Tác giả:

Ngày thành bị phá, Phùng Vận bị chính phụ thân mình coi như chiến lợi phẩm mà dâng cho tướng lĩnh địch quân. Ai ai cũng tiếc thay cho nàng, nghĩ nàng sẽ rơi vào cảnh làm tù nhân, bị đày vào nơi địa ngục trần gian. Thế nhưng, nàng lại che kín chiếc xe lừa sắp rời thành, không để ai nhận ra niềm vui thầm kín trong lòng... Thuở nhỏ, nàng hành sự khác thường, nói năng kỳ quái, từng bị cả tộc suýt đem đi thiêu sống vì đoán đúng một trận chiến toàn quân bị diệt. Khi lớn lên, nhan sắc nàng tuyệt mỹ, không ai trong tám quận Hứa Châu có thể sánh bằng, nhưng lại bị phu gia từ chối hôn nhân. Sinh ra trong thời loạn thế, lễ nghĩa suy tàn, một nữ tù nhân như nàng sẽ đi về đâu? "Không mong cầu một đời bên người tốt đẹp, chỉ mong được sống ngang tàng bá đạo." Kiếp trước, Phùng Vận luôn bị người ta lợi dụng, làm tổn thương. Kiếp này, nàng quyết ra tay trước, phản kích tất cả những kẻ cao ngạo như hoa trên núi, hoặc giả nhân giả nghĩa, hoặc bề ngoài nho nhã nhưng trong lòng bại hoại... tất cả đều bị…

