“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 289: Chương 289
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Tỷ Cung.Cố Mang tắm xong thì đi ra nằm ườn trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái để chơi game.Lục Thừa Châu đang sơ chế nguyên liệu ở trong bếp.Nguyên liệu lần lượt được cho vào nồi, người đàn ông nhìn cô gái đang trùm khăn trên đầu, chơi game với tư thế lười biếng thì hơi ngẩn ngơ.Một lúc sau, anh ta thu hồi ánh mắt, pha một cốc nước mật ong rồi bưng đến cho cô.Lục Thừa Châu đi đến sau lưng cô, tay xoa xoa chiếc khăn trên đầu cô: "Uống chút nước đi."Bàn tay đó hơi nóng, cho dù cách khăn lông thì cũng có thể cảm nhận được. Cố Mang cứng đờ người trong chốc lát, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cô.Nhìn màn hình điện thoại của cô, Lục Thừa Châu hất cằm: "Có người đến."Cố Mang hoàn hồn, trong điện thoại vang lên tiếng bước chân của kẻ địch đang đến gần. Cô nhìn về phía điện thoại, tiếp tục chơi game.Lục Thừa Châu nhìn cô chơi game, trên bàn có mấy túi đồ ăn vật đã bị Cố Mang xé ra, thỉnh thoảng anh ta lại cầm một miếng đút cho cô.Cả căn hộ đều chìm trong yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập sự ấm áp khó tả.Chơi xong một ván game, Lục Thừa Châu vào bếp xem lửa của nồi cháo, Cố Mang ngẫm nghĩ, cũng đi theo.Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó.Người đàn ông đứng đó cầm thìa gỗ khuấy cháo, sau đó rửa hoa quả, làm salad hoa quả.Nữ sinh co một chân, dựa vào bàn đá cẩm thạch.Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhướng mày: "Tuyết rơi thật rồi."Lục Thừa Châu quay đầu nhìn: "Ừ, ngày mai muốn đi trượt tuyết không?"Cố Mang lắc đầu, lấy một quả cà chua bi bỏ vào miệng, hơi chua, cô không muốn ăn quả thứ hai nữa, nhỏ giọng nói: "Lạnh, ngày mai chơi game xem phim."Trượt tuyết gì chứ, không có hứng thú."Được, trong căn hộ có rạp chiếu phim mini, em muốn xem gì, anh bảo Lục Nhất gửi đến." Lục Thừa Châu đổ sữa chua vào hoa quả đã cắt xong, khuấy đều, dùng nĩa xiên một quả cà chua bi, đút cho cô: "Lần này không chua."Cố Mang nhíu mày, nhìn anh ta do dự một giây.Người đàn ông hất cằm, ý bảo cô thử xem.Cố Mang mím môi, thử một miếng đầy miễn cưỡng, vị ngọt của sữa chua át đi vị chua, mùi vị cũng không tệ lắm.Lục Thừa Châu thấy cô giãn lông mày thì cười cười, giọng nói ôn hòa: "Đến phòng ăn ngồi đi, cháo xong rồi."Cố Mang ồ một tiếng, đứng thẳng dậy, hai tay đút túi, đi đến phòng ăn.Lục Thừa Châu nấu cháo nếp cẩm táo đỏ sữa, độ ngọt đúng mức mà Cố Mang thích, rất ngon.Ăn xong, Cố Mang đến thư phòng in một tập tài liệu y học, ngồi trên thảm của phòng khách xem.Tài liệu do Úc Trọng Cảnh gửi đến, là tài liệu cốt lõi liên quan đến kỹ thuật y học mới.Lục Thừa Châu không phải dân chuyên ngành Y, có một số từ chuyên ngành khá lạ, anh chỉ có thể hiểu sơ sơ.Là một loại kỹ thuật y học hoàn toàn mới, tương tự như khoang phục hồi, phòng vô trùng một người, có thể kiềm chế tối đa bất kỳ bệnh tình, không để nó chuyển biến xấu đi.Trên thế giới chưa từng có tiền lệ như vậy.Không ngờ cô lại muốn mở cánh cửa này ra.Hèn gì lại có thể không coi Tổ chức Y tế ra gì.Lục Thừa Châu ngồi xuống bên cạnh cô, cũng làm việc của mình, tính toán số liệu liên quan đến bản thiết kế máy *****.Hai người ngồi rất gần, đưa tay ra là có thể chạm đến nhau.Đến mười một giờ, Cố Mang đặt bút xuống, ngáp một cái, duỗi người.Lục Thừa Châu ngẩng đầu lên: "Buồn ngủ rồi sao?"Cố Mang ừ một tiếng: "Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.""Được." Lục Thừa Châu nhìn cô đứng dậy, cầm tài liệu đi vào phòng ngủ chính, bóng lưng lười biếng.Anh ta nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý.Cố Mang vừa về phòng thì chút buồn ngủ trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ.Cô ngồi vào bàn, mở máy tính, liên lạc với Úc Trọng Cảnh, bên kia trả lời rất nhanh: "Cô giáo, cô đã tìm ra vấn đề rồi sao?"
