Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 69
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cô xoa xoa đầu ngón tay trắng nõn, lạnh lùng nói: "Lặp đi lặp lại vậy không thú vị hay là chúng ta nói gì đó thú vị hơn đi."Mẹ Hứa thật sự sợ Thẩm Mỹ Vân sẽ nói ra. Bà ta vội vàng cắt ngang đối phương."Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây."Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì không nhịn được cười.Cô cũng dự định làm vậy. Khóe môi cô nhếch lên, ý cười lạnh lẽo tụ ở đáy mắt khiến cho cô trông như một bông hoa ăn thịt người xinh đẹp.Vân Mộng Hạ Vũ"Dừng ở đây?""Lúc bà bảo chị Thẩm tới cửa làm mai, lúc bị nhà tôi cự tuyệt, bà đâu nói dừng ở đây. Bà nhân dịp tôi không có nhà tới chế nhạo cả nhà tôi. Lúc bà buộc cha mẹ tôi gả tôi tới nhà bà, bà cũng không nói dừng ở đây. Bà bị người ta lật tẩy bí mật thì bà lại nói dừng ở đây.""Như vậy đi, bà Hứa, Thẩm Mỹ Vân tôi chỉ hỏi bà một câu, dựa vào cái gì?""Dựa vào sản nghiệp lớn của nhà họ Hứa? Dựa vào việc nhà họ Hứa vẫn luôn tác oai tác quái, hay là nói dựa vào việc nhà họ Hứa xây dựng nên Tây Trực Môn? Hay là nhà họ Hứa che hết bầu trời Bắc Kinh?"Lời nói càng lúc càng lớn.Mặt mẹ Hứa sau khi nghe xong đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhà họ Hứa cũng như gia đình bình thường, chỉ là tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.Tuyệt đối không thể nói là nhà họ Hứa bọn họ che cả bầu trời Bắc Kinh.Nói ra sợ là sẽ bị người ta cười chết.Không chỉ có vậy, sợ là nhà họ Hứa cũng xong đời.Đây chính là đại nghịch bất đạo."Thẩm Mỹ Vân, cô đủ rồi."Cuối cùng mẹ Hứa cũng không nhịn nổi nữa, không còn chút dáng vẻ hiền lành nào nữa.Đã hoàn toàn lộ ra gương mặt thật"Tôi thừa nhận nhà chúng tôi tới cửa làm mai có vài phần bức ép. Con trai Hứa Đông Thăng của tôi không tốt, nhưng Thẩm Mỹ Vân cô thật sự tốt sao?""Nhà họ Thẩm thất vọng về cô, ba mẹ xảy ra chuyện, một cô gái chưa lập gia đình như cô lại kéo theo một cái chân sau. Có thể có người muốn cô đã là không tồi rồi.""Không có nhà họ Hứa chúng tôi, Thẩm Mỹ Vân cô có là gì? Là cô và ba mẹ cô xuất thân nghèo khó, là cô mang theo chân sau, là cô bị người mắng chửi, là cô từ người Bắc Kinh trở thành người nhà quê.""Thẩm Mỹ Vân, cô phải biết đủ."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-69.html.]Mẹ Hứa vuốt tóc, để lộ đôi mắt cao cao tại thượng. Đó là ánh mắt mẹ chồng bắt bẻ con dâu."Không ai dám cưới cô, Văn phòng giáo dục Thanh niên không cần cô, không về được quê, không về được nhà.""Nhà họ Hứa là nơi duy nhất nhận cô.""Hứa Đông Thăng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô."Bà ta cũng không tin một bình hoa di động như Thẩm Mỹ Vân.Sẽ không lựa chọn con đường dễ đi mà một hai đòi đi con đường đầy gai.Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng: "Bị mười tám nhà cự tuyệt xem ra vẫn không sửa được cái tính cao cao tại thượng của bà."Lời này vừa thốt lên.Người xung quanh lập tức cả kinh, gì mà bị mười tám nhà cự tuyệt?Nhớ tới ban nãy, Thẩm Mỹ Vân nói ra một tràng, mọi người lập tức hiểu rõ."Nói cách khác, trước khi tới nhà họ Thẩm, Hứa Đông Thăng từng bị mười tám nhà cự tuyệt?"Lời nói này khiến mọi người hít sâu một hơi.Mười tám nhà!Con gái mười tám nhà cự tuyệt bọn họ, nếu nói Hứa Đông Thăng không có tật xấu thì không thể tin nổi."Chẳng lẽ, Hứa Đông Thăng thật sự không thể quan hệ?""Anh ta không phải đàn ông à?""Không phải là tai họa sao? Dù điều kiện nhà bọn họ có tốt, nhưng người ta xót con gái, ai mà nguyện ý gả con gái vào trong cái nhà này để làm góa khi chồng còn sống chứ?""Người ta nói đàn ông không thể quan hệ đều có tâm lý *****.""Chẳng lẽ Hứa Đông Thăng này cũng như thế?"Đánh rắn phải đánh vào đầu, Hứa Đông Thăng chính là mạng sống của mẹ Hứa. Nhìn con trai yêu dấu của mình bị một đám người hạ tiện xoi mói như vậy.Mẹ Hứa muốn phát điên."Im miệng, các người câm hết cho tôi."
Cô xoa xoa đầu ngón tay trắng nõn, lạnh lùng nói: "Lặp đi lặp lại vậy không thú vị hay là chúng ta nói gì đó thú vị hơn đi."
Mẹ Hứa thật sự sợ Thẩm Mỹ Vân sẽ nói ra. Bà ta vội vàng cắt ngang đối phương.
"Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì không nhịn được cười.
Cô cũng dự định làm vậy. Khóe môi cô nhếch lên, ý cười lạnh lẽo tụ ở đáy mắt khiến cho cô trông như một bông hoa ăn thịt người xinh đẹp.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Dừng ở đây?"
"Lúc bà bảo chị Thẩm tới cửa làm mai, lúc bị nhà tôi cự tuyệt, bà đâu nói dừng ở đây. Bà nhân dịp tôi không có nhà tới chế nhạo cả nhà tôi. Lúc bà buộc cha mẹ tôi gả tôi tới nhà bà, bà cũng không nói dừng ở đây. Bà bị người ta lật tẩy bí mật thì bà lại nói dừng ở đây."
"Như vậy đi, bà Hứa, Thẩm Mỹ Vân tôi chỉ hỏi bà một câu, dựa vào cái gì?"
"Dựa vào sản nghiệp lớn của nhà họ Hứa? Dựa vào việc nhà họ Hứa vẫn luôn tác oai tác quái, hay là nói dựa vào việc nhà họ Hứa xây dựng nên Tây Trực Môn? Hay là nhà họ Hứa che hết bầu trời Bắc Kinh?"
Lời nói càng lúc càng lớn.
Mặt mẹ Hứa sau khi nghe xong đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhà họ Hứa cũng như gia đình bình thường, chỉ là tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.
Tuyệt đối không thể nói là nhà họ Hứa bọn họ che cả bầu trời Bắc Kinh.
Nói ra sợ là sẽ bị người ta cười chết.
Không chỉ có vậy, sợ là nhà họ Hứa cũng xong đời.
Đây chính là đại nghịch bất đạo.
"Thẩm Mỹ Vân, cô đủ rồi."
Cuối cùng mẹ Hứa cũng không nhịn nổi nữa, không còn chút dáng vẻ hiền lành nào nữa.
Đã hoàn toàn lộ ra gương mặt thật
"Tôi thừa nhận nhà chúng tôi tới cửa làm mai có vài phần bức ép. Con trai Hứa Đông Thăng của tôi không tốt, nhưng Thẩm Mỹ Vân cô thật sự tốt sao?"
"Nhà họ Thẩm thất vọng về cô, ba mẹ xảy ra chuyện, một cô gái chưa lập gia đình như cô lại kéo theo một cái chân sau. Có thể có người muốn cô đã là không tồi rồi."