Chương 72: Chương 72

Trường Môn Hảo Tế YêuTác giả: Tú CẩmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhNgày thành bị phá, Phùng Vận bị chính phụ thân mình coi như chiến lợi phẩm mà dâng cho tướng lĩnh địch quân. Ai ai cũng tiếc thay cho nàng, nghĩ nàng sẽ rơi vào cảnh làm tù nhân, bị đày vào nơi địa ngục trần gian. Thế nhưng, nàng lại che kín chiếc xe lừa sắp rời thành, không để ai nhận ra niềm vui thầm kín trong lòng... Thuở nhỏ, nàng hành sự khác thường, nói năng kỳ quái, từng bị cả tộc suýt đem đi thiêu sống vì đoán đúng một trận chiến toàn quân bị diệt. Khi lớn lên, nhan sắc nàng tuyệt mỹ, không ai trong tám quận Hứa Châu có thể sánh bằng, nhưng lại bị phu gia từ chối hôn nhân. Sinh ra trong thời loạn thế, lễ nghĩa suy tàn, một nữ tù nhân như nàng sẽ đi về đâu? "Không mong cầu một đời bên người tốt đẹp, chỉ mong được sống ngang tàng bá đạo." Kiếp trước, Phùng Vận luôn bị người ta lợi dụng, làm tổn thương. Kiếp này, nàng quyết ra tay trước, phản kích tất cả những kẻ cao ngạo như hoa trên núi, hoặc giả nhân giả nghĩa, hoặc bề ngoài nho nhã nhưng trong lòng bại hoại... tất cả đều bị… Không ngờ Phương công công nhanh chóng sai người mang thuốc bột đến, còn dặn đi dặn lại, bảo nàng ta phải tìm cơ hội thích hợp để hạ thuốc, không được hành động thiếu suy nghĩ, kẻo khiến tướng quân nghi ngờ."Thiếp sợ thứ đó sẽ lấy mạng người, lòng đầy lo lắng, mang về liền giấu trong hộp trang điểm, vẫn chưa dám dùng..."Nói đến đây, nàng lại cúi gập người xuống, nước mắt như mưa, giãi bày tấm lòng."Từ lần *****ên thiếp gặp tướng quân, đã bị phong thái của tướng quân làm xiêu lòng, lòng sinh ái mộ, từ đó chẳng thể tự thoát ra... Thiếp chỉ muốn hầu hạ tướng quân, nhưng Thập Nhị nương nhiều lần ngăn cản, còn đẩy bọn thiếp đến điền trang, chịu cảnh nắng mưa dãi dầu, làm lụng nặng nhọc. Thiếp sợ mất đi nhan sắc, sẽ bị tướng quân ghẻ lạnh, mới sinh lòng oán trách, nhưng tâm thiếp chưa hề mất thiện lương, đâu nỡ ra tay độc ác."Nàng ta nói năng lắp bắp. Nghe có vẻ thật lòng.Phùng Vận không thể quyết định thay tướng quân, chỉ cười nhìn Bùi Quyết.Bùi Quyết nhíu mày, lại nâng chén trà lên.Lâm Nga thấy vậy, vừa ghen vừa hận, lại sợ hãi, nước mắt giàn giụa nhìn về phía Phùng Vận, rồi bò qua dập đầu thật mạnh trước nàng."Nữ lang tha cho thiếp đi, thiếp ghen tỵ với người là thật, nhưng chưa bao giờ muốn hại mạng người đâu... Chuyện nữ lang trúng độc, thiếp không hề hay biết, thật sự oan uổng mà..."Phùng Vận giữ ánh mắt trầm lặng, không nhìn về phía Bùi Quyết."Lần trước ta đến nha môn cứu người, đã từng có xích mích lời qua tiếng lại với Phương công công. Tưởng rằng đã giải quyết xong, không ngờ... lại sinh ra hiểu lầm như vậy..."Nàng không nhắc đến Lý Tang Nhược.Lại nói: "Việc này xử trí thế nào, tùy tướng quân định đoạt."Sắc mặt Bùi Quyết đầy vẻ lạnh lùng. Mặc kệ Lâm Nga vẫn đang quỳ gối khóc lóc xin tha, kêu oan, nhưng hắn đã không còn kiên nhẫn để nghe thêm."Người đâu."Hai thị vệ bước vào.Bùi Quyết nói: "Lôi ra ngoài, đánh chết."Vừa nghe đến "đánh chết", toàn thân Lâm Nga cứng đờ, tiếng khóc cũng im bặt, chỉ còn nước mắt tuôn rơi lã chã. Nàng ta như phát điên, muốn lao về phía Bùi Quyết và Phùng Vận, trên mặt hiện rõ nỗi sợ hãi méo mó, cả người run rẩy không ngừng."Không, thiếp không làm!""Tướng quân, xin tha mạng, thiếp không hạ độc mà!"Nàng ta gào thét, không cam lòng, lớn tiếng kêu oan.Nhưng chẳng ai nghe nàng ta, cũng chẳng ai tin nàng ta. Hai thị vệ mỗi người giữ một bên tay, lôi nàng ta ra ngoài.Phùng Vận nhìn bóng dáng nàng ta khuất xa, hơi nhíu mày, nói với Bùi Quyết:"Việc của ta đã giải quyết xong, giờ phải chờ tướng quân xử phạt."