại: "Đây không phải là tiền của chúng cô, đây hẳn là đồ chơi của cháu, không thể mua vé được."Lúc này Miên Miên hoàn toàn thất vọng, cô bé nhét tiền vào trong chiếc túi nhỏ màu hồng, cô bé không hiểu, tại sao tiền của mình lại thành tiền giả?Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé mà.Cô bé rất buồn.Tiền là giả, mẹ cũng không thấy đâu.Không có tiền thì không lên được tàu, không lên được tàu thì không tìm được mẹ."Cháu không tìm được mẹ rồi, cháu đợi cả một đêm rồi.""Mẹ không đến tìm cháu, cháu muốn tìm mẹ."Không phải là loại khóc lóc thảm thiết, mà là loại nhỏ nhẹ, yếu ớt, tủi thân, không phát ra tiếng.Khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng."Đứa trẻ này, cháu có phải gặp phải kẻ bắt cóc không?"Miên Miên không biết kẻ bắt cóc là gì.Cô bé nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhỏ giọng giải thích: "Cháu lên xe cùng một người chú không quen biết, người đó nói sẽ đưa cháu đi tìm ba mẹ ruột.""Nhưng mẹ ruột của cháu tên là Thẩm Mỹ Vân.""Cháu không có ba mẹ ruột nào cả, cháu chỉ có một người mẹ thôi."Sau khi cô bé có trí nhớ, cái tên đầu tiên cô bé học được chính là Thẩm Mỹ Vân.Mẹ đã dạy cô bé, nếu ở bên ngoài không tìm được nhà, thì hãy tìm chú công an.Để họ đưa mình đi tìm Thẩm Mỹ Vân.Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhân viên kiểm tra vé cũng thế, cô ấy khó xử nói: "Nhưng ở đây của chúng cô có quy định, có vé mới được lên tàu."
Cô ấy để đối phương lên tàu, như vậy là không tuân theo quy định.
Miên Miên suy nghĩ một chút, lấy một viên kẹo từ trong chiếc túi màu hồng đưa cho cô ấy: "Cháu đổi kẹo lấy vé tàu được không?"
Nhân viên kiểm tra vé nhìn viên kẹo đó, mắt mở to, viên kẹo này trông rất đẹp mắt, giấy gói màu sắc sặc sỡ, cô ấy chưa từng thấy bao giờ.
Chỉ là dù chưa từng thấy thì cũng không được.
"Không được, vé tàu phải dùng tiền mua."
Tiền ư?
Miên Miên lại suy nghĩ một chút, lục tung chiếc túi màu hồng ra, lấy ra một nắm tiền lẻ, có tờ một tệ, năm tệ, mười tệ.
Tất cả đều đưa cho đối phương.
"Được không? Đủ mua vé không?"
Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé đều ở đây.
Tất cả đều đưa cho đối phương, chỉ cần để cô bé lên tàu là được.
Lúc này nhân viên kiểm tra vé nhận lấy xem xét, không nhận ra, kinh ngạc nói: "Đây là tiền gì vậy?"
"Đây không phải là tiền chứ? Là tiền giả à?" Cô ấy chưa từng thấy bao giờ.
Miên Miên á lên một tiếng, vội vàng giải thích: "Đây là tiền thật, đây thực sự là tiền thật."
Là mẹ bảo cô bé vào thời điểm quan trọng thì dùng đến.
Mẹ không thể lừa cô bé được.
Nhưng mà không ai tin cô bé.
Mọi người xung quanh đều lần lượt cầm số tiền đó xem xét, rồi trả lại: "Đây không phải là tiền của chúng cô, đây hẳn là đồ chơi của cháu, không thể mua vé được."
Lúc này Miên Miên hoàn toàn thất vọng, cô bé nhét tiền vào trong chiếc túi nhỏ màu hồng, cô bé không hiểu, tại sao tiền của mình lại thành tiền giả?
Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé mà.
Cô bé rất buồn.
Tiền là giả, mẹ cũng không thấy đâu.
Không có tiền thì không lên được tàu, không lên được tàu thì không tìm được mẹ.
"Cháu không tìm được mẹ rồi, cháu đợi cả một đêm rồi."
"Mẹ không đến tìm cháu, cháu muốn tìm mẹ."
Không phải là loại khóc lóc thảm thiết, mà là loại nhỏ nhẹ, yếu ớt, tủi thân, không phát ra tiếng.
Khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
"Đứa trẻ này, cháu có phải gặp phải kẻ bắt cóc không?"
Miên Miên không biết kẻ bắt cóc là gì.
Cô bé nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhỏ giọng giải thích: "Cháu lên xe cùng một người chú không quen biết, người đó nói sẽ đưa cháu đi tìm ba mẹ ruột."
"Nhưng mẹ ruột của cháu tên là Thẩm Mỹ Vân."
"Cháu không có ba mẹ ruột nào cả, cháu chỉ có một người mẹ thôi."
Sau khi cô bé có trí nhớ, cái tên đầu tiên cô bé học được chính là Thẩm Mỹ Vân.
Mẹ đã dạy cô bé, nếu ở bên ngoài không tìm được nhà, thì hãy tìm chú công an.
Để họ đưa mình đi tìm Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Nhân viên kiểm tra vé cũng thế, cô ấy khó xử nói: "Nhưng ở đây của chúng cô có quy định, có vé mới được lên tàu."Cô ấy để đối phương lên tàu, như vậy là không tuân theo quy định.Miên Miên suy nghĩ một chút, lấy một viên kẹo từ trong chiếc túi màu hồng đưa cho cô ấy: "Cháu đổi kẹo lấy vé tàu được không?"Nhân viên kiểm tra vé nhìn viên kẹo đó, mắt mở to, viên kẹo này trông rất đẹp mắt, giấy gói màu sắc sặc sỡ, cô ấy chưa từng thấy bao giờ.Chỉ là dù chưa từng thấy thì cũng không được."Không được, vé tàu phải dùng tiền mua."Tiền ư?Miên Miên lại suy nghĩ một chút, lục tung chiếc túi màu hồng ra, lấy ra một nắm tiền lẻ, có tờ một tệ, năm tệ, mười tệ.Tất cả đều đưa cho đối phương."Được không? Đủ mua vé không?"Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé đều ở đây.Tất cả đều đưa cho đối phương, chỉ cần để cô bé lên tàu là được.Lúc này nhân viên kiểm tra vé nhận lấy xem xét, không nhận ra, kinh ngạc nói: "Đây là tiền gì vậy?""Đây không phải là tiền chứ? Là tiền giả à?" Cô ấy chưa từng thấy bao giờ.Miên Miên á lên một tiếng, vội vàng giải thích: "Đây là tiền thật, đây thực sự là tiền thật."Là mẹ bảo cô bé vào thời điểm quan trọng thì dùng đến.Mẹ không thể lừa cô bé được.Nhưng mà không ai tin cô bé.Mọi người xung quanh đều lần lượt cầm số tiền đó xem xét, rồi trả lại: "Đây không phải là tiền của chúng cô, đây hẳn là đồ chơi của cháu, không thể mua vé được."Lúc này Miên Miên hoàn toàn thất vọng, cô bé nhét tiền vào trong chiếc túi nhỏ màu hồng, cô bé không hiểu, tại sao tiền của mình lại thành tiền giả?Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé mà.Cô bé rất buồn.Tiền là giả, mẹ cũng không thấy đâu.Không có tiền thì không lên được tàu, không lên được tàu thì không tìm được mẹ."Cháu không tìm được mẹ rồi, cháu đợi cả một đêm rồi.""Mẹ không đến tìm cháu, cháu muốn tìm mẹ."Không phải là loại khóc lóc thảm thiết, mà là loại nhỏ nhẹ, yếu ớt, tủi thân, không phát ra tiếng.Khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng."Đứa trẻ này, cháu có phải gặp phải kẻ bắt cóc không?"Miên Miên không biết kẻ bắt cóc là gì.Cô bé nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhỏ giọng giải thích: "Cháu lên xe cùng một người chú không quen biết, người đó nói sẽ đưa cháu đi tìm ba mẹ ruột.""Nhưng mẹ ruột của cháu tên là Thẩm Mỹ Vân.""Cháu không có ba mẹ ruột nào cả, cháu chỉ có một người mẹ thôi."Sau khi cô bé có trí nhớ, cái tên đầu tiên cô bé học được chính là Thẩm Mỹ Vân.Mẹ đã dạy cô bé, nếu ở bên ngoài không tìm được nhà, thì hãy tìm chú công an.Để họ đưa mình đi tìm Thẩm Mỹ Vân.Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...Nhóm dịch: Thất Liên Hoa