Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 78
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cho nên khi mẹ bà ấy đến Bắc Kinh, chỉ đưa bà ấy đi, chứ không đưa anh trai bà ấy đi.Sau đó mẹ bà ấy đã lập nghiệp ở Bắc Kinh, cũng từng gửi tiền về quê cho người con trai cả của mình.Nhưng mà đối phương chỉ nhận tiền, chứ không hề có tin tức gì.Đây cũng là di nguyện cuối cùng của mẹ bà ấy, lần này nếu thực sự đến tỉnh Hắc, thì về công xã Thắng Lợi cũng không tệ."Nói chung, những người ở công xã Thắng Lợi đều tốt, con đến đó ba mẹ cũng yên tâm."Thẩm Mỹ Vân vừa tết tóc cho Miên Miên, vừa nói: "Vậy thì để con và Miên Miên đi trước, ở đó chờ mọi người tới.""Nhất trí."Ngược lại, Thẩm Hoài Sơn đỡ lấy cặp kính, chìm vào suy nghĩ: "Thu Hà, ngày mai nấu nhiều đồ ăn một chút, để Mỹ Vân mang theo."Điều này...Trần Thu Hà do dự một chút, Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, mà bỏ vào như thế nào thì lấy ra cũng như thế ấy."Lúc này, Trần Thu Hà có chút kinh ngạc: "Vậy thì mẹ phải nấu thật nhiều món mà Mỹ Vân thích, gan lợn xào, bánh đậu phộng, đậu xanh, thịt ba chỉ hầm."Nói liên tiếp mấy món, tất cả đều là những món ăn mà cô con gái Thẩm Mỹ Vân thích.Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân thèm ***** miếng, phải biết rằng tay nghề nấu ăn của mẹ cô là tuyệt vời.Đêm đó, là đêm đầu tiên yên bình và vui vẻ của nhà họ Thẩm sau bao ngày, tất cả mọi người đều có một giấc mơ đẹp.Vân Mộng Hạ VũTrong mơ, cả nhà họ đoàn tụ ở tỉnh Hắc, sống những ngày tháng hạnh phúc....Khác với sự bình yên và hòa thuận của nhà họ Thẩm, tâm trạng của nhà họ Quý ở Tây Thành và nhà họ Hứa lại không tốt lắm.Dưới màn đêm, bên ngoài tứ hợp viện, mọi ngóc ngách đều chật kín người.Tất cả đều là người đến xem náo nhiệt.Dưới gốc cây cổ thụ, hai người đàn ông trẻ tuổi, họ cởi áo bông bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo dài tay, để lộ cánh tay dài khỏe khoắn, với những đường nét cơ bắp uyển chuyển.Cả hai đ.ấ.m nhau, đấu sức.Ầm ầm ầm...Những cú đ.ấ.m của Quý Trường Tranh giống như mưa rào mùa hè, liên tiếp giáng xuống mặt Hứa Đông Thăng.Hứa Đông Thăng không hề yếu thế, anh ta giơ chân đá từ phía sau Quý Trường Tranh.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-78.html.]Bùm...Cả hai vừa chạm vào nhau đã tách ra.Như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đều mang theo chút tia lửa.Quý Trường Tranh nắm chặt nắm đấm, duỗi ra trước n.g.ự.c ở phía ngoài, vì lực quá lớn, nên các đường cơ bắp từ n.g.ự.c đến bụng đột nhiên phình to, thậm chí làm bung cả hai chiếc cúc áo sơ mi.Sức mạnh hoang dã đến cực độ đó khiến m.