Ý nàng là chuyện tự ý thả Ôn Hành Tố.Bùi Quyết đã nói nàng phải chịu phạt, chắc chắn sẽ không bỏ qua.Không ngờ, biểu cảm của Bùi Quyết vẫn bình thản."Chuyện này, bỏ qua đi."Phùng Vận không thể tin nổi.Đại tướng quân sắt đá như Bùi Quyết lại dễ dàng bỏ qua cho nàng?Che giấu tướng địch và thả tướng địch, bất kỳ tội nào cũng đủ khiến nàng rơi vào kết cục như Lâm Nga...Bùi Quyết mặt không đổi sắc, gọi Ngao Thất đến: "Truyền lệnh xuống, ra khỏi điền trang, nếu ai dám nhắc lại chuyện hôm nay, g.i.ế.t không tha."Hắn không nói thêm, nhưng Ngao Thất hiểu ý.Không được nhắc đến chuyện Phùng Vận cưu mang tướng địch, cũng không được nhắc đến chuyện nàng bị người khác hạ độc, bằng không sẽ mất mạng.A cữu đối với Thập Nhị nương thật là sủng ái hết mực...Chuyện lớn như vậy, chỉ vì muốn bảo toàn danh dự cho Thập Nhị nương, không chỉ không truy cứu nàng, mà ngay cả những người khác cũng được tha.Ngao Thất cúi đầu đứng đó, ngơ ngẩn không động đậy.Bùi Quyết khẽ nhíu mày: “Còn chuyện gì nữa?”Ngao Thất bừng tỉnh, nhìn ánh mắt lướt qua của Bùi Quyết, trong lòng rối bời, vội vàng chắp tay hành lễ:“Thuộc hạ canh giữ tướng địch không nghiêm, vốn đáng bị phạt. Xin Đại tướng quân trách phạt.”Bùi Quyết thản nhiên nói:“Xuống đi.”“Vâng.” Ngao Thất trong lòng tràn ngập bất an.Nếu như A cữu vẫn như mọi khi, mắng chửi vài câu, thậm chí phạt quân côn, hắn ngược lại sẽ thấy an tâm hơn.Nhưng ánh mắt A cữu nhìn hắn như vậy, khiến hắn có cảm giác xấu hổ không nơi ẩn nấp, giống như bí mật giấu dưới lớp áo bị nhìn thấu.Ngao Thất vừa phiền não vừa buồn bực, trái tim như rơi vào hầm băng rồi lại bị đặt lên lửa nung.Khi thì lạnh, khi thì nóng, không sao nghĩ thông, lúc ra khỏi cửa thì cúi đầu, dáng vẻ uể oải.Những thị vệ khác trong trang trại và cả những Mai Lệnh vệ đều thở phào nhẹ nhõm.Nhặt lại được một mạng, bọn họ đều rất biết ơn tướng quân đã bảo bọc Thập Nhị nương...Nhưng Phùng Vận lại không nghĩ như vậy.Mọi người đều nói nàng được sủng ái, nhưng trong mắt nàng, hành động của Bùi Quyết chẳng qua là để bảo toàn thanh danh của Thái hậu.Lâm Nga khai ra rằng Phương công công đã hạ thuốc hãm hại nàng. Vậy người đứng sau Phương công công là ai? Bùi Quyết so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn.Cách xử lý này, thay vì nói là Bùi Quyết tha cho nàng và Mai Lệnh vệ, chẳng bằng nói đây là một cuộc trao đổi công bằng, khiến tất cả phải ngậm miệng.Trong sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.Phùng Vận không đổi sắc mặt nhìn về phía Bùi Quyết.“Đa tạ tướng quân đã không giết.”Lời cảm tạ này không mấy chân thành, Bùi Quyết nghe ra ngay.Hắn nhíu mày:“Nàng còn bất mãn?”Phùng Vận nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Quyết, khẽ mỉm cười:“Không có. Tướng quân rộng lượng, tha thứ cho ta. Ta nào dám làm chuyện khiến tướng quân khó xử?”Bùi Quyết cụp mắt, chỉ im lặng uống trà.Phùng Vận yên lặng một lúc, sau đó đứng dậy bước tới trước mặt hắn, cúi mình thật sâu:“Nhưng chuyện này đều do ta mà ra, đại ca vô tội. Mong tướng quân rộng lượng, tha cho đại ca của ta.”Giọng nàng uyển chuyển, vô cùng động lòng người.Bởi vì tác dụng của thuốc, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, trông thật đáng thương.Bùi Quyết nhìn nàng một lúc, rồi nói:“Ta tin.”Phùng Vận vừa định cảm tạ, lại thấy hắn hơi nheo mắt, trầm giọng nói:“Hắn là vô tâm, còn nàng là cố ý.”“...”Phùng Vận bị hắn làm nghẹn lời, ngập ngừng hỏi:“Vậy tướng quân định xử lý ta và đại ca như thế nào?”Nàng chưa từng tin rằng Bùi Quyết sẽ dễ dàng bỏ qua.Người này lòng dạ sắt đá, nhất định sẽ có chiêu sau.Bùi Quyết nói:“Nàng là người của ta, tội do ta nhận. Còn Ôn Hành Tố thì khác, phạm lỗi dưới tay ta, phải xử phạt nghiêm khắc, để làm gương trong quân.” 

