Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 59

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Lúc Quý Trường Tranh và cháu trai Quý Viễn đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên đã là bảy giờ mười lăm.Thành thật mà nói, như thường lệ, vào thời điểm này thì văn phòng Giáo dục Thanh niên không còn ai cả.Tuy nhiên, điều kỳ lạ hôm nay là chủ nhiệm Lâm của Văn phòng Giáo dục Thanh niên đúng bảy giờ đã xuất hiện trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, lặng lẽ đứng chờ.Điều này khiến cán bộ Triệu đi theo bên cạnh không khỏi tò mò.Rốt cuộc là ai?Cao quý tới mức đáng giá để chủ nhiệm Lâm đứng chờ trước cửa tiếp đãi?Chẳng bao lâu, cán bộ Triệu đã biết, bởi vì dưới ánh hoàng hôn, có hai vị đồng chí nam đi tới.Người đàn ông cao hơn một chút mặc bộ vest thẳng tắp, mới đầu tháng hai, đã ***** áo độn bông, mặc vào một chiếc áo sơ mi gọn gàng, ở cổ áo có hai cúc hơi mở ra, lộ ra chút bất cần."Quý Minh Viễn, cháu chắc chắn muốn trở thành thanh niên trí thức tới tỉnh Hắc sao?""Trước khi tới văn phòng Giáo dục Thanh niên báo danh, thì vẫn chưa quá muộn đâu."Vân Mộng Hạ VũCó gì quá muộn cơ chứ?Tất nhiên đã quá muộn để hối hận.Quý Minh Viễn thở dài, trên khuôn mặt ôn hòa có chút bất lực: "Chú nhỏ, cháu đã quyết định rồi."Qúy Trường Tranh cười khẽ, bàn tay to lớn vò tóc cậu ta, nói: "Được rồi, đến lúc đó đừng tới quân doanh tìm chú khóc nhè đó." Anh dường như có khí chất Minh Viễn dừng một chút, sau đó không biết nên cười hay khóc nói: "Chú, chuyện đó xảy ra khi con còn nhỏ."Quý Minh Viễn dừng một chút, sau đó dở khóc dở cười nói: "Chú nhỏ, đó đều là mấy chuyện khi cháu còn nhỏ rồi."Cậu ta nhỏ hơn chú nhỏ mình vài tuổi, hai người cũng coi như lớn lên cùng nhau.Tuy nhiên, không giống như vẻ ôn hòa của Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh đã phản nghịch từ khi còn nhỏ, là tiểu vương của mấy đứa nhỏ.Từ nhỏ, Quý Minh Viễn đã được chú nhỏ Quý Trường Tranh bảo vệ.Thân thể cậu ta đã không còn như trước, cậu ta không thể đi quân ngũ để cống hiến cho quốc gia như chú nhỏ mình được.Tuy nhiên, cậu ta muốn tìm cách khác để làm điều gì đó cho tổ quốc.Giống như chú nhỏ vậy.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-59.html.]Tất cả mọi người trong nhà họ Quý đều không biết, người mà Quý Minh Viễn vốn ôn hòa sùng bái nhất lại chính là chú nhỏ nổi loạn nhất trong gia tộc.Mãi cho tới văn phòng Giáo dục Thanh niên, hai người mới thôi nói chuyện.Bởi vì trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, hình như có hai người đang đứng chờ bọn họ.Quý Trường Tranh đi phía trước, nhìn rõ người ở đó liền nhướng mày, không giấu được một vẻ chế giễu: "Chủ nhiệm Lâm, cơn gió nào đã đưa ông tới đây vậy?"Chủ nhiệm Lâm cũng không nghĩ Quý Trường Tranh cũng tới đây, vị này là ai cơ chứ.Ông ta biết rõ hơn bất cứ ai.Trước khi Quý Trường Tranh nhập ngũ, thành thật mà nói, trong nhóm của bọn họ hầu như không có ai chưa từng nghe đến tên của anh.Tất nhiên, sau khi đi lính, anh vẫn là một huyền thoại trong số họ.Lập được công lớn, một tương lai tươi sáng, một tài năng hơn người.Tóm lại, tất cả những lời khen ngợi đặt trên người Qúy Trường Tranh cũng không phải nói quá.Tất nhiên, tất cả lời phê phán đặt trên người Quý Trường Tranh cũng không phải nói quá.Bởi vì anh là một người đối lập trời sinh với công lao của mình.Cho nên, những chuyện anh đã làm cũng không phải ngoài ý muốn gì.Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, nhanh chóng hoàn hồn, đem trọng tâm đặt lên người Quý Minh Viễn sang Quý Trường Tranh."Đi thôi, đồng chí Trường Tranh, nếu cậu đã tới đây rồi thì vào ngồi nghĩ một lát đi."Ông ta vốn tưởng đối phương sẽ không đồng tình với mấy lời khách sáo của mình.Dù sao tính tình Quý Trường Tranh luôn không thích mấy lời vờ vịt này.Nào biết, Quý Trường Tranh lại đột ngột gật đầu: "Được."Cái này?Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, thế mà lại đồng ý rồi?Ông ta phản ứng rất nhanh, vội vàng kêu cán bộ Chu vào trong pha trà.