á.u huyết sôi trào. Không ai có thể tưởng tượng được rằng, một người thanh tú như vậy lại có một mặt như thế này."Hứa Đông Thăng, xem ra anh quên mất những gì tôi đã nói rồi."Anh ta từ văn phòng tri thức thanh niên về thì mới biết đến buổi liên hoan xem mắt vào tối nay.Hứa Đông Thăng lại đi ép buộc người khác đi xem mắt.Một năm trước, anh ta đã cảnh cáo đối phương.Hứa Đông Thăng nghe vậy, tức đến phát điên, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi."Quý Trường Tranh, anh có bị bệnh không vậy, anh quản trời quản đất, anh còn quản cả chuyện tôi đi xem mắt gặp gỡ phụ nữ nữa sao?"Quý Trường Tranh thu nắm đ.ấ.m lại, chiếc áo sơ mi cũng theo đó mà buông xuống, đôi mắt mày anh tuấn mang theo vẻ lạnh lùng không nói nên lời."Anh đi xem mắt bình thường thì ai quản anh?"Còn không phải là đi xem mắt không bình thường sao?Đây đã là lần thứ mười chín rồi.Anh ta đã lừa từng cô gái một. Đây không phải là hại người sao?Ngược lại, Hứa Đông Thăng: "Anh biết tôi đi xem mắt với ai không?"Quý Trường Tranh: "Tôi không biết.""Thế thì anh quản cái gì.""Ai bảo tôi là Lôi Phong(*) sống chứ."(*) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.Nói xong câu này.Quý Trường Tranh thản nhiên nắm chặt nắm đấm, tiếng xương kêu răng rắc, giống như tiếng mưa rào, giống như một lời đe dọa.
Cho nên khi mẹ bà ấy đến Bắc Kinh, chỉ đưa bà ấy đi, chứ không đưa anh trai bà ấy đi.
Sau đó mẹ bà ấy đã lập nghiệp ở Bắc Kinh, cũng từng gửi tiền về quê cho người con trai cả của mình.
Nhưng mà đối phương chỉ nhận tiền, chứ không hề có tin tức gì.
Đây cũng là di nguyện cuối cùng của mẹ bà ấy, lần này nếu thực sự đến tỉnh Hắc, thì về công xã Thắng Lợi cũng không tệ.
"Nói chung, những người ở công xã Thắng Lợi đều tốt, con đến đó ba mẹ cũng yên tâm."
Thẩm Mỹ Vân vừa tết tóc cho Miên Miên, vừa nói: "Vậy thì để con và Miên Miên đi trước, ở đó chờ mọi người tới."
"Nhất trí."
Ngược lại, Thẩm Hoài Sơn đỡ lấy cặp kính, chìm vào suy nghĩ: "Thu Hà, ngày mai nấu nhiều đồ ăn một chút, để Mỹ Vân mang theo."
Điều này...
Trần Thu Hà do dự một chút, Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, mà bỏ vào như thế nào thì lấy ra cũng như thế ấy."
Lúc này, Trần Thu Hà có chút kinh ngạc: "Vậy thì mẹ phải nấu thật nhiều món mà Mỹ Vân thích, gan lợn xào, bánh đậu phộng, đậu xanh, thịt ba chỉ hầm."
Nói liên tiếp mấy món, tất cả đều là những món ăn mà cô con gái Thẩm Mỹ Vân thích.
Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân thèm ***** miếng, phải biết rằng tay nghề nấu ăn của mẹ cô là tuyệt vời.
Đêm đó, là đêm đầu tiên yên bình và vui vẻ của nhà họ Thẩm sau bao ngày, tất cả mọi người đều có một giấc mơ đẹp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong mơ, cả nhà họ đoàn tụ ở tỉnh Hắc, sống những ngày tháng hạnh phúc....
Khác với sự bình yên và hòa thuận của nhà họ Thẩm, tâm trạng của nhà họ Quý ở Tây Thành và nhà họ Hứa lại không tốt lắm.
Dưới màn đêm, bên ngoài tứ hợp viện, mọi ngóc ngách đều chật kín người.
Tất cả đều là người đến xem náo nhiệt.
Dưới gốc cây cổ thụ, hai người đàn ông trẻ tuổi, họ cởi áo bông bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo dài tay, để lộ cánh tay dài khỏe khoắn, với những đường nét cơ bắp uyển chuyển.