Không ngờ Phương công công nhanh chóng sai người mang thuốc bột đến, còn dặn đi dặn lại, bảo nàng ta phải tìm cơ hội thích hợp để hạ thuốc, không được hành động thiếu suy nghĩ, kẻo khiến tướng quân nghi ngờ.

"Thiếp sợ thứ đó sẽ lấy mạng người, lòng đầy lo lắng, mang về liền giấu trong hộp trang điểm, vẫn chưa dám dùng..."

Nói đến đây, nàng lại cúi gập người xuống, nước mắt như mưa, giãi bày tấm lòng.

"Từ lần *****ên thiếp gặp tướng quân, đã bị phong thái của tướng quân làm xiêu lòng, lòng sinh ái mộ, từ đó chẳng thể tự thoát ra... Thiếp chỉ muốn hầu hạ tướng quân, nhưng Thập Nhị nương nhiều lần ngăn cản, còn đẩy bọn thiếp đến điền trang, chịu cảnh nắng mưa dãi dầu, làm lụng nặng nhọc. Thiếp sợ mất đi nhan sắc, sẽ bị tướng quân ghẻ lạnh, mới sinh lòng oán trách, nhưng tâm thiếp chưa hề mất thiện lương, đâu nỡ ra tay độc ác."

Nàng ta nói năng lắp bắp.

 

Nghe có vẻ thật lòng.

Phùng Vận không thể quyết định thay tướng quân, chỉ cười nhìn Bùi Quyết.

Bùi Quyết nhíu mày, lại nâng chén trà lên.

Lâm Nga thấy vậy, vừa ghen vừa hận, lại sợ hãi, nước mắt giàn giụa nhìn về phía Phùng Vận, rồi bò qua dập đầu thật mạnh trước nàng.

"Nữ lang tha cho thiếp đi, thiếp ghen tỵ với người là thật, nhưng chưa bao giờ muốn hại mạng người đâu... Chuyện nữ lang trúng độc, thiếp không hề hay biết, thật sự oan uổng mà..."

Phùng Vận giữ ánh mắt trầm lặng, không nhìn về phía Bùi Quyết.

"Lần trước ta đến nha môn cứu người, đã từng có xích mích lời qua tiếng lại với Phương công công. Tưởng rằng đã giải quyết xong, không ngờ... lại sinh ra hiểu lầm như vậy..."

Nàng không nhắc đến Lý Tang Nhược.

Lại nói: "Việc này xử trí thế nào, tùy tướng quân định đoạt."

Sắc mặt Bùi Quyết đầy vẻ lạnh lùng. Mặc kệ Lâm Nga vẫn đang quỳ gối khóc lóc xin tha, kêu oan, nhưng hắn đã không còn kiên nhẫn để nghe thêm.

"Người đâu."

Hai thị vệ bước vào.

Bùi Quyết nói: "Lôi ra ngoài, đánh chết."

Vừa nghe đến "đánh chết", toàn thân Lâm Nga cứng đờ, tiếng khóc cũng im bặt, chỉ còn nước mắt tuôn rơi lã chã. Nàng ta như phát điên, muốn lao về phía Bùi Quyết và Phùng Vận, trên mặt hiện rõ nỗi sợ hãi méo mó, cả người run rẩy không ngừng.

"Không, thiếp không làm!"

"Tướng quân, xin tha mạng, thiếp không hạ độc mà!"

Nàng ta gào thét, không cam lòng, lớn tiếng kêu oan.

Nhưng chẳng ai nghe nàng ta, cũng chẳng ai tin nàng ta. Hai thị vệ mỗi người giữ một bên tay, lôi nàng ta ra ngoài.

Phùng Vận nhìn bóng dáng nàng ta khuất xa, hơi nhíu mày, nói với Bùi Quyết:

"Việc của ta đã giải quyết xong, giờ phải chờ tướng quân xử phạt."

