Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 74

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Dù cô có thể xuống nông thôn thì sao? Ba Thẩm và mẹ Thẩm không phải vẫn còn ở Bắc Kinh sao, bọn họ không chạy thoát được đôi.Mắt thấy sắc mặt người nhà họ Thẩm thay đổi.Mẹ Hứa không nhịn được cười.Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của bà ta liền biến mất.Bởi vì bà ta bị người đánh.Là Thẩm Mỹ Vân tàn nhẫn tát bà ta một cái.Bốp –Khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng không nhẫn nại nổi nữa. Vì con gái, cô nhịn, vì ba mẹ, cô cũng nhịn.Nhưng thấy sắc mặt sợ hãi của ba mẹ, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo như cung băng chỉ muốn xuyên thủng người kia."Con trai bà lợi hại nên con trai bà có thể ức h.i.ế.p người thường. Con trai bà lợi hại nên có thể cưỡng ép dân nữ. Con trai bà lợi hại nên có bầu trời thủ đô là do nhà họ Hứa bà che."Nói xong, mẹ Hứa đang kêu gào cũng lập tức ngây người."Cô đừng nói hươu nói vượn.""Con trai tôi rất đứng đắn, không làm gì phạm tội cả."Bà ta ôm lấy mặt bị tát, có chút nóng rát: "Nhưng có một câu cô nói đúng, con trai tôi đúng là rất lợi hại, có thể cho các người ăn no còn được gói mang về!"Con trai là tự hào của bà ta.Nhưng mẹ Hứa chỉ vui vẻ được có ba giây. Bà ta đắc ý quá nhanh nên không chú ý tới dưới chân. Lúc đi tới chỗ ngạch cửa cao, bà ta vấp phải rồi té ngã ra đất.Còn chưa kịp bò dậy đã nghe được bên ngoài có tiếng gào đầy hoảng loạn: "Dì Hứa, Hứa Đông Thăng nhà dì bị người ta đánh!!!"Ngay khi lời này thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.Ai bị đánh?Hứa Đông Thăng?Hứa Đông Thăng là ai? Đó chính là người mà mọi người vẫn truyền tai nhau rằng sẽ có tương lai rộng mở của nhà họ Hứa.Mọi người theo bản năng nhìn về phía mẹ Hứa.Mẹ Hứa thậm chí còn quên cả việc đứng dậy, cả người ngã vật xuống đất, bà ta ta vô thức nói một cách không thể tin nổi: "Không thể nào."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-74.html.]Ở nơi đất chật người đông như Bắc Kinh này, chắc hẳn chưa có ai dám đánh con trai bà ta.Người đàn ông kia nóng nảy."Thật mà, người ta sắp đưa cậu ta đến bệnh viện rồi, bà ta đến xem đi, nếu không đến nữa thì sợ con trai bà ta bị đánh c.h.ế.t mất."Nghe vậy, mẹ Hứa thực sự hoảng hốt, bà ta hét lên rồi giây tiếp theo chạy như bay.Thậm chí một chiếc giày của bà ta đã bị văng mất.Có thể thấy, sự an nguy của con trai quan trọng hơn tất cả mọi thứ của bà ta.Cảnh tượng bà ta chạy trối c.h.ế.t trông thật buồn cười, khiến những người xung quanh cũng thấy hả hê.Không biết là ai đã hỏi thêm một câu: "Ai đánh thế?"Ai dám đánh người nhà họ Hứa, hay đúng hơn là dám đánh Hứa Đông Thăng đang công tác?Mọi người đều không biết.Mọi người nhìn nhau, không khỏi nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tôi cũng không biết."Cô đoán rằng hẳn là có người tốt bụng ra tay trừng trị rồi.Lúc này mọi người không khỏi thất vọng.Chỉ là sau khi chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt này, họ vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.Mọi người cũng ngáp dài rồi lục tục kéo nhau về nhà ngủ tiếp.Khi mọi người đã đi hết, chị Thẩm và những người khác trở nên hơi lạc lõng.Chị Thẩm cũng muốn lẻn đi.Vân Mộng Hạ VũNhưng đi được nửa đường thì bị người ta gọi lại."Đứng lại."Là Trần Thu Hà lên tiếng.Nghe tiếng bà ấy, sắc mặt của Chị Thẩm lập tức trở nên xấu hổ, chị ta xoa xoa tay: "Em dâu."Lời còn chưa dứt."Chát." một cái tát giáng mạnh vào mặt Chị Thẩm, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà ta, Trần Thu Hà cười lạnh: "Nhớ cho kỹ, đây là nợ của chị với nhà em."Lần trước chị ta đến, bà ấy đã muốn đánh rồi.Chỉ là bà ấy là người có học thức, cả đời sống trong danh dự, chưa từng làm ra hành động động tay động chân nào.

