Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 154

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Sau lần trước, Thẩm Mỹ Vân cũng mất đi cảm giác an toàn, chỉ cần cảm thấy ba mẹ và con gái không ở bên mình, cô sẽ lo lắng không ngừng.Đặc biệt là khi không liên lạc được với đối phương, có lẽ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã nghĩ ra vô số khả năng không hay trong đầu.Kiểu tự dọa mình như vậy, thậm chí có thể khiến bản thân phát bệnh.Quý Minh Viễn suy nghĩ một chút rồi an ủi cô: "Theo lẽ thường thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, thực ra việc nhóm người này có thể đến được tỉnh Hắc, về cơ bản là không có vấn đề gì to tát.""Nếu thực sự có vấn đề gì to tát, thì cũng sẽ không được phân công đến tỉnh Hắc"Đây là sự thật, ngay cả cải tạo tư tưởng cũng được phân thành nhiều nơi.Cũng có tốt có xấu, nhìn ở một góc độ khác, tỉnh Hắc vật chất phong phú, dân phong thuần phác, được phân công đến nơi này thực ra cũng là một điều may mắn.Quý Minh Viễn rất biết nói chuyện, cũng rất biết an ủi người khác.Mặc dù trông cậu ta còn trẻ nhưng lại điềm đạm, trầm ổn, rất dễ khiến người khác tin tưởng.Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, hơn nữa, cô biết Quý Minh Viễn xuất thân từ nhà họ Quý, gia tộc Quý gia khiến người ta ngưỡng mộ.So với người thường, Quý Minh Viễn chắc chắn biết nhiều tin tức hơn.Cô cảm ơn cậu ta.Quý Minh Viễn lắc đầu: "Không có gì."Hai người vừa nói chuyện, cả đoàn người vừa đi ra khỏi nhà ga.Nói thật, đột nhiên ra ngoài, gió lạnh ùa vào mặt, khiến người ta không khỏi rùng mình, đến cả răng cũng va vào nhau lập cập."Nơi này thật lạnh.""Lạnh hơn Bắc Kinh của chúng ta nhiều."Khác với sự ngạc nhiên của mọi người, Thẩm Mỹ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, dù sao thì cô mới đến tỉnh Hắc mấy ngày trước.Vì vậy, trước khi xuống xe, cô đã lấy bộ đồ ấm nhất của mình ra.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-154.html.]Áo khoác mặc thẳng vào người, áo khoác không còn mới lắm, cô nhờ mẹ vá cho mình hai miếng vá dễ thấy.Đây là để không gây chú ý, ngoài ra cô còn thắt một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo sáng ngời.Màu đỏ rực rỡ và màu trắng trong trẻo, trên đôi mắt cô tạo thành một cú va chạm thị giác cực độ, đẹp đến kinh ngạc.Chỉ là, đẹp thì đẹp thật, ban đầu trên xe còn có người cười Thẩm Mỹ Vân làm quá, tháng Hai rồi, sắp vào lập xuân.Vậy mà còn mặc ấm như vậy? Đây không phải là trò cười sao?Kết quả là ra ngoài, thấy cách ăn mặc của Thẩm Mỹ Vân, không khỏi có chút ghen tị.Thậm chí, còn có chút ghen tị với con gái cô - Miên Miên.Miên Miên cũng mặc một chiếc áo bông, là áo bông mới mà Thẩm Mỹ Vân đã tích trữ trước đó, mặc dù hơi cồng kềnh nhưng rất ấm.Chỉ là Miên Miên bị bọc thành một cục tròn!Một cục tròn vo."Mọi người có lạnh không?"Diêu Chí Anh dắt em trai run rẩy hỏi.Em trai Diêu Chí Anh tên là Diêu Chí Quân, năm nay mười ba tuổi, lúc này đã tái mặt vì lạnh.Có lẽ là đã trải qua biến cố gia đình, khiến cậu bé này có vẻ như chim sợ cành cong.Trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ không che giấu được.Tình trạng này của cậu bé vốn đã hoảng sợ, nếu xử lý không tốt, sốt cao lại ở nông thôn, điều kiện y tế không tốt, rất dễ xảy ra chuyện.Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân mềm lòng trong chốc lát, cô suy nghĩ một chút, mím môi nói khẽ: "Không biết công xã bên kia khi nào mới đến đón chúng ta, cứ lạnh như thế này cũng không phải là cách.""Để em trai cậu qua đây." Cô dừng lại một chút: "Đứng sau lưng tôi, tôi sẽ quấn áo khoác cho em ấy."Cô chỉ có thể làm được chừng này.Còn việc cởi áo của mình cho cậu bé thì không thể nào. Cô không có lòng tốt đến mức hy sinh bản thân như vậy, chỉ có thể làm một số việc trong khả năng của mình.Vân Mộng Hạ VũNghe vậy, Diêu Chí Anh vừa định cảm ơn nhưng đã bị Chu Vệ Dân cắt ngang.