Tỷ Cung.
Cố Mang tắm xong thì đi ra nằm ườn trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái để chơi game.
Lục Thừa Châu đang sơ chế nguyên liệu ở trong bếp.
Nguyên liệu lần lượt được cho vào nồi, người đàn ông nhìn cô gái đang trùm khăn trên đầu, chơi game với tư thế lười biếng thì hơi ngẩn ngơ.
Một lúc sau, anh ta thu hồi ánh mắt, pha một cốc nước mật ong rồi bưng đến cho cô.
Lục Thừa Châu đi đến sau lưng cô, tay xoa xoa chiếc khăn trên đầu cô: "Uống chút nước đi."
Bàn tay đó hơi nóng, cho dù cách khăn lông thì cũng có thể cảm nhận được. Cố Mang cứng đờ người trong chốc lát, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhìn màn hình điện thoại của cô, Lục Thừa Châu hất cằm: "Có người đến."
Cố Mang hoàn hồn, trong điện thoại vang lên tiếng bước chân của kẻ địch đang đến gần. Cô nhìn về phía điện thoại, tiếp tục chơi game.
Lục Thừa Châu nhìn cô chơi game, trên bàn có mấy túi đồ ăn vật đã bị Cố Mang xé ra, thỉnh thoảng anh ta lại cầm một miếng đút cho cô.
Cả căn hộ đều chìm trong yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập sự ấm áp khó tả.
Chơi xong một ván game, Lục Thừa Châu vào bếp xem lửa của nồi cháo, Cố Mang ngẫm nghĩ, cũng đi theo.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Người đàn ông đứng đó cầm thìa gỗ khuấy cháo, sau đó rửa hoa quả, làm salad hoa quả.
Nữ sinh co một chân, dựa vào bàn đá cẩm thạch.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhướng mày: "Tuyết rơi thật rồi."
Lục Thừa Châu quay đầu nhìn: "Ừ, ngày mai muốn đi trượt tuyết không?"
Cố Mang lắc đầu, lấy một quả cà chua bi bỏ vào miệng, hơi chua, cô không muốn ăn quả thứ hai nữa, nhỏ giọng nói: "Lạnh, ngày mai chơi game xem phim."
Trượt tuyết gì chứ, không có hứng thú.
"Được, trong căn hộ có rạp chiếu phim mini, em muốn xem gì, anh bảo Lục Nhất gửi đến." Lục Thừa Châu đổ sữa chua vào hoa quả đã cắt xong, khuấy đều, dùng nĩa xiên một quả cà chua bi, đút cho cô: "Lần này không chua."
Cố Mang nhíu mày, nhìn anh ta do dự một giây.
Người đàn ông hất cằm, ý bảo cô thử xem.
Cố Mang mím môi, thử một miếng đầy miễn cưỡng, vị ngọt của sữa chua át đi vị chua, mùi vị cũng không tệ lắm.
Lục Thừa Châu thấy cô giãn lông mày thì cười cười, giọng nói ôn hòa: "Đến phòng ăn ngồi đi, cháo xong rồi."
Cố Mang ồ một tiếng, đứng thẳng dậy, hai tay đút túi, đi đến phòng ăn.
Lục Thừa Châu nấu cháo nếp cẩm táo đỏ sữa, độ ngọt đúng mức mà Cố Mang thích, rất ngon.
Ăn xong, Cố Mang đến thư phòng in một tập tài liệu y học, ngồi trên thảm của phòng khách xem.
Tài liệu do Úc Trọng Cảnh gửi đến, là tài liệu cốt lõi liên quan đến kỹ thuật y học mới.
Lục Thừa Châu không phải dân chuyên ngành Y, có một số từ chuyên ngành khá lạ, anh chỉ có thể hiểu sơ sơ.
Là một loại kỹ thuật y học hoàn toàn mới, tương tự như khoang phục hồi, phòng vô trùng một người, có thể kiềm chế tối đa bất kỳ bệnh tình, không để nó chuyển biến xấu đi.
Trên thế giới chưa từng có tiền lệ như vậy.
Không ngờ cô lại muốn mở cánh cửa này ra.
Hèn gì lại có thể không coi Tổ chức Y tế ra gì.
Lục Thừa Châu ngồi xuống bên cạnh cô, cũng làm việc của mình, tính toán số liệu liên quan đến bản thiết kế máy *****.
Hai người ngồi rất gần, đưa tay ra là có thể chạm đến nhau.
Đến mười một giờ, Cố Mang đặt bút xuống, ngáp một cái, duỗi người.
Lục Thừa Châu ngẩng đầu lên: "Buồn ngủ rồi sao?"
Cố Mang ừ một tiếng: "Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon."
"Được." Lục Thừa Châu nhìn cô đứng dậy, cầm tài liệu đi vào phòng ngủ chính, bóng lưng lười biếng.
Anh ta nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý.
Cố Mang vừa về phòng thì chút buồn ngủ trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ.
Cô ngồi vào bàn, mở máy tính, liên lạc với Úc Trọng Cảnh, bên kia trả lời rất nhanh: "Cô giáo, cô đã tìm ra vấn đề rồi sao?"