Lúc Quý Trường Tranh và cháu trai Quý Viễn đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên đã là bảy giờ mười lăm.

Thành thật mà nói, như thường lệ, vào thời điểm này thì văn phòng Giáo dục Thanh niên không còn ai cả.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ hôm nay là chủ nhiệm Lâm của Văn phòng Giáo dục Thanh niên đúng bảy giờ đã xuất hiện trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, lặng lẽ đứng chờ.

Điều này khiến cán bộ Triệu đi theo bên cạnh không khỏi tò mò.

Rốt cuộc là ai?

Cao quý tới mức đáng giá để chủ nhiệm Lâm đứng chờ trước cửa tiếp đãi?

Chẳng bao lâu, cán bộ Triệu đã biết, bởi vì dưới ánh hoàng hôn, có hai vị đồng chí nam đi tới.

Người đàn ông cao hơn một chút mặc bộ vest thẳng tắp, mới đầu tháng hai, đã ***** áo độn bông, mặc vào một chiếc áo sơ mi gọn gàng, ở cổ áo có hai cúc hơi mở ra, lộ ra chút bất cần.

"Quý Minh Viễn, cháu chắc chắn muốn trở thành thanh niên trí thức tới tỉnh Hắc sao?"

"Trước khi tới văn phòng Giáo dục Thanh niên báo danh, thì vẫn chưa quá muộn đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Có gì quá muộn cơ chứ?

Tất nhiên đã quá muộn để hối hận.

Quý Minh Viễn thở dài, trên khuôn mặt ôn hòa có chút bất lực: "Chú nhỏ, cháu đã quyết định rồi."

Qúy Trường Tranh cười khẽ, bàn tay to lớn vò tóc cậu ta, nói: "Được rồi, đến lúc đó đừng tới quân doanh tìm chú khóc nhè đó." Anh dường như có khí chất Minh Viễn dừng một chút, sau đó không biết nên cười hay khóc nói: "Chú, chuyện đó xảy ra khi con còn nhỏ."

Quý Minh Viễn dừng một chút, sau đó dở khóc dở cười nói: "Chú nhỏ, đó đều là mấy chuyện khi cháu còn nhỏ rồi."

Cậu ta nhỏ hơn chú nhỏ mình vài tuổi, hai người cũng coi như lớn lên cùng nhau.

Tuy nhiên, không giống như vẻ ôn hòa của Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh đã phản nghịch từ khi còn nhỏ, là tiểu vương của mấy đứa nhỏ.

Từ nhỏ, Quý Minh Viễn đã được chú nhỏ Quý Trường Tranh bảo vệ.