"Không có nhà họ Hứa chúng tôi, Thẩm Mỹ Vân cô có là gì? Là cô và ba mẹ cô xuất thân nghèo khó, là cô mang theo chân sau, là cô bị người mắng chửi, là cô từ người Bắc Kinh trở thành người nhà quê."
"Thẩm Mỹ Vân, cô phải biết đủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-69.html.]
Mẹ Hứa vuốt tóc, để lộ đôi mắt cao cao tại thượng. Đó là ánh mắt mẹ chồng bắt bẻ con dâu.
"Không ai dám cưới cô, Văn phòng giáo dục Thanh niên không cần cô, không về được quê, không về được nhà."
"Nhà họ Hứa là nơi duy nhất nhận cô."
"Hứa Đông Thăng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô."
Bà ta cũng không tin một bình hoa di động như Thẩm Mỹ Vân.
Sẽ không lựa chọn con đường dễ đi mà một hai đòi đi con đường đầy gai.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng: "Bị mười tám nhà cự tuyệt xem ra vẫn không sửa được cái tính cao cao tại thượng của bà."
Lời này vừa thốt lên.
Người xung quanh lập tức cả kinh, gì mà bị mười tám nhà cự tuyệt?
Nhớ tới ban nãy, Thẩm Mỹ Vân nói ra một tràng, mọi người lập tức hiểu rõ.
"Nói cách khác, trước khi tới nhà họ Thẩm, Hứa Đông Thăng từng bị mười tám nhà cự tuyệt?"
Lời nói này khiến mọi người hít sâu một hơi.
Mười tám nhà!
Con gái mười tám nhà cự tuyệt bọn họ, nếu nói Hứa Đông Thăng không có tật xấu thì không thể tin nổi.
"Chẳng lẽ, Hứa Đông Thăng thật sự không thể quan hệ?"
"Anh ta không phải đàn ông à?"
"Không phải là tai họa sao? Dù điều kiện nhà bọn họ có tốt, nhưng người ta xót con gái, ai mà nguyện ý gả con gái vào trong cái nhà này để làm góa khi chồng còn sống chứ?"
"Người ta nói đàn ông không thể quan hệ đều có tâm lý *****."
"Chẳng lẽ Hứa Đông Thăng này cũng như thế?"
Đánh rắn phải đánh vào đầu, Hứa Đông Thăng chính là mạng sống của mẹ Hứa. Nhìn con trai yêu dấu của mình bị một đám người hạ tiện xoi mói như vậy.
Mẹ Hứa muốn phát điên.
"Im miệng, các người câm hết cho tôi."
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cô xoa xoa đầu ngón tay trắng nõn, lạnh lùng nói: "Lặp đi lặp lại vậy không thú vị hay là chúng ta nói gì đó thú vị hơn đi."Mẹ Hứa thật sự sợ Thẩm Mỹ Vân sẽ nói ra. Bà ta vội vàng cắt ngang đối phương."Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây."Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì không nhịn được cười.Cô cũng dự định làm vậy. Khóe môi cô nhếch lên, ý cười lạnh lẽo tụ ở đáy mắt khiến cho cô trông như một bông hoa ăn thịt người xinh đẹp.Vân Mộng Hạ Vũ"Dừng ở đây?""Lúc bà bảo chị Thẩm tới cửa làm mai, lúc bị nhà tôi cự tuyệt, bà đâu nói dừng ở đây. Bà nhân dịp tôi không có nhà tới chế nhạo cả nhà tôi. Lúc bà buộc cha mẹ tôi gả tôi tới nhà bà, bà cũng không nói dừng ở đây. Bà bị người ta lật tẩy bí mật thì bà lại nói dừng ở đây.""Như vậy đi, bà Hứa, Thẩm Mỹ Vân tôi chỉ hỏi bà một câu, dựa vào cái gì?""Dựa vào sản nghiệp lớn của nhà họ Hứa? Dựa vào việc nhà họ Hứa vẫn