“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ…
Chương 305: Chương 305
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Trong đầu hiệu trưởng Nhậm cũng có một cảnh tượng, đó là những người ở bữa tiệc sinh nhật hôm qua. Bối cảnh của người nào cũng mạnh. Ngay cả thiếu gia Lục cũng có mặt, hơn nữa nhìn Cố Mang và anh ta rất thân thiết, điều này cả Bắc Kinh chưa từng thấy. Nhà họ Lục chắc chắn biết, nhưng lại để yên cho chuyện đó diễn ra, có thể thấy họ cũng đang quan sát Cố Mang. Tương lai của cô gái này, e rằng sẽ khiến vô số gia tộc ở Bắc Kinh chấn động. Hiệu trưởng Nhậm nhấp một ngụm trà, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, tay cầm cốc trà hơi run. “Tôi không hiểu nhiều về Cố Mang, nhưng nếu em ấy đã chọn Kinh Đại, thì sẽ không thay đổi, thầy có thể yên tâm.” Ông ta nhìn Dương Thiên Minh nói. Dương Thiên Minh gật đầu, giọng có chút mơ hồ: “Có bao nhiêu người bó tay trước bệnh tình của bà cụ Lục và cô Tần, thật không ngờ, Cố Mang lại dễ dàng chữa khỏi như vậy.” Tiết tự học buổi tối chủ nhật của sinh viên nội trú. Tay Cố Mang chống cằm, lông mày và mắt cụp xuống, thờ ơ chép bài tập, viết không nhanh, chữ thì khá xấu. Thẩm Hoan ngồi ở vị trí của Bé mập, Mạnh Kim Dương ngồi bên cạnh Cố Mang. Sau khi làm xong một đề vật lý, Thẩm Hoan khoanh tròn một số câu hỏi chưa hiểu, quay đầu chuẩn bị hỏi Mạnh Kim Dương. Rồi thấy Cố Mang đang chép bài của cô ấy, khóe miệng co lại. Học thần đứng đầu cả nước lại chép bài tập yếu kém của cô ấy, thật sự rất kích thích. Trong lòng Thẩm Hoan ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mạnh Kim Dương: “Kim Dương, mấy câu này mình không biết, cậu giảng cho mình đi.” Mạnh Kim Dương ngẩng đầu lên: “Được.” Cố Mang chép xong bài tập hóa, lại lấy cuốn bài tập toán ra, bắt đầu chép. Ngay lúc này, trong túi đồng phục phát ra tiếng rung. Cô hơi dừng bút, lấy điện thoại ra, là tin nhắn từ Lâm Sương, có nhiệm vụ tìm cô. “Cậu xem, cái này dùng quy tắc tay trái để xác định hướng chuyển động trước, vẽ sơ đồ lực…” Mạnh Kim Dương vừa giải thích đề cho Thẩm Hoan, vừa vẽ hướng lực, viết các bước giải. Cố Mang ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, hai người đang giảng bài lập tức dừng lại, quay mặt sang. Cố Mang nhìn họ một cái, hạ thấp giọng: “Nhà vệ sinh.” Ném ra hai chữ, hai tay cho vào túi, không vội vã đi ra từ cửa sau.Vừa đi về phía nhà vệ sinh, cô vừa mở điện thoại gập ra, lắp lại một cách đơn giản, một chiếc máy tính mini xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Đến cửa nhà vệ sinh, Cố Mang đẩy cửa vào, khuôn mặt của Lâm Sương hiện lên trên màn hình, mặc chiếc váy ngủ dây đen, lộ vai. Cô bật đèn, cửa vài buồng đều mở, không có ai, giơ chân đóng cửa nhà vệ sinh lại. Cô tựa vào bồn rửa tay, ánh mắt chậm rãi nhìn vào màn hình: “Có chuyện gì?” Thông