Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 37: Ngày Thứ Tư Xuyên Không 5
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Những đứa trẻ kén chọn như thế này, nhìn là biết con nhà giàu.Con nhà nghèo chỉ chú trọng ấm áp, ai còn quan tâm sạch bẩn, hôi thối gì chứ?Nghĩ đến đây, nụ cười của bà lão càng trở nên hiền hòa hơn, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá.Đứa trẻ này trông thật đẹp, da trắng mắt to, nõn nà như mầm rau, có thể véo ra nước.Cho dù có bán cho nhà quê làm con dâu nuôi thì cũng có thể bán được giá cao.Bà lão lập tức cất áo, thuận tiện mặc lên người mình, ánh mắt mang theo vài phần nhiệt tình."Thương thay cho đứa trẻ đáng thương, trời lạnh thế này, bà bế con ngủ nhé."Nói xong, bà định đưa tay kéo Miên Miên vào lòng mình.Miên Miên không quen bà ta, sao chịu để bà ta đụng vào?Lập tức lùi về phía sau, tránh đối phương.Bà lão thấy vậy lập tức nổi giận, không biết điều, lập tức hét lớn."Này, con bị mẹ con nuôi hư rồi à?""Con bé, bà là máu mủ của con đấy, con không thể ghét bà được."Lời này vừa nói ra, những hành khách xung quanh lập tức bắt đầu chỉ trích."Đứa trẻ này sao thế? Vào thành phố rồi, quên mất cội nguồn à?""Đúng vậy, cho dù ba mẹ con có ăn lương thực tiếp tế thì con cũng không thể ghét bà con nhà quê được.""Thật không có chút hiếu thảo nào, còn không mau vào lòng bà?"Miên Miên đã bao giờ trải qua trận thế này?Cô bé ngẩn người, vô thức giải thích: "Cháu không quen cô.""Cháu không quen cô.""Bà là bà của con, sao con không nhận ra bà?"Bà lão vừa nói vừa đánh, định kéo Miên Miên vào lòng.Miên Miên không chịu, ngẩng đầu húc vào như một con trâu non.Bà lão bị húc vào kêu á một tiếng, ôm eo: "Trời ạ, cháu gái muốn đánh chết bà già này rồi."Miên Miên dừng lại một chút, quay đầu nhìn thấy một ánh mắt âm u.Cô bé sợ đến phát run, đâm sầm xong thì liều mạng chạy về phía trước.Toa tàu vốn đã chật chội, trên sàn toàn là người, Miên Miên chạy rất vất vả, bà lão ở phía sau vẫn đang đuổi theo.Miên Miên hoảng loạn quay đầu nhìn lại thì hỏng rồi!Sắp bị kẻ xấu đuổi kịp rồi.Cô bé liều lĩnh chạy đâm sầm vào một đôi chân thô to, cứng như đá.Cô bé ôi một tiếng, ôm trán, ngẩng đầu nhìn lên.Thấy một khuôn mặt đẹp trai quá mức.Điểm mấu chốt là đối phương mặc quân phục màu xanh lục!Là cảnh sát!Mắt Miên Miên sáng lên, linh cơ khẽ động, lập tức lao tới ôm lấy đùi đối phương, giọng giòn tan: "Ba ơi, cuối cùng con cũng tìm được ba rồi!""Nhanh cứu con với aaaaaaaaa!"Quý Trường Tranh vốn định đến đây để đi vệ sinh, nghe vậy: "???"Bất ngờ làm cha rồi sao?Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những đứa trẻ kén chọn như thế này, nhìn là biết con nhà giàu.
Con nhà nghèo chỉ chú trọng ấm áp, ai còn quan tâm sạch bẩn, hôi thối gì chứ?
Nghĩ đến đây, nụ cười của bà lão càng trở nên hiền hòa hơn, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá.
Đứa trẻ này trông thật đẹp, da trắng mắt to, nõn nà như mầm rau, có thể véo ra nước.
Cho dù có bán cho nhà quê làm con dâu nuôi thì cũng có thể bán được giá cao.
Bà lão lập tức cất áo, thuận tiện mặc lên người mình, ánh mắt mang theo vài phần nhiệt tình.
"Thương thay cho đứa trẻ đáng thương, trời lạnh thế này, bà bế con ngủ nhé."
Nói xong, bà định đưa tay kéo Miên Miên vào lòng mình.
Miên Miên không quen bà ta, sao chịu để bà ta đụng vào?
Lập tức lùi về phía sau, tránh đối phương.
Bà lão thấy vậy lập tức nổi giận, không biết điều, lập tức hét lớn.
"Này, con bị mẹ con nuôi hư rồi à?"
"Con bé, bà là máu mủ của con đấy, con không thể ghét bà được."
Lời này vừa nói ra, những hành khách xung quanh lập tức bắt đầu chỉ trích.
"Đứa trẻ này sao thế? Vào thành phố rồi, quên mất cội nguồn à?"
"Đúng vậy, cho dù ba mẹ con có ăn lương thực tiếp tế thì con cũng không thể ghét bà con nhà quê được."
"Thật không có chút hiếu thảo nào, còn không mau vào lòng bà?"
Miên Miên đã bao giờ trải qua trận thế này?