Cả hai đ.ấ.m nhau, đấu sức.
Ầm ầm ầm...
Những cú đ.ấ.m của Quý Trường Tranh giống như mưa rào mùa hè, liên tiếp giáng xuống mặt Hứa Đông Thăng.
Hứa Đông Thăng không hề yếu thế, anh ta giơ chân đá từ phía sau Quý Trường Tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-78.html
.]
Bùm...
Cả hai vừa chạm vào nhau đã tách ra.
Như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đều mang theo chút tia lửa.
Quý Trường Tranh nắm chặt nắm đấm, duỗi ra trước n.g.ự.c ở phía ngoài, vì lực quá lớn, nên các đường cơ bắp từ n.g.ự.c đến bụng đột nhiên phình to, thậm chí làm bung cả hai chiếc cúc áo sơ mi.
Sức mạnh hoang dã đến cực độ đó khiến m.á.u huyết sôi trào. Không ai có thể tưởng tượng được rằng, một người thanh tú như vậy lại có một mặt như thế này.
"Hứa Đông Thăng, xem ra anh quên mất những gì tôi đã nói rồi."
Anh ta từ văn phòng tri thức thanh niên về thì mới biết đến buổi liên hoan xem mắt vào tối nay.
Hứa Đông Thăng lại đi ép buộc người khác đi xem mắt.
Một năm trước, anh ta đã cảnh cáo đối phương.
Hứa Đông Thăng nghe vậy, tức đến phát điên, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
"Quý Trường Tranh, anh có bị bệnh không vậy, anh quản trời quản đất, anh còn quản cả chuyện tôi đi xem mắt gặp gỡ phụ nữ nữa sao?"
Quý Trường Tranh thu nắm đ.ấ.m lại, chiếc áo sơ mi cũng theo đó mà buông xuống, đôi mắt mày anh tuấn mang theo vẻ lạnh lùng không nói nên lời.
"Anh đi xem mắt bình thường thì ai quản anh?"
Còn không phải là đi xem mắt không bình thường sao?
Đây đã là lần thứ mười chín rồi.
Anh ta đã lừa từng cô gái một. Đây không phải là hại người sao?
Ngược lại, Hứa Đông Thăng: "Anh biết tôi đi xem mắt với ai không?"
Quý Trường Tranh: "Tôi không biết."
"Thế thì anh quản cái gì."
"Ai bảo tôi là Lôi Phong(*) sống chứ."
(*) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Nói xong câu này.
Quý Trường Tranh thản nhiên nắm chặt nắm đấm, tiếng xương kêu răng rắc, giống như tiếng mưa rào, giống như một lời đe dọa.
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cho nên khi mẹ bà ấy đến Bắc Kinh, chỉ đưa bà ấy đi, chứ không đưa anh trai bà ấy đi.Sau đó mẹ bà ấy đã lập nghiệp ở Bắc Kinh, cũng từng gửi tiền về quê cho người con trai cả của mình.Nhưng mà đối phương chỉ nhận tiền, chứ không hề có tin tức gì.Đây cũng là di nguyện cuối cùng của mẹ bà ấy, lần này nếu thực sự đến tỉnh Hắc, thì về công xã Thắng Lợi cũng không tệ."Nói chung, những người ở công xã Thắng Lợi đều tốt, con đến đó ba mẹ cũng yên tâm."Thẩm Mỹ Vân vừa tết tóc cho Miên Miên, vừa nói: "Vậy thì để con và Miên Miên đi trước, ở đó chờ mọi người tới.""Nhất trí."Ngược lại, Thẩm Hoài Sơn đỡ lấy cặp kính, chìm vào suy nghĩ: "Thu Hà, ngày mai nấu nhiều đồ ăn một chút, để Mỹ Vân mang theo."