thường không có nhiệm vụ khẩn cấp, Lâm Sương rất ít khi gọi video. Người phụ nữ dường như đang ở ban công khách sạn, trên tay cầm một ly rượu đỏ, khuôn mặt đầy buồn bã: “Cô đơn quá, lớn hơn em vài tuổi, vẫn là một kẻ cô độc.” Cố Mang: “...”Nói xong, Lâm Sương uống một ngụm rượu, dáng vẻ như đang mượn rượu giải sầu, thở dài: “Quả thật chị đại làm gì cũng làm trước người bình thường.” Kể cả trong tình yêu! “Không có gì thì tắt đây.” Cố Mang tắt ngang cuộc gọi. Lâm Sương bên kia thấy màn hình tối lại, thì hoảng hốt, nhanh chóng bấm vài phím trên điện thoại gập. Kêu một lúc lâu, chị đại mới nghe máy. “Được rồi, không đùa nữa.” Lâm Sương nhìn vào màn hình lại thấy gương mặt không biểu cảm kia, ho khan hai tiếng, có chút nghiêm túc: “Vân Lăng nhờ chị hỏi em, khi nào đi nước K?” “Bất cứ lúc nào.” Cố Mang trả lời ngắn gọn. Lâm Sương thoải mái đặt tay lên lan can: “Vậy tối mai đi, ngày mai em xin trường nghỉ học, tối mai cùng đi.” Nghe cô ta nói vậy, Cố Mang nhướng mày: “Chị đi cùng em sao?”
Trong đầu hiệu trưởng Nhậm cũng có một cảnh tượng, đó là những người ở bữa tiệc sinh nhật hôm qua.
Bối cảnh của người nào cũng mạnh.
Ngay cả thiếu gia Lục cũng có mặt, hơn nữa nhìn Cố Mang và anh ta rất thân thiết, điều này cả Bắc Kinh chưa từng thấy.
Nhà họ Lục chắc chắn biết, nhưng lại để yên cho chuyện đó diễn ra, có thể thấy họ cũng đang quan sát Cố Mang.
Tương lai của cô gái này, e rằng sẽ khiến vô số gia tộc ở Bắc Kinh chấn động.
Hiệu trưởng Nhậm nhấp một ngụm trà, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, tay cầm cốc trà hơi run.
“Tôi không hiểu nhiều về Cố Mang, nhưng nếu em ấy đã chọn Kinh Đại, thì sẽ không thay đổi, thầy có thể yên tâm.” Ông ta nhìn Dương Thiên Minh nói.
Dương Thiên Minh gật đầu, giọng có chút mơ hồ: “Có bao nhiêu người bó tay trước bệnh tình của bà cụ Lục và cô Tần, thật không ngờ, Cố Mang lại dễ dàng chữa khỏi như vậy.”
Tiết tự học buổi tối chủ nhật của sinh viên nội trú.
Tay Cố Mang chống cằm, lông mày và mắt cụp xuống, thờ ơ chép bài tập, viết không nhanh, chữ thì khá xấu.
Thẩm Hoan ngồi ở vị trí của Bé mập, Mạnh Kim Dương ngồi bên cạnh Cố Mang.
Sau khi làm xong một đề vật lý, Thẩm Hoan khoanh tròn một số câu hỏi chưa hiểu, quay đầu chuẩn bị hỏi Mạnh Kim Dương.
Rồi thấy Cố Mang đang chép bài của cô ấy, khóe miệng co lại.
Học thần đứng đầu cả nước lại chép bài tập yếu kém của cô ấy, thật sự rất kích thích.
Trong lòng Thẩm Hoan ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mạnh Kim Dương: “Kim Dương, mấy câu này mình không biết, cậu giảng cho mình đi.”
Mạnh Kim Dương ngẩng đầu lên: “Được.”
Cố Mang chép xong bài tập hóa, lại lấy cuốn bài tập toán ra, bắt đầu chép.
Ngay lúc này, trong túi đồng phục phát ra tiếng rung.
Cô hơi dừng bút, lấy điện thoại ra, là tin nhắn từ Lâm Sương, có nhiệm vụ tìm cô.