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Tỷ Cung.Cố Mang tắm xong thì đi ra nằm ườn trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái để chơi game.Lục Thừa Châu đang sơ chế nguyên liệu ở trong bếp.Nguyên liệu lần lượt được cho vào nồi, người đàn ông nhìn cô gái đang trùm khăn trên đầu, chơi game với tư thế lười biếng thì hơi ngẩn ngơ.Một lúc sau, anh ta thu hồi ánh mắt, pha một cốc nước mật ong rồi bưng đến cho cô.Lục Thừa Châu đi đến sau lưng cô, tay xoa xoa chiếc khăn trên đầu cô: "Uống chút nước đi."Bàn tay đó hơi nóng, cho dù cách khăn lông thì cũng có thể cảm nhận được. Cố Mang cứng đờ người trong chốc lát, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cô.Nhìn màn hình điện thoại của cô, Lục Thừa Châu hất cằm: "Có người đến."Cố Mang hoàn hồn, trong điện thoại vang lên tiếng bước chân của kẻ địch đang đến gần. Cô nhìn về phía điện thoại, tiếp tục chơi game.Lục Thừa Châu nhìn cô chơi game, trên bàn có mấy túi đồ ăn vật đã bị Cố Mang xé ra, thỉnh thoảng anh ta lại cầm một miếng đút cho cô.Cả căn hộ đều chìm trong yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập sự ấm áp khó tả.Chơi xong một ván game, Lục Thừa Châu vào bếp xem lửa của nồi cháo, Cố Mang ngẫm nghĩ, cũng đi theo.Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó.Người đàn ông đứng đó cầm thìa gỗ khuấy cháo, sau đó rửa hoa quả, làm salad hoa quả.Nữ sinh co một chân, dựa vào bàn đá cẩm thạch.Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhướng mày: "Tuyết rơi thật rồi."Lục Thừa Châu quay đầu nhìn: "Ừ, ngày mai muốn đi trượt tuyết không?"Cố Mang lắc đầu, lấy một quả cà chua bi bỏ vào miệng, hơi chua, cô không muốn ăn quả thứ hai nữa, nhỏ giọng nói: "Lạnh, ngày mai chơi game xem phim."Trượt tuyết gì chứ, không có hứng thú."Được, trong căn hộ có rạp chiếu phim mini, em muốn xem gì, anh bảo Lục Nhất gửi đến." Lục Thừa Châu đổ sữa chua vào hoa quả đã cắt xong, khuấy đều, dùng nĩa xiên một quả cà chua bi, đút cho cô: "Lần này không chua."Cố Mang nhíu mày, nhìn anh ta do dự một giây.Người đàn ông hất cằm, ý bảo cô thử xem.Cố Mang mím môi, thử một miếng đầy miễn cưỡng, vị ngọt của sữa chua át đi vị chua, mùi vị cũng không tệ lắm.Lục Thừa Châu thấy cô giãn lông mày thì cười cười, giọng nói ôn hòa: "Đến phòng ăn ngồi đi, cháo xong rồi."Cố Mang ồ một tiếng, đứng thẳng dậy, hai tay đút túi, đi đến phòng ăn.Lục Thừa Châu nấu cháo nếp cẩm táo đỏ sữa, độ ngọt đúng mức mà Cố Mang thích, rất ngon.Ăn xong, Cố Mang đến thư phòng in một tập tài liệu y học, ngồi trên thảm của phòng khách xem.Tài liệu do Úc Trọng Cảnh gửi đến, là tài liệu cốt lõi liên quan đến kỹ thuật y học mới.Lục Thừa Châu không phải dân chuyên ngành Y, có một số từ chuyên ngành khá lạ, anh chỉ có thể hiểu sơ sơ.Là một loại kỹ thuật y học hoàn toàn mới, tương tự như khoang phục hồi, phòng vô trùng một người, có thể kiềm chế tối đa bất kỳ bệnh tình, không để nó chuyển biến xấu đi.Trên thế giới chưa từng có tiền lệ như vậy.Không ngờ cô lại muốn mở cánh cửa này ra.Hèn gì lại có thể không coi Tổ chức Y tế ra gì.Lục Thừa Châu ngồi xuống bên cạnh cô, cũng làm việc của mình, tính toán số liệu liên quan đến bản thiết kế máy *****.Hai người ngồi rất gần, đưa tay ra là có thể chạm đến nhau.Đến mười một giờ, Cố Mang đặt bút xuống, ngáp một cái, duỗi người.Lục Thừa Châu ngẩng đầu lên: "Buồn ngủ rồi sao?"Cố Mang ừ một tiếng: "Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.""Được." Lục Thừa Châu nhìn cô đứng dậy, cầm tài liệu đi vào phòng ngủ chính, bóng lưng lười biếng.Anh ta nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý.Cố Mang vừa về phòng thì chút buồn ngủ trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ.Cô ngồi vào bàn, mở máy tính, liên lạc với Úc Trọng Cảnh, bên kia trả lời rất nhanh: "Cô giáo, cô đã tìm ra vấn đề rồi sao?"