Thân thể cậu ta đã không còn như trước, cậu ta không thể đi quân ngũ để cống hiến cho quốc gia như chú nhỏ mình được.

Tuy nhiên, cậu ta muốn tìm cách khác để làm điều gì đó cho tổ quốc.

Giống như chú nhỏ vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-59.html

.]

Tất cả mọi người trong nhà họ Quý đều không biết, người mà Quý Minh Viễn vốn ôn hòa sùng bái nhất lại chính là chú nhỏ nổi loạn nhất trong gia tộc.

Mãi cho tới văn phòng Giáo dục Thanh niên, hai người mới thôi nói chuyện.

Bởi vì trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, hình như có hai người đang đứng chờ bọn họ.

Quý Trường Tranh đi phía trước, nhìn rõ người ở đó liền nhướng mày, không giấu được một vẻ chế giễu: "Chủ nhiệm Lâm, cơn gió nào đã đưa ông tới đây vậy?"

Chủ nhiệm Lâm cũng không nghĩ Quý Trường Tranh cũng tới đây, vị này là ai cơ chứ.

Ông ta biết rõ hơn bất cứ ai.

Trước khi Quý Trường Tranh nhập ngũ, thành thật mà nói, trong nhóm của bọn họ hầu như không có ai chưa từng nghe đến tên của anh.

Tất nhiên, sau khi đi lính, anh vẫn là một huyền thoại trong số họ.

Lập được công lớn, một tương lai tươi sáng, một tài năng hơn người.

Tóm lại, tất cả những lời khen ngợi đặt trên người Qúy Trường Tranh cũng không phải nói quá.

Tất nhiên, tất cả lời phê phán đặt trên người Quý Trường Tranh cũng không phải nói quá.

Bởi vì anh là một người đối lập trời sinh với công lao của mình.

Cho nên, những chuyện anh đã làm cũng không phải ngoài ý muốn gì.

Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, nhanh chóng hoàn hồn, đem trọng tâm đặt lên người Quý Minh Viễn sang Quý Trường Tranh.

"Đi thôi, đồng chí Trường Tranh, nếu cậu đã tới đây rồi thì vào ngồi nghĩ một lát đi."

Ông ta vốn tưởng đối phương sẽ không đồng tình với mấy lời khách sáo của mình.

Dù sao tính tình Quý Trường Tranh luôn không thích mấy lời vờ vịt này.

Nào biết, Quý Trường Tranh lại đột ngột gật đầu: "Được."

Cái này?

Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, thế mà lại đồng ý rồi?

Ông ta phản ứng rất nhanh, vội vàng kêu cán bộ Chu vào trong pha trà.