Điều này...Trần Thu Hà do dự một chút, Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, mà bỏ vào như thế nào thì lấy ra cũng như thế ấy."Lúc này, Trần Thu Hà có chút kinh ngạc: "Vậy thì mẹ phải nấu thật nhiều món mà Mỹ Vân thích, gan lợn xào, bánh đậu phộng, đậu xanh, thịt ba chỉ hầm."Nói liên tiếp mấy món, tất cả đều là những món ăn mà cô con gái Thẩm Mỹ Vân thích.Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân thèm ***** miếng, phải biết rằng tay nghề nấu ăn của mẹ cô là tuyệt vời.Đêm đó, là đêm đầu tiên yên bình và vui vẻ của nhà họ Thẩm sau bao ngày, tất cả mọi người đều có một giấc mơ đẹp.Vân Mộng Hạ VũTrong mơ, cả nhà họ đoàn tụ ở tỉnh Hắc, sống những ngày tháng hạnh phúc....Khác với sự bình yên và hòa thuận của nhà họ Thẩm, tâm trạng của nhà họ Quý ở Tây Thành và nhà họ Hứa lại không tốt lắm.Dưới màn đêm, bên ngoài tứ hợp viện, mọi ngóc ngách đều chật kín người.Tất cả đều là người đến xem náo nhiệt.Dưới gốc cây cổ thụ, hai người đàn ông trẻ tuổi, họ cởi áo bông bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo dài tay, để lộ cánh tay dài khỏe khoắn, với những đường nét cơ bắp uyển chuyển.Cả hai đ.ấ.m nhau, đấu sức.Ầm ầm ầm...Những cú đ.ấ.m của Quý Trường Tranh giống như mưa rào mùa hè, liên tiếp giáng xuống mặt Hứa Đông Thăng.Hứa Đông Thăng không hề yếu thế, anh ta giơ chân đá từ phía sau Quý Trường Tranh.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-78.html.]Bùm...Cả hai vừa chạm vào nhau đã tách ra.Như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đều mang theo chút tia lửa.Quý Trường Tranh nắm chặt nắm đấm, duỗi ra trước n.g.ự.c ở phía ngoài, vì lực quá lớn, nên các đường cơ bắp từ n.g.ự.c đến bụng đột nhiên phình to, thậm chí làm bung cả hai chiếc cúc áo sơ mi.Sức mạnh hoang dã đến cực độ đó khiến m.á.u huyết sôi trào. Không ai có thể tưởng tượng được rằng, một người thanh tú như vậy lại có một mặt như thế này."Hứa Đông Thăng, xem ra anh quên mất những gì tôi đã nói rồi."Anh ta từ văn phòng tri thức thanh niên về thì mới biết đến buổi liên hoan xem mắt vào tối nay.Hứa Đông Thăng lại đi ép buộc người khác đi xem mắt.Một năm trước, anh ta đã cảnh cáo đối phương.Hứa Đông Thăng nghe vậy, tức đến phát điên, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi."Quý Trường Tranh, anh có bị bệnh không vậy, anh quản trời quản đất, anh còn quản cả chuyện tôi đi xem mắt gặp gỡ phụ nữ nữa sao?"Quý Trường Tranh thu nắm đ.ấ.m lại, chiếc áo sơ mi cũng theo đó mà buông xuống, đôi mắt mày anh tuấn mang theo vẻ lạnh lùng không nói nên lời."Anh đi xem mắt bình thường thì ai quản anh?"Còn không phải là đi xem mắt không bình thường sao?Đây đã là lần thứ mười chín rồi.Anh ta đã lừa từng cô gái một. Đây không phải là hại người sao?Ngược lại, Hứa Đông Thăng: "Anh biết tôi đi xem mắt với ai không?"Quý Trường Tranh: "Tôi không biết.""Thế thì anh quản cái gì.""Ai bảo tôi là Lôi Phong(*) sống chứ."(*) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.Nói xong câu này.Quý Trường Tranh thản nhiên nắm chặt nắm đấm, tiếng xương kêu răng rắc, giống như tiếng mưa rào, giống như một lời đe dọa.