“Cậu xem, cái này dùng quy tắc tay trái để xác định hướng chuyển động trước, vẽ sơ đồ lực…” Mạnh Kim Dương vừa giải thích đề cho Thẩm Hoan, vừa vẽ hướng lực, viết các bước giải.
Cố Mang ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, hai người đang giảng bài lập tức dừng lại, quay mặt sang.
Cố Mang nhìn họ một cái, hạ thấp giọng: “Nhà vệ sinh.”
Ném ra hai chữ, hai tay cho vào túi, không vội vã đi ra từ cửa sau.
Vừa đi về phía nhà vệ sinh, cô vừa mở điện thoại gập ra, lắp lại một cách đơn giản, một chiếc máy tính mini xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Đến cửa nhà vệ sinh, Cố Mang đẩy cửa vào, khuôn mặt của Lâm Sương hiện lên trên màn hình, mặc chiếc váy ngủ dây đen, lộ vai.
Cô bật đèn, cửa vài buồng đều mở, không có ai, giơ chân đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Cô tựa vào bồn rửa tay, ánh mắt chậm rãi nhìn vào màn hình: “Có chuyện gì?”
Thông thường không có nhiệm vụ khẩn cấp, Lâm Sương rất ít khi gọi video.
Người phụ nữ dường như đang ở ban công khách sạn, trên tay cầm một ly rượu đỏ, khuôn mặt đầy buồn bã: “Cô đơn quá, lớn hơn em vài tuổi, vẫn là một kẻ cô độc.”
Cố Mang: “...”
Nói xong, Lâm Sương uống một ngụm rượu, dáng vẻ như đang mượn rượu giải sầu, thở dài: “Quả thật chị đại làm gì cũng làm trước người bình thường.”
Kể cả trong tình yêu!
“Không có gì thì tắt đây.” Cố Mang tắt ngang cuộc gọi.
Lâm Sương bên kia thấy màn hình tối lại, thì hoảng hốt, nhanh chóng bấm vài phím trên điện thoại gập.
Kêu một lúc lâu, chị đại mới nghe máy.
“Được rồi, không đùa nữa.” Lâm Sương nhìn vào màn hình lại thấy gương mặt không biểu cảm kia, ho khan hai tiếng, có chút nghiêm túc: “Vân Lăng nhờ chị hỏi em, khi nào đi nước K?”
“Bất cứ lúc nào.” Cố Mang trả lời ngắn gọn.
Lâm Sương thoải mái đặt tay lên lan can: “Vậy tối mai đi, ngày mai em xin trường nghỉ học, tối mai cùng đi.”
Nghe cô ta nói vậy, Cố Mang nhướng mày: “Chị đi cùng em sao?”
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả MặtTác giả: Nam Chi TìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.” Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh. “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói. Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?” Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.” Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?” Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ. Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.” Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ… Trong đầu hiệu trưởng Nhậm cũng có một cảnh tượng, đó là những người ở bữa tiệc sinh nhật hôm qua. Bối cảnh của người nào cũng mạnh. Ngay cả thiếu gia Lục cũng có mặt, hơn nữa nhìn Cố Mang và anh ta rất thân thiết, điều này cả Bắc Kinh chưa từng thấy. Nhà họ Lục chắc chắn biết, nhưng lại để yên cho chuyện đó diễn ra, có thể thấy họ cũng đang quan sát Cố Mang. Tương lai của cô gái này, e rằng sẽ khiến vô số gia tộc ở Bắc Kinh chấn động. Hiệu trưởng Nhậm nhấp một ngụm trà, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, tay cầm cốc trà hơi run. “Tôi không hiểu nhiều về Cố