luôn tác oai tác quái, hay là nói dựa vào việc nhà họ Hứa xây dựng nên Tây Trực Môn? Hay là nhà họ Hứa che hết bầu trời Bắc Kinh?"Lời nói càng lúc càng lớn.Mặt mẹ Hứa sau khi nghe xong đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhà họ Hứa cũng như gia đình bình thường, chỉ là tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.Tuyệt đối không thể nói là nhà họ Hứa bọn họ che cả bầu trời Bắc Kinh.Nói ra sợ là sẽ bị người ta cười chết.Không chỉ có vậy, sợ là nhà họ Hứa cũng xong đời.Đây chính là đại nghịch bất đạo."Thẩm Mỹ Vân, cô đủ rồi."Cuối cùng mẹ Hứa cũng không nhịn nổi nữa, không còn chút dáng vẻ hiền lành nào nữa.Đã hoàn toàn lộ ra gương mặt thật"Tôi thừa nhận nhà chúng tôi tới cửa làm mai có vài phần bức ép. Con trai Hứa Đông Thăng của tôi không tốt, nhưng Thẩm Mỹ Vân cô thật sự tốt sao?""Nhà họ Thẩm thất vọng về cô, ba mẹ xảy ra chuyện, một cô gái chưa lập gia đình như cô lại kéo theo một cái chân sau. Có thể có người muốn cô đã là không tồi rồi.""Không có nhà họ Hứa chúng tôi, Thẩm Mỹ Vân cô có là gì? Là cô và ba mẹ cô xuất thân nghèo khó, là cô mang theo chân sau, là cô bị người mắng chửi, là cô từ người Bắc Kinh trở thành người nhà quê.""Thẩm Mỹ Vân, cô phải biết đủ."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-69.html.]Mẹ Hứa vuốt tóc, để lộ đôi mắt cao cao tại thượng. Đó là ánh mắt mẹ chồng bắt bẻ con dâu."Không ai dám cưới cô, Văn phòng giáo dục Thanh niên không cần cô, không về được quê, không về được nhà.""Nhà họ Hứa là nơi duy nhất nhận cô.""Hứa Đông Thăng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô."Bà ta cũng không tin một bình hoa di động như Thẩm Mỹ Vân.Sẽ không lựa chọn con đường dễ đi mà một hai đòi đi con đường đầy gai.Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng: "Bị mười tám nhà cự tuyệt xem ra vẫn không sửa được cái tính cao cao tại thượng của bà."Lời này vừa thốt lên.Người xung quanh lập tức cả kinh, gì mà bị mười tám nhà cự tuyệt?Nhớ tới ban nãy, Thẩm Mỹ Vân nói ra một tràng, mọi người lập tức hiểu rõ."Nói cách khác, trước khi tới nhà họ Thẩm, Hứa Đông Thăng từng bị mười tám nhà cự tuyệt?"Lời nói này khiến mọi người hít sâu một hơi.Mười tám nhà!Con gái mười tám nhà cự tuyệt bọn họ, nếu nói Hứa Đông Thăng không có tật xấu thì không thể tin nổi."Chẳng lẽ, Hứa Đông Thăng thật sự không thể quan hệ?""Anh ta không phải đàn ông à?""Không phải là tai họa sao? Dù điều kiện nhà bọn họ có tốt, nhưng người ta xót con gái, ai mà nguyện ý gả con gái vào trong cái nhà này để làm góa khi chồng còn sống chứ?""Người ta nói đàn ông không thể quan hệ đều có tâm lý *****.""Chẳng lẽ Hứa Đông Thăng này cũng như thế?"Đánh rắn phải đánh vào đầu, Hứa Đông Thăng chính là mạng sống của mẹ Hứa. Nhìn con trai yêu dấu của mình bị một đám người hạ tiện xoi mói như vậy.Mẹ Hứa muốn phát điên."Im miệng, các người câm hết cho tôi."