Sau lần trước, Thẩm Mỹ Vân cũng mất đi cảm giác an toàn, chỉ cần cảm thấy ba mẹ và con gái không ở bên mình, cô sẽ lo lắng không ngừng.

Đặc biệt là khi không liên lạc được với đối phương, có lẽ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã nghĩ ra vô số khả năng không hay trong đầu.

Kiểu tự dọa mình như vậy, thậm chí có thể khiến bản thân phát bệnh.

Quý Minh Viễn suy nghĩ một chút rồi an ủi cô: "Theo lẽ thường thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, thực ra việc nhóm người này có thể đến được tỉnh Hắc, về cơ bản là không có vấn đề gì to tát."

"Nếu thực sự có vấn đề gì to tát, thì cũng sẽ không được phân công đến tỉnh Hắc"

Đây là sự thật, ngay cả cải tạo tư tưởng cũng được phân thành nhiều nơi.

Cũng có tốt có xấu, nhìn ở một góc độ khác, tỉnh Hắc vật chất phong phú, dân phong thuần phác, được phân công đến nơi này thực ra cũng là một điều may mắn.

Quý Minh Viễn rất biết nói chuyện, cũng rất biết an ủi người khác.

Mặc dù trông cậu ta còn trẻ nhưng lại điềm đạm, trầm ổn, rất dễ khiến người khác tin tưởng.

Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, hơn nữa, cô biết Quý Minh Viễn xuất thân từ nhà họ Quý, gia tộc Quý gia khiến người ta ngưỡng mộ.

So với người thường, Quý Minh Viễn chắc chắn biết nhiều tin tức hơn.

Cô cảm ơn cậu ta.

Quý Minh Viễn lắc đầu: "Không có gì."

Hai người vừa nói chuyện, cả đoàn người vừa đi ra khỏi nhà ga.

Nói thật, đột nhiên ra ngoài, gió lạnh ùa vào mặt, khiến người ta không khỏi rùng mình, đến cả răng cũng va vào nhau lập cập.

"Nơi này thật lạnh."

"Lạnh hơn Bắc Kinh của chúng ta nhiều."

Khác với sự ngạc nhiên của mọi người, Thẩm Mỹ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, dù sao thì cô mới đến tỉnh Hắc mấy ngày trước.

Vì vậy, trước khi xuống xe, cô đã lấy bộ đồ ấm nhất của mình ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-154.html

.]

Áo khoác mặc thẳng vào người, áo khoác không còn mới lắm, cô nhờ mẹ vá cho mình hai miếng vá dễ thấy.

Đây là để không gây chú ý, ngoài ra cô còn thắt một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo sáng ngời.

Màu đỏ rực rỡ và màu trắng trong trẻo, trên đôi mắt cô tạo thành một cú va chạm thị giác cực độ, đẹp đến kinh ngạc.

Chỉ là, đẹp thì đẹp thật, ban đầu trên xe còn có người cười Thẩm Mỹ Vân làm quá, tháng Hai rồi, sắp vào lập xuân.

Vậy mà còn mặc ấm như vậy? Đây không phải là trò cười sao?

Kết quả là ra ngoài, thấy cách ăn mặc của Thẩm Mỹ Vân, không khỏi có chút ghen tị.

Thậm chí, còn có chút ghen tị với con gái cô - Miên Miên.

Miên Miên cũng mặc một chiếc áo bông, là áo bông mới mà Thẩm Mỹ Vân đã tích trữ trước đó, mặc dù hơi cồng kềnh nhưng rất ấm.

Chỉ là Miên Miên bị bọc thành một cục tròn!

Một cục tròn vo.

"Mọi người có lạnh không?"

Diêu Chí Anh dắt em trai run rẩy hỏi.

Em trai Diêu Chí Anh tên là Diêu Chí Quân, năm nay mười ba tuổi, lúc này đã tái mặt vì lạnh.

Có lẽ là đã trải qua biến cố gia đình, khiến cậu bé này có vẻ như chim sợ cành cong.

Trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ không che giấu được.

Tình trạng này của cậu bé vốn đã hoảng sợ, nếu xử lý không tốt, sốt cao lại ở nông thôn, điều kiện y tế không tốt, rất dễ xảy ra chuyện.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân mềm lòng trong chốc lát, cô suy nghĩ một chút, mím môi nói khẽ: "Không biết công xã bên kia khi nào mới đến đón chúng ta, cứ lạnh như thế này cũng không phải là cách."

"Để em trai cậu qua đây." Cô dừng lại một chút: "Đứng sau lưng tôi, tôi sẽ quấn áo khoác cho em ấy."

Cô chỉ có thể làm được chừng này.

Còn việc cởi áo của mình cho cậu bé thì không thể nào. Cô không có lòng tốt đến mức hy sinh bản thân như vậy, chỉ có thể làm một số việc trong khả năng của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, Diêu Chí Anh vừa định cảm ơn nhưng đã bị Chu Vệ Dân cắt ngang.