Mang, nhưng nếu em ấy đã chọn Kinh Đại, thì sẽ không thay đổi, thầy có thể yên tâm.” Ông ta nhìn Dương Thiên Minh nói. Dương Thiên Minh gật đầu, giọng có chút mơ hồ: “Có bao nhiêu người bó tay trước bệnh tình của bà cụ Lục và cô Tần, thật không ngờ, Cố Mang lại dễ dàng chữa khỏi như vậy.” Tiết tự học buổi tối chủ nhật của sinh viên nội trú. Tay Cố Mang chống cằm, lông mày và mắt cụp xuống, thờ ơ chép bài tập, viết không nhanh, chữ thì khá xấu. Thẩm Hoan ngồi ở vị trí của Bé mập, Mạnh Kim Dương ngồi bên cạnh Cố Mang. Sau khi làm xong một đề vật lý, Thẩm Hoan khoanh tròn một số câu hỏi chưa hiểu, quay đầu chuẩn bị hỏi Mạnh Kim Dương. Rồi thấy Cố Mang đang chép bài của cô ấy, khóe miệng co lại. Học thần đứng đầu cả nước lại chép bài tập yếu kém của cô ấy, thật sự rất kích thích. Trong lòng Thẩm Hoan ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mạnh Kim Dương: “Kim Dương, mấy câu này mình không biết, cậu giảng cho mình đi.” Mạnh Kim Dương ngẩng đầu lên: “Được.” Cố Mang chép xong bài tập hóa, lại lấy cuốn bài tập toán ra, bắt đầu chép. Ngay lúc này, trong túi đồng phục phát ra tiếng rung. Cô hơi dừng bút, lấy điện thoại ra, là tin nhắn từ Lâm Sương, có nhiệm vụ tìm cô. “Cậu xem, cái này dùng quy tắc tay trái để xác định hướng chuyển động trước, vẽ sơ đồ lực…” Mạnh Kim Dương vừa giải thích đề cho Thẩm Hoan, vừa vẽ hướng lực, viết các bước giải. Cố Mang ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, hai người đang giảng bài lập tức dừng lại, quay mặt sang. Cố Mang nhìn họ một cái, hạ thấp giọng: “Nhà vệ sinh.” Ném ra hai chữ, hai tay cho vào túi, không vội vã đi ra từ cửa sau.Vừa đi về phía nhà vệ sinh, cô vừa mở điện thoại gập ra, lắp lại một cách đơn giản, một chiếc máy tính mini xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Đến cửa nhà vệ sinh, Cố Mang đẩy cửa vào, khuôn mặt của Lâm Sương hiện lên trên màn hình, mặc chiếc váy ngủ dây đen, lộ vai. Cô bật đèn, cửa vài buồng đều mở, không có ai, giơ chân đóng cửa nhà vệ sinh lại. Cô tựa vào bồn rửa tay, ánh mắt chậm rãi nhìn vào màn hình: “Có chuyện gì?” Thông thường không có nhiệm vụ khẩn cấp, Lâm Sương rất ít khi gọi video. Người phụ nữ dường như đang ở ban công khách sạn, trên tay cầm một ly rượu đỏ, khuôn mặt đầy buồn bã: “Cô đơn quá, lớn hơn em vài tuổi, vẫn là một kẻ cô độc.” Cố Mang: “...”Nói xong, Lâm Sương uống một ngụm rượu, dáng vẻ như đang mượn rượu giải sầu, thở dài: “Quả thật chị đại làm gì cũng làm trước người bình thường.” Kể cả trong tình yêu! “Không có gì thì tắt đây.” Cố Mang tắt ngang cuộc gọi. Lâm Sương bên kia thấy màn hình tối lại, thì hoảng hốt, nhanh chóng bấm vài phím trên điện thoại gập. Kêu một lúc lâu, chị đại mới nghe máy. “Được rồi, không đùa nữa.” Lâm Sương nhìn vào màn hình lại thấy gương mặt không biểu cảm kia, ho khan hai tiếng, có chút nghiêm túc: “Vân Lăng nhờ chị hỏi em, khi nào đi nước K?” “Bất cứ lúc nào.” Cố Mang trả lời ngắn gọn. Lâm Sương thoải mái đặt tay lên lan can: “Vậy tối mai đi, ngày mai em xin trường nghỉ học, tối mai cùng đi.” Nghe cô ta nói vậy, Cố Mang nhướng mày: “Chị đi cùng em sao?”