Ý nàng là chuyện tự ý thả Ôn Hành Tố.

Bùi Quyết đã nói nàng phải chịu phạt, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Không ngờ, biểu cảm của Bùi Quyết vẫn bình thản.

"Chuyện này, bỏ qua đi."

Phùng Vận không thể tin nổi.

Đại tướng quân sắt đá như Bùi Quyết lại dễ dàng bỏ qua cho nàng?

Che giấu tướng địch và thả tướng địch, bất kỳ tội nào cũng đủ khiến nàng rơi vào kết cục như Lâm Nga...

Bùi Quyết mặt không đổi sắc, gọi Ngao Thất đến: "Truyền lệnh xuống, ra khỏi điền trang, nếu ai dám nhắc lại chuyện hôm nay, g.i.ế.t không tha."

Hắn không nói thêm, nhưng Ngao Thất hiểu ý.

Không được nhắc đến chuyện Phùng Vận cưu mang tướng địch, cũng không được nhắc đến chuyện nàng bị người khác hạ độc, bằng không sẽ mất mạng.

A cữu đối với Thập Nhị nương thật là sủng ái hết mực...

Chuyện lớn như vậy, chỉ vì muốn bảo toàn danh dự cho Thập Nhị nương, không chỉ không truy cứu nàng, mà ngay cả những người khác cũng được tha.

Ngao Thất cúi đầu đứng đó, ngơ ngẩn không động đậy.

Bùi Quyết khẽ nhíu mày:

 

“Còn chuyện gì nữa?”

Ngao Thất bừng tỉnh, nhìn ánh mắt lướt qua của Bùi Quyết, trong lòng rối bời, vội vàng chắp tay hành lễ:

“Thuộc hạ canh giữ tướng địch không nghiêm, vốn đáng bị phạt. Xin Đại tướng quân trách phạt.”

Bùi Quyết thản nhiên nói:

“Xuống đi.”

“Vâng.” Ngao Thất trong lòng tràn ngập bất an.

Nếu như A cữu vẫn như mọi khi, mắng chửi vài câu, thậm chí phạt quân côn, hắn ngược lại sẽ thấy an tâm hơn.

Nhưng ánh mắt A cữu nhìn hắn như vậy, khiến hắn có cảm giác xấu hổ không nơi ẩn nấp, giống như bí mật giấu dưới lớp áo bị nhìn thấu.

Ngao Thất vừa phiền não vừa buồn bực, trái tim như rơi vào hầm băng rồi lại bị đặt lên lửa nung.

Khi thì lạnh, khi thì nóng, không sao nghĩ thông, lúc ra khỏi cửa thì cúi đầu, dáng vẻ uể oải.

Những thị vệ khác trong trang trại và cả những Mai Lệnh vệ đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhặt lại được một mạng, bọn họ đều rất biết ơn tướng quân đã bảo bọc Thập Nhị nương...

Nhưng Phùng Vận lại không nghĩ như vậy.

Mọi người đều nói nàng được sủng ái, nhưng trong mắt nàng, hành động của Bùi Quyết chẳng qua là để bảo toàn thanh danh của Thái hậu.

Lâm Nga khai ra rằng Phương công công đã hạ thuốc hãm hại nàng. Vậy người đứng sau Phương công công là ai? Bùi Quyết so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn.

Cách xử lý này, thay vì nói là Bùi Quyết tha cho nàng và Mai Lệnh vệ, chẳng bằng nói đây là một cuộc trao đổi công bằng, khiến tất cả phải ngậm miệng.

Trong sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Phùng Vận không đổi sắc mặt nhìn về phía Bùi Quyết.

“Đa tạ tướng quân đã không giết.”

Lời cảm tạ này không mấy chân thành, Bùi Quyết nghe ra ngay.

Hắn nhíu mày:

“Nàng còn bất mãn?”

Phùng Vận nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Quyết, khẽ mỉm cười:

“Không có. Tướng quân rộng lượng, tha thứ cho ta. Ta nào dám làm chuyện khiến tướng quân khó xử?”