Dù cô có thể xuống nông thôn thì sao? Ba Thẩm và mẹ Thẩm không phải vẫn còn ở Bắc Kinh sao, bọn họ không chạy thoát được đôi.

Mắt thấy sắc mặt người nhà họ Thẩm thay đổi.

Mẹ Hứa không nhịn được cười.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của bà ta liền biến mất.

Bởi vì bà ta bị người đánh.

Là Thẩm Mỹ Vân tàn nhẫn tát bà ta một cái.

Bốp –

Khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng không nhẫn nại nổi nữa. Vì con gái, cô nhịn, vì ba mẹ, cô cũng nhịn.

Nhưng thấy sắc mặt sợ hãi của ba mẹ, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.

Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo như cung băng chỉ muốn xuyên thủng người kia.

"Con trai bà lợi hại nên con trai bà có thể ức h.i.ế.p người thường. Con trai bà lợi hại nên có thể cưỡng ép dân nữ. Con trai bà lợi hại nên có bầu trời thủ đô là do nhà họ Hứa bà che."

Nói xong, mẹ Hứa đang kêu gào cũng lập tức ngây người.

"Cô đừng nói hươu nói vượn."

"Con trai tôi rất đứng đắn, không làm gì phạm tội cả."

Bà ta ôm lấy mặt bị tát, có chút nóng rát: "Nhưng có một câu cô nói đúng, con trai tôi đúng là rất lợi hại, có thể cho các người ăn no còn được gói mang về!"

Con trai là tự hào của bà ta.

Nhưng mẹ Hứa chỉ vui vẻ được có ba giây. Bà ta đắc ý quá nhanh nên không chú ý tới dưới chân. Lúc đi tới chỗ ngạch cửa cao, bà ta vấp phải rồi té ngã ra đất.

Còn chưa kịp bò dậy đã nghe được bên ngoài có tiếng gào đầy hoảng loạn: "Dì Hứa, Hứa Đông Thăng nhà dì bị người ta đánh!!!"

Ngay khi lời này thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.

Ai bị đánh?

Hứa Đông Thăng?

Hứa Đông Thăng là ai? Đó chính là người mà mọi người vẫn truyền tai nhau rằng sẽ có tương lai rộng mở của nhà họ Hứa.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía mẹ Hứa.

Mẹ Hứa thậm chí còn quên cả việc đứng dậy, cả người ngã vật xuống đất, bà ta ta vô thức nói một cách không thể tin nổi: "Không thể nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-74.html

.]

Ở nơi đất chật người đông như Bắc Kinh này, chắc hẳn chưa có ai dám đánh con trai bà ta.

Người đàn ông kia nóng nảy.

"Thật mà, người ta sắp đưa cậu ta đến bệnh viện rồi, bà ta đến xem đi, nếu không đến nữa thì sợ con trai bà ta bị đánh c.h.ế.t mất."

Nghe vậy, mẹ Hứa thực sự hoảng hốt, bà ta hét lên rồi giây tiếp theo chạy như bay.

Thậm chí một chiếc giày của bà ta đã bị văng mất.

Có thể thấy, sự an nguy của con trai quan trọng hơn tất cả mọi thứ của bà ta.

Cảnh tượng bà ta chạy trối c.h.ế.t trông thật buồn cười, khiến những người xung quanh cũng thấy hả hê.

Không biết là ai đã hỏi thêm một câu: "Ai đánh thế?"

Ai dám đánh người nhà họ Hứa, hay đúng hơn là dám đánh Hứa Đông Thăng đang công tác?

Mọi người đều không biết.

Mọi người nhìn nhau, không khỏi nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Cô đoán rằng hẳn là có người tốt bụng ra tay trừng trị rồi.

Lúc này mọi người không khỏi thất vọng.

Chỉ là sau khi chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt này, họ vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.

Mọi người cũng ngáp dài rồi lục tục kéo nhau về nhà ngủ tiếp.

Khi mọi người đã đi hết, chị Thẩm và những người khác trở nên hơi lạc lõng.

Chị Thẩm cũng muốn lẻn đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đi được nửa đường thì bị người ta gọi lại.

"Đứng lại."

Là Trần Thu Hà lên tiếng.

Nghe tiếng bà ấy, sắc mặt của Chị Thẩm lập tức trở nên xấu hổ, chị ta xoa xoa tay: "Em dâu."

Lời còn chưa dứt.

"Chát." một cái tát giáng mạnh vào mặt Chị Thẩm, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà ta, Trần Thu Hà cười lạnh: "Nhớ cho kỹ, đây là nợ của chị với nhà em."

Lần trước chị ta đến, bà ấy đã muốn đánh rồi.

Chỉ là bà ấy là người có học thức, cả đời sống trong danh dự, chưa từng làm ra hành động động tay động chân nào.