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Sau lần trước, Thẩm Mỹ Vân cũng mất đi cảm giác an toàn, chỉ cần cảm thấy ba mẹ và con gái không ở bên mình, cô sẽ lo lắng không ngừng.Đặc biệt là khi không liên lạc được với đối phương, có lẽ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã nghĩ ra vô số khả năng không hay trong đầu.Kiểu tự dọa mình như vậy, thậm chí có thể khiến bản thân phát bệnh.Quý Minh Viễn suy nghĩ một chút rồi an ủi cô: "Theo lẽ thường thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, thực ra việc nhóm người này có thể đến được tỉnh Hắc, về cơ bản là không có vấn đề gì to tát.""Nếu thực sự có vấn đề gì to tát, thì cũng sẽ không được phân công đến tỉnh Hắc"Đây là sự thật, ngay cả cải tạo tư tưởng cũng được phân thành nhiều nơi.Cũng có tốt có xấu, nhìn ở một góc độ khác, tỉnh Hắc vật chất phong phú, dân phong thuần phác, được phân công đến nơi này thực ra cũng là một điều may mắn.Quý Minh Viễn rất biết nói chuyện, cũng rất biết an ủi người khác.Mặc dù trông cậu ta còn trẻ nhưng lại điềm đạm, trầm ổn, rất dễ khiến người khác tin tưởng.Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, hơn nữa, cô biết Quý Minh Viễn xuất thân từ nhà họ Quý, gia tộc Quý gia khiến người ta ngưỡng mộ.So với người thường, Quý Minh Viễn chắc chắn biết nhiều tin tức hơn.Cô cảm ơn cậu ta.Quý Minh Viễn lắc đầu: "Không có gì."Hai người vừa nói chuyện, cả đoàn người vừa đi ra khỏi nhà ga.Nói thật, đột nhiên ra ngoài, gió lạnh ùa vào mặt, khiến người ta không khỏi rùng mình, đến cả răng cũng va vào nhau lập cập."Nơi này thật lạnh.""Lạnh hơn Bắc Kinh của chúng ta nhiều."Khác với sự ngạc nhiên của mọi người, Thẩm Mỹ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, dù sao thì cô mới đến tỉnh Hắc mấy ngày trước.Vì vậy, trước khi xuống xe, cô đã lấy bộ đồ ấm nhất của mình ra.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-154.html.]Áo khoác mặc thẳng vào người, áo khoác không còn mới lắm, cô nhờ mẹ vá cho mình hai miếng vá dễ thấy.Đây là để không gây chú ý, ngoài ra cô còn thắt một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo sáng ngời.Màu đỏ rực rỡ và màu trắng trong trẻo, trên đôi mắt cô tạo thành một cú va chạm thị giác cực độ, đẹp đến kinh ngạc.Chỉ là, đẹp thì đẹp thật, ban đầu trên xe còn có người cười Thẩm Mỹ Vân làm quá, tháng Hai rồi, sắp vào lập xuân.Vậy mà còn mặc ấm như vậy? Đây không phải là trò cười sao?Kết quả là ra ngoài, thấy cách ăn mặc của Thẩm Mỹ Vân, không khỏi có chút ghen tị.Thậm chí, còn có chút ghen tị với con gái cô - Miên Miên.Miên Miên cũng mặc một chiếc áo bông, là áo bông mới mà Thẩm Mỹ Vân đã tích trữ trước đó, mặc dù hơi cồng kềnh nhưng rất ấm.Chỉ là Miên Miên bị bọc thành một cục tròn!Một cục tròn vo."Mọi người có lạnh không?"Diêu Chí Anh dắt em trai run rẩy hỏi.Em trai Diêu Chí Anh tên là Diêu Chí Quân, năm nay mười ba tuổi, lúc này đã tái mặt vì lạnh.Có lẽ là đã trải qua biến cố gia đình, khiến cậu bé này có vẻ như chim sợ cành cong.Trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ không che giấu được.Tình trạng này của cậu bé vốn đã hoảng sợ, nếu xử lý không tốt, sốt cao lại ở nông thôn, điều kiện y tế không tốt, rất dễ xảy ra chuyện.Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân mềm lòng trong chốc lát, cô suy nghĩ một chút, mím môi nói khẽ: "Không biết công xã bên kia khi nào mới đến đón chúng ta, cứ lạnh như thế này cũng không phải là cách.""Để em trai cậu qua đây." Cô dừng lại một chút: "Đứng sau lưng tôi, tôi sẽ quấn áo khoác cho em ấy."Cô chỉ có thể làm được chừng này.Còn việc cởi áo của mình cho cậu bé thì không thể nào. Cô không có lòng tốt đến mức hy sinh bản thân như vậy, chỉ có thể làm một số việc trong khả năng của mình.Vân Mộng Hạ VũNghe vậy, Diêu Chí Anh vừa định cảm ơn nhưng đã bị Chu Vệ Dân cắt ngang.

Chương 154