Bùi Quyết cụp mắt, chỉ im lặng uống trà.

Phùng Vận yên lặng một lúc, sau đó đứng dậy bước tới trước mặt hắn, cúi mình thật sâu:

“Nhưng chuyện này đều do ta mà ra, đại ca vô tội. Mong tướng quân rộng lượng, tha cho đại ca của ta.”

Giọng nàng uyển chuyển, vô cùng động lòng người.

Bởi vì tác dụng của thuốc, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, trông thật đáng thương.

Bùi Quyết nhìn nàng một lúc, rồi nói:

“Ta tin.”

Phùng Vận vừa định cảm tạ, lại thấy hắn hơi nheo mắt, trầm giọng nói:

“Hắn là vô tâm, còn nàng là cố ý.”

“...”

Phùng Vận bị hắn làm nghẹn lời, ngập ngừng hỏi:

“Vậy tướng quân định xử lý ta và đại ca như thế nào?”

Nàng chưa từng tin rằng Bùi Quyết sẽ dễ dàng bỏ qua.

Người này lòng dạ sắt đá, nhất định sẽ có chiêu sau.

Bùi Quyết nói:

“Nàng là người của ta, tội do ta nhận. Còn Ôn Hành Tố thì khác, phạm lỗi dưới tay ta, phải xử phạt nghiêm khắc, để làm gương trong quân.”

 