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Dù cô có thể xuống nông thôn thì sao? Ba Thẩm và mẹ Thẩm không phải vẫn còn ở Bắc Kinh sao, bọn họ không chạy thoát được đôi.Mắt thấy sắc mặt người nhà họ Thẩm thay đổi.Mẹ Hứa không nhịn được cười.Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của bà ta liền biến mất.Bởi vì bà ta bị người đánh.Là Thẩm Mỹ Vân tàn nhẫn tát bà ta một cái.Bốp –Khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng không nhẫn nại nổi nữa. Vì con gái, cô nhịn, vì ba mẹ, cô cũng nhịn.Nhưng thấy sắc mặt sợ hãi của ba mẹ, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo như cung băng chỉ muốn xuyên thủng người kia."Con trai bà lợi hại nên con trai bà có thể ức h.i.ế.p người thường. Con trai bà lợi hại nên có thể cưỡng ép dân nữ. Con trai bà lợi hại nên có bầu trời thủ đô là do nhà họ Hứa bà che."Nói xong, mẹ Hứa đang kêu gào cũng lập tức ngây người."Cô đừng nói hươu nói vượn.""Con trai tôi rất đứng đắn, không làm gì phạm tội cả."Bà ta ôm lấy mặt bị tát, có chút nóng rát: "Nhưng có một câu cô nói đúng, con trai tôi đúng là rất lợi hại, có thể cho các người ăn no còn được gói mang về!"Con trai là tự hào của bà ta.Nhưng mẹ Hứa chỉ vui vẻ được có ba giây. Bà ta đắc ý quá nhanh nên không chú ý tới dưới chân. Lúc đi tới chỗ ngạch cửa cao, bà ta vấp phải rồi té ngã ra đất.Còn chưa kịp bò dậy đã nghe được bên ngoài có tiếng gào đầy hoảng loạn: "Dì Hứa, Hứa Đông Thăng nhà dì bị người ta đánh!!!"Ngay khi lời này thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.Ai bị đánh?Hứa Đông Thăng?Hứa Đông Thăng là ai? Đó chính là người mà mọi người vẫn truyền tai nhau rằng sẽ có tương lai rộng mở của nhà họ Hứa.Mọi người theo bản năng nhìn về phía mẹ Hứa.Mẹ Hứa thậm chí còn quên cả việc đứng dậy, cả người ngã vật xuống đất, bà ta ta vô thức nói một cách không thể tin nổi: "Không thể nào."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-74.html.]Ở nơi đất chật người đông như Bắc Kinh này, chắc hẳn chưa có ai dám đánh con trai bà ta.Người đàn ông kia nóng nảy."Thật mà, người ta sắp đưa cậu ta đến bệnh viện rồi, bà ta đến xem đi, nếu không đến nữa thì sợ con trai bà ta bị đánh c.h.ế.t mất."Nghe vậy, mẹ Hứa thực sự hoảng hốt, bà ta hét lên rồi giây tiếp theo chạy như bay.Thậm chí một chiếc giày của bà ta đã bị văng mất.Có thể thấy, sự an nguy của con trai quan trọng hơn tất cả mọi thứ của bà ta.Cảnh tượng bà ta chạy trối c.h.ế.t trông thật buồn cười, khiến những người xung quanh cũng thấy hả hê.Không biết là ai đã hỏi thêm một câu: "Ai đánh thế?"Ai dám đánh người nhà họ Hứa, hay đúng hơn là dám đánh Hứa Đông Thăng đang công tác?Mọi người đều không biết.Mọi người nhìn nhau, không khỏi nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tôi cũng không biết."Cô đoán rằng hẳn là có người tốt bụng ra tay trừng trị rồi.Lúc này mọi người không khỏi thất vọng.Chỉ là sau khi chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt này, họ vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.Mọi người cũng ngáp dài rồi lục tục kéo nhau về nhà ngủ tiếp.Khi mọi người đã đi hết, chị Thẩm và những người khác trở nên hơi lạc lõng.Chị Thẩm cũng muốn lẻn đi.Vân Mộng Hạ VũNhưng đi được nửa đường thì bị người ta gọi lại."Đứng lại."Là Trần Thu Hà lên tiếng.Nghe tiếng bà ấy, sắc mặt của Chị Thẩm lập tức trở nên xấu hổ, chị ta xoa xoa tay: "Em dâu."Lời còn chưa dứt."Chát." một cái tát giáng mạnh vào mặt Chị Thẩm, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà ta, Trần Thu Hà cười lạnh: "Nhớ cho kỹ, đây là nợ của chị với nhà em."Lần trước chị ta đến, bà ấy đã muốn đánh rồi.Chỉ là bà ấy là người có học thức, cả đời sống trong danh dự, chưa từng làm ra hành động động tay động chân nào.

Chương 74