Cô bé ngẩn người, vô thức giải thích: "Cháu không quen cô."
"Cháu không quen cô."
"Bà là bà của con, sao con không nhận ra bà?"
Bà lão vừa nói vừa đánh, định kéo Miên Miên vào lòng.
Miên Miên không chịu, ngẩng đầu húc vào như một con trâu non.
Bà lão bị húc vào kêu á một tiếng, ôm eo: "Trời ạ, cháu gái muốn đánh chết bà già này rồi."
Miên Miên dừng lại một chút, quay đầu nhìn thấy một ánh mắt âm u.
Cô bé sợ đến phát run, đâm sầm xong thì liều mạng chạy về phía trước.
Toa tàu vốn đã chật chội, trên sàn toàn là người, Miên Miên chạy rất vất vả, bà lão ở phía sau vẫn đang đuổi theo.
Miên Miên hoảng loạn quay đầu nhìn lại thì hỏng rồi!
Sắp bị kẻ xấu đuổi kịp rồi.
Cô bé liều lĩnh chạy đâm sầm vào một đôi chân thô to, cứng như đá.
Cô bé ôi một tiếng, ôm trán, ngẩng đầu nhìn lên.
Thấy một khuôn mặt đẹp trai quá mức.
Điểm mấu chốt là đối phương mặc quân phục màu xanh lục!
Là cảnh sát!
Mắt Miên Miên sáng lên, linh cơ khẽ động, lập tức lao tới ôm lấy đùi đối phương, giọng giòn tan: "Ba ơi, cuối cùng con cũng tìm được ba rồi!"
"Nhanh cứu con với aaaaaaaaa!"
Quý Trường Tranh vốn định đến đây để đi vệ sinh, nghe vậy: "???"
Bất ngờ làm cha rồi sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Những đứa trẻ kén chọn như thế này, nhìn là biết con nhà giàu.Con nhà nghèo chỉ chú trọng ấm áp, ai còn quan tâm sạch bẩn, hôi thối gì chứ?Nghĩ đến đây, nụ cười của bà lão càng trở nên hiền hòa hơn, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá.Đứa trẻ này trông thật đẹp, da trắng mắt to, nõn nà như mầm rau, có thể véo ra nước.Cho dù có bán cho nhà quê làm con dâu nuôi thì cũng có thể bán được giá cao.Bà lão lập tức cất áo, thuận tiện mặc lên người mình, ánh mắt mang theo vài phần nhiệt tình."Thương thay cho đứa trẻ đáng thương, trời lạnh thế này, bà bế con ngủ nhé."Nói xong, bà định đưa tay kéo Miên Miên vào lòng mình.Miên Miên không quen bà ta, sao chịu để bà ta đụng vào?Lập tức lùi về phía sau, tránh đối phương.Bà lão thấy vậy lập tức nổi giận, không biết điều, lập tức hét lớn."Này, con bị mẹ con nuôi hư rồi à?""Con bé, bà là máu mủ của con đấy, con không thể ghét bà được."Lời này vừa nói ra, những hành khách xung quanh lập tức bắt đầu chỉ trích."Đứa trẻ này sao thế? Vào thành phố rồi, quên mất cội nguồn à?""Đúng vậy, cho dù ba mẹ con có ăn lương thực tiếp tế thì con cũng không thể ghét bà con nhà quê được.""Thật không có chút hiếu thảo nào, còn không mau vào lòng bà?"Miên Miên đã bao giờ trải qua trận thế này?Cô bé ngẩn người, vô thức giải thích: "Cháu không quen cô.""Cháu không quen cô.""Bà là bà của con, sao con không nhận ra bà?"Bà lão vừa nói vừa đánh, định kéo Miên Miên vào lòng.Miên Miên không chịu, ngẩng đầu húc vào như một con trâu non.Bà lão bị húc vào kêu á một tiếng, ôm eo: "Trời ạ, cháu gái muốn đánh chết bà già này rồi."Miên Miên dừng lại một chút, quay đầu nhìn thấy một ánh mắt âm u.Cô bé sợ đến phát run, đâm sầm xong thì liều mạng chạy về phía trước.Toa tàu vốn đã chật chội, trên sàn toàn là người, Miên Miên chạy rất vất vả, bà lão ở phía sau vẫn đang đuổi theo.Miên Miên hoảng loạn quay đầu nhìn lại thì hỏng rồi!Sắp bị kẻ xấu đuổi kịp rồi.Cô bé liều lĩnh chạy đâm sầm vào một đôi chân thô to, cứng như đá.Cô bé ôi một tiếng, ôm trán, ngẩng đầu nhìn lên.Thấy một khuôn mặt đẹp trai quá mức.Điểm mấu chốt là đối phương mặc quân phục màu xanh lục!Là cảnh sát!Mắt Miên Miên sáng lên, linh cơ khẽ động, lập tức lao tới ôm lấy đùi đối phương, giọng giòn tan: "Ba ơi, cuối cùng con cũng tìm được ba rồi!""Nhanh cứu con với aaaaaaaaa!"Quý Trường Tranh vốn định đến đây để đi vệ sinh, nghe vậy: "???"Bất ngờ làm cha rồi sao?Nhóm dịch: Thất Liên Hoa