Trường Môn Hảo Tế YêuTác giả: Tú CẩmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhNgày thành bị phá, Phùng Vận bị chính phụ thân mình coi như chiến lợi phẩm mà dâng cho tướng lĩnh địch quân. Ai ai cũng tiếc thay cho nàng, nghĩ nàng sẽ rơi vào cảnh làm tù nhân, bị đày vào nơi địa ngục trần gian. Thế nhưng, nàng lại che kín chiếc xe lừa sắp rời thành, không để ai nhận ra niềm vui thầm kín trong lòng... Thuở nhỏ, nàng hành sự khác thường, nói năng kỳ quái, từng bị cả tộc suýt đem đi thiêu sống vì đoán đúng một trận chiến toàn quân bị diệt. Khi lớn lên, nhan sắc nàng tuyệt mỹ, không ai trong tám quận Hứa Châu có thể sánh bằng, nhưng lại bị phu gia từ chối hôn nhân. Sinh ra trong thời loạn thế, lễ nghĩa suy tàn, một nữ tù nhân như nàng sẽ đi về đâu? "Không mong cầu một đời bên người tốt đẹp, chỉ mong được sống ngang tàng bá đạo." Kiếp trước, Phùng Vận luôn bị người ta lợi dụng, làm tổn thương. Kiếp này, nàng quyết ra tay trước, phản kích tất cả những kẻ cao ngạo như hoa trên núi, hoặc giả nhân giả nghĩa, hoặc bề ngoài nho nhã nhưng trong lòng bại hoại... tất cả đều bị… Không ngờ Phương công công nhanh chóng sai người mang thuốc bột đến, còn dặn đi dặn lại, bảo nàng ta phải tìm cơ hội thích hợp để hạ thuốc, không được hành động thiếu suy nghĩ, kẻo khiến tướng quân nghi ngờ."Thiếp sợ thứ đó sẽ lấy mạng người, lòng đầy lo lắng, mang về liền giấu trong hộp trang điểm, vẫn chưa dám dùng..."Nói đến đây, nàng lại cúi gập người xuống, nước mắt như mưa, giãi bày tấm lòng."Từ lần *****ên thiếp gặp tướng quân, đã bị phong thái của tướng quân làm xiêu lòng, lòng sinh ái mộ, từ đó chẳng thể tự thoát ra... Thiếp chỉ muốn hầu hạ tướng quân, nhưng Thập Nhị nương nhiều lần ngăn cản, còn đẩy bọn thiếp đến điền trang, chịu cảnh nắng mưa dãi dầu, làm lụng nặng nhọc. Thiếp sợ mất đi nhan sắc, sẽ bị tướng quân ghẻ lạnh, mới sinh lòng oán trách, nhưng tâm thiếp chưa hề mất thiện lương, đâu nỡ ra tay độc ác."Nàng ta nói năng lắp bắp. Nghe có vẻ thật lòng.Phùng Vận không thể quyết định thay tướng quân, chỉ cười nhìn Bùi Quyết.Bùi Quyết nhíu mày, lại nâng chén trà lên.Lâm Nga thấy vậy, vừa ghen vừa hận, lại sợ hãi, nước mắt giàn giụa nhìn về phía Phùng Vận, rồi bò qua dập đầu thật mạnh trước nàng."Nữ lang tha cho thiếp đi, thiếp ghen tỵ với người là thật, nhưng chưa bao giờ muốn hại mạng người đâu... Chuyện nữ lang trúng độc, thiếp không hề hay biết, thật sự oan uổng mà..."Phùng Vận giữ ánh mắt trầm lặng, không nhìn về phía Bùi Quyết."Lần trước ta đến nha môn cứu người, đã từng có xích mích lời qua tiếng lại với Phương công công. Tưởng rằng đã giải quyết xong, không ngờ... lại sinh ra hiểu lầm như vậy..."Nàng không nhắc đến Lý Tang Nhược.Lại nói: "Việc này xử trí thế nào, tùy tướng quân định đoạt."Sắc mặt Bùi Quyết đầy vẻ lạnh lùng. Mặc kệ Lâm Nga vẫn đang quỳ gối khóc lóc xin tha, kêu oan, nhưng hắn đã không còn kiên nhẫn để nghe thêm."Người đâu."Hai thị vệ bước vào.Bùi Quyết nói: "Lôi ra ngoài, đánh chết."Vừa nghe đến "đánh chết", toàn thân Lâm Nga cứng đờ, tiếng khóc cũng im bặt, chỉ còn nước mắt tuôn rơi lã chã. Nàng ta như phát điên, muốn lao về phía Bùi Quyết và Phùng Vận, trên mặt hiện rõ nỗi sợ hãi méo mó, cả người run rẩy không ngừng."Không, thiếp không làm!""Tướng quân, xin tha mạng, thiếp không hạ độc mà!"Nàng ta gào thét, không cam lòng, lớn tiếng kêu oan.Nhưng chẳng ai nghe nàng ta, cũng chẳng ai tin nàng ta. Hai thị vệ mỗi người giữ một bên tay, lôi nàng ta ra ngoài.Phùng Vận nhìn bóng dáng nàng ta khuất xa, hơi nhíu mày, nói với Bùi Quyết:"Việc của ta đã giải quyết xong, giờ phải chờ tướng quân xử phạt."