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Lúc Quý Trường Tranh và cháu trai Quý Viễn đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên đã là bảy giờ mười lăm.Thành thật mà nói, như thường lệ, vào thời điểm này thì văn phòng Giáo dục Thanh niên không còn ai cả.Tuy nhiên, điều kỳ lạ hôm nay là chủ nhiệm Lâm của Văn phòng Giáo dục Thanh niên đúng bảy giờ đã xuất hiện trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, lặng lẽ đứng chờ.Điều này khiến cán bộ Triệu đi theo bên cạnh không khỏi tò mò.Rốt cuộc là ai?Cao quý tới mức đáng giá để chủ nhiệm Lâm đứng chờ trước cửa tiếp đãi?Chẳng bao lâu, cán bộ Triệu đã biết, bởi vì dưới ánh hoàng hôn, có hai vị đồng chí nam đi tới.Người đàn ông cao hơn một chút mặc bộ vest thẳng tắp, mới đầu tháng hai, đã ***** áo độn bông, mặc vào một chiếc áo sơ mi gọn gàng, ở cổ áo có hai cúc hơi mở ra, lộ ra chút bất cần."Quý Minh Viễn, cháu chắc chắn muốn trở thành thanh niên trí thức tới tỉnh Hắc sao?""Trước khi tới văn phòng Giáo dục Thanh niên báo danh, thì vẫn chưa quá muộn đâu."Vân Mộng Hạ VũCó gì quá muộn cơ chứ?Tất nhiên đã quá muộn để hối hận.Quý Minh Viễn thở dài, trên khuôn mặt ôn hòa có chút bất lực: "Chú nhỏ, cháu đã quyết định rồi."Qúy Trường Tranh cười khẽ, bàn tay to lớn vò tóc cậu ta, nói: "Được rồi, đến lúc đó đừng tới quân doanh tìm chú khóc nhè đó." Anh dường như có khí chất Minh Viễn dừng một chút, sau đó không biết nên cười hay khóc nói: "Chú, chuyện đó xảy ra khi con còn nhỏ."Quý Minh Viễn dừng một chút, sau đó dở khóc dở cười nói: "Chú nhỏ, đó đều là mấy chuyện khi cháu còn nhỏ rồi."Cậu ta nhỏ hơn chú nhỏ mình vài tuổi, hai người cũng coi như lớn lên cùng nhau.Tuy nhiên, không giống như vẻ ôn hòa của Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh đã phản nghịch từ khi còn nhỏ, là tiểu vương của mấy đứa nhỏ.Từ nhỏ, Quý Minh Viễn đã được chú nhỏ Quý Trường Tranh bảo vệ.Thân thể cậu ta đã không còn như trước, cậu ta không thể đi quân ngũ để cống hiến cho quốc gia như chú nhỏ mình được.Tuy nhiên, cậu ta muốn tìm cách khác để làm điều gì đó cho tổ quốc.Giống như chú nhỏ vậy.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-59.html.]Tất cả mọi người trong nhà họ Quý đều không biết, người mà Quý Minh Viễn vốn ôn hòa sùng bái nhất lại chính là chú nhỏ nổi loạn nhất trong gia tộc.Mãi cho tới văn phòng Giáo dục Thanh niên, hai người mới thôi nói chuyện.Bởi vì trước cửa Văn phòng Giáo dục Thanh niên, hình như có hai người đang đứng chờ bọn họ.Quý Trường Tranh đi phía trước, nhìn rõ người ở đó liền nhướng mày, không giấu được một vẻ chế giễu: "Chủ nhiệm Lâm, cơn gió nào đã đưa ông tới đây vậy?"Chủ nhiệm Lâm cũng không nghĩ Quý Trường Tranh cũng tới đây, vị này là ai cơ chứ.Ông ta biết rõ hơn bất cứ ai.Trước khi Quý Trường Tranh nhập ngũ, thành thật mà nói, trong nhóm của bọn họ hầu như không có ai chưa từng nghe đến tên của anh.Tất nhiên, sau khi đi lính, anh vẫn là một huyền thoại trong số họ.Lập được công lớn, một tương lai tươi sáng, một tài năng hơn người.Tóm lại, tất cả những lời khen ngợi đặt trên người Qúy Trường Tranh cũng không phải nói quá.Tất nhiên, tất cả lời phê phán đặt trên người Quý Trường Tranh cũng không phải nói quá.Bởi vì anh là một người đối lập trời sinh với công lao của mình.Cho nên, những chuyện anh đã làm cũng không phải ngoài ý muốn gì.Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, nhanh chóng hoàn hồn, đem trọng tâm đặt lên người Quý Minh Viễn sang Quý Trường Tranh."Đi thôi, đồng chí Trường Tranh, nếu cậu đã tới đây rồi thì vào ngồi nghĩ một lát đi."Ông ta vốn tưởng đối phương sẽ không đồng tình với mấy lời khách sáo của mình.Dù sao tính tình Quý Trường Tranh luôn không thích mấy lời vờ vịt này.Nào biết, Quý Trường Tranh lại đột ngột gật đầu: "Được."Cái này?Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc một hồi, thế mà lại đồng ý rồi?Ông ta phản ứng rất nhanh, vội vàng kêu cán bộ Chu vào trong pha trà.

Chương 59