Ý nàng là chuyện tự ý thả Ôn Hành Tố.Bùi Quyết đã nói nàng phải chịu phạt, chắc chắn sẽ không bỏ qua.Không ngờ, biểu cảm của Bùi Quyết vẫn bình thản."Chuyện này, bỏ qua đi."Phùng Vận không thể tin nổi.Đại tướng quân sắt đá như Bùi Quyết lại dễ dàng bỏ qua cho nàng?Che giấu tướng địch và thả tướng địch, bất kỳ tội nào cũng đủ khiến nàng rơi vào kết cục như Lâm Nga...Bùi Quyết mặt không đổi sắc, gọi Ngao Thất đến: "Truyền lệnh xuống, ra khỏi điền trang, nếu ai dám nhắc lại chuyện hôm nay, g.i.ế.t không tha."Hắn không nói thêm, nhưng Ngao Thất hiểu ý.Không được nhắc đến chuyện Phùng Vận cưu mang tướng địch, cũng không được nhắc đến chuyện nàng bị người khác hạ độc, bằng không sẽ mất mạng.A cữu đối với Thập Nhị nương thật là sủng ái hết mực...Chuyện lớn như vậy, chỉ vì muốn bảo toàn danh dự cho Thập Nhị nương, không chỉ không truy cứu nàng, mà ngay cả những người khác cũng được tha.Ngao Thất cúi đầu đứng đó, ngơ ngẩn không động đậy.Bùi Quyết khẽ nhíu mày: “Còn chuyện gì nữa?”Ngao Thất bừng tỉnh, nhìn ánh mắt lướt qua của Bùi Quyết, trong lòng rối bời, vội vàng chắp tay hành lễ:“Thuộc hạ canh giữ tướng địch không nghiêm, vốn đáng bị phạt. Xin Đại tướng quân trách phạt.”Bùi Quyết thản nhiên nói:“Xuống đi.”“Vâng.” Ngao Thất trong lòng tràn ngập bất an.Nếu như A cữu vẫn như mọi khi, mắng chửi vài câu, thậm chí phạt quân côn, hắn ngược lại sẽ thấy an tâm hơn.Nhưng ánh mắt A cữu nhìn hắn như vậy, khiến hắn có cảm giác xấu hổ không nơi ẩn nấp, giống như bí mật giấu dưới lớp áo bị nhìn thấu.Ngao Thất vừa phiền não vừa buồn bực, trái tim như rơi vào hầm băng rồi lại bị đặt lên lửa nung.Khi thì lạnh, khi thì nóng, không sao nghĩ thông, lúc ra khỏi cửa thì cúi đầu, dáng vẻ uể oải.Những thị vệ khác trong trang trại và cả những Mai Lệnh vệ đều thở phào nhẹ nhõm.Nhặt lại được một mạng, bọn họ đều rất biết ơn tướng quân đã bảo bọc Thập Nhị nương...Nhưng Phùng Vận lại không nghĩ như vậy.Mọi người đều nói nàng được sủng ái, nhưng trong mắt nàng, hành động của Bùi Quyết chẳng qua là để bảo toàn thanh danh của Thái hậu.Lâm Nga khai ra rằng Phương công công đã hạ thuốc hãm hại nàng. Vậy người đứng sau Phương công công là ai? Bùi Quyết so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn.Cách xử lý này, thay vì nói là Bùi Quyết tha cho nàng và Mai Lệnh vệ, chẳng bằng nói đây là một cuộc trao đổi công bằng, khiến tất cả phải ngậm miệng.Trong sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.Phùng Vận không đổi sắc mặt nhìn về phía Bùi Quyết.“Đa tạ tướng quân đã không giết.”Lời cảm tạ này không mấy chân thành, Bùi Quyết nghe ra ngay.Hắn nhíu mày:“Nàng còn bất mãn?”Phùng Vận nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Quyết, khẽ mỉm cười:“Không có. Tướng quân rộng lượng, tha thứ cho ta. Ta nào dám làm chuyện khiến tướng quân khó xử?”Bùi Quyết cụp mắt, chỉ im lặng uống trà.Phùng Vận yên lặng một lúc, sau đó đứng dậy bước tới trước mặt hắn, cúi mình thật sâu:“Nhưng chuyện này đều do ta mà ra, đại ca vô tội. Mong tướng quân rộng lượng, tha cho đại ca của ta.”Giọng nàng uyển chuyển, vô cùng động lòng người.Bởi vì tác dụng của thuốc, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, trông thật đáng thương.Bùi Quyết nhìn nàng một lúc, rồi nói:“Ta tin.”Phùng Vận vừa định cảm tạ, lại thấy hắn hơi nheo mắt, trầm giọng nói:“Hắn là vô tâm, còn nàng là cố ý.”“...”Phùng Vận bị hắn làm nghẹn lời, ngập ngừng hỏi:“Vậy tướng quân định xử lý ta và đại ca như thế nào?”Nàng chưa từng tin rằng Bùi Quyết sẽ dễ dàng bỏ qua.Người này lòng dạ sắt đá, nhất định sẽ có chiêu sau.Bùi Quyết nói:“Nàng là người của ta, tội do ta nhận. Còn Ôn Hành Tố thì khác, phạm lỗi dưới tay ta, phải xử phạt nghiêm khắc, để làm gương trong quân.” 

Chương 72: Chương 72