Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 162

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thậm chí khi xuống máy kéo, vừa chạm chân xuống đất thì một cơn đau nhói tim ập đến.Đây là hậu quả của việc trời lạnh mà không hoạt động chân trong thời gian dài.Cả người Quý Minh Viễn đều loạng choạng, vẫn là Thẩm Mỹ Vân nhanh tay đỡ cậu ta một cái: "Không sao chứ?"Lúc này cô mới để ý thấy lông mi của Quý Minh Viễn đã phủ một lớp băng trong suốt, giống như ngọc đẹp được phủ một lớp tuyết, nhưng vẫn không che giấu được sự ấm áp của nó.Quý Minh Viễn lắc đầu, mím môi nói: "Không sao."Cho đến bây giờ, cậu ta mới hiểu được câu nói hối hận còn kịp của chú mình lúc đó.Đến Hắc Long Giang làm thanh niên trí thức, có lẽ gian khổ hơn cậu ta tưởng tượng rất nhiều.Chưa bắt đầu kiếm công điểm, chỉ là đi đường thôi, mà đã khó khăn như vậy rồi.Thẩm Mỹ Vân thấy sắc mặt cậu ta không tốt nên mới an ủi: "Sắp đến rồi."Theo cô thấy, Quý Minh Viễn là người cùng thế hệ với Miên Miên.Miên Miên được cô chăm sóc tốt, mặc dù ngồi trên máy kéo nhưng vẫn được cô giấu trong chăn và trong lòng.Được giữ ấm gấp đôi nên sau khi Miên Miên xuống máy kéo, trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng, trông giống như một quả đào nhỏ.Quý Minh Viễn ừ một tiếng rất nhỏ, cậu ta có chút ngượng ngùng, chỉ cảm thấy mình còn không bằng một nữ đồng chí như Thẩm Mỹ Vân.Vân Mộng Hạ VũBên này hai người đang nói chuyện, bên kia lão bí thư đã dẫn theo những thanh niên trí thức về.Máy kéo dừng lại ở đầu làng của đội, dưới gốc cây hòe già.Lúc này trời sắp tối, những người trong đội đều cầm bát sứ thô, đang húp mì.Khi máy kéo dừng lại, không ít xã viên đều nhìn về phía đó."Lão bí thư, ông đón thanh niên trí thức về rồi à?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-162.html.]Sáng sớm hôm nay, lão bí thư đã đến thành phố để đón thanh niên trí thức, mọi người đều biết.Vì vậy, hôm qua họ đã triệu tập toàn bộ và tổ chức một cuộc họp.Bí thư già bước xuống khỏi ghế lái phụ phía trước của máy kéo, nhét tay vào trông áo bông, lạnh đến nỗi ông ta phải thở ra khói: "Đã đón được rồi, mọi người đều ở đây."Nói xong, ông ta quay sang những thanh niên trí thức ở phía sau: "Mọi người xuống xe đi, bác sẽ đưa các cháu đến điểm định cư của thanh niên trí thức."Nghe vậy, những thanh niên trí thức ngồi trên máy kéo đồng loạt nhảy xuống.Thời tiết tháng hai, tuyết vẫn rơi ở Đông Bắc, khi nhảy xuống, họ giẫm chân lên lớp tuyết dày.Đế giày bị lún sâu vào tuyết, những người đi ủng vải nông thì tuyết rơi vào mắt cá chân.Khiến mọi người không khỏi hít vào một hơi."Tuyết dày thật đấy." Thậm chí cao đến nửa chân, khi còn ngồi trên máy kéo thì không thấy, bây giờ xuống xe mới thấy rõ.Nghe vậy, một xã viên đang cầm bát sứ thô, vừa húp mì vừa cắn tỏi nói."Đại đội Tiến Lên của chúng tôi dựa vào dãy Đại Hưng An nên lạnh hơn những nơi khác một chút.""Tuyết này thì tính là gì, mới chỉ ngang mắt cá chân thôi, nếu mọi người vào trong rừng kia thì sẽ thấy có những nơi tuyết cao đến nửa người."Nghe vậy, những thanh niên trí thức đều không khỏi kinh ngạc, phải biết rằng khi họ còn ở Bắc Kinh, tuyết rơi nhiều nhất mỗi năm cũng chỉ đến mắt cá chân.Nói đến đây, ánh mắt bà ấy không khỏi nhìn về hai người nổi bật nhất trong nhóm thanh niên trí thức này.Một người là Thẩm Mỹ Vân, giống như một đóa hoa mộc lan trắng tinh khiết, vô cùng xinh đẹp.Người còn lại là Quý Minh Viễn, vẻ đẹp của Quý Minh Viễn là sự ấm áp, giống như một viên ngọc bích ấm áp, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích mắt.Bà cụ Hồ không khỏi trao đổi ánh mắt với lão bí thư già: "Nhóm thanh niên trí thức lần này đẹp thật."Chỉ không biết có chịu khó làm việc không.Lão bí thư già ừ một tiếng: "Bà về nấu cơm trước đi, tối nay những đứa trẻ thanh niên trí thức này sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, tôi đưa chúng đến điểm định cư của thanh niên trí thức trước."

Thậm chí khi xuống máy kéo, vừa chạm chân xuống đất thì một cơn đau nhói tim ập đến.

Đây là hậu quả của việc trời lạnh mà không hoạt động chân trong thời gian dài.

Cả người Quý Minh Viễn đều loạng choạng, vẫn là Thẩm Mỹ Vân nhanh tay đỡ cậu ta một cái: "Không sao chứ?"

Lúc này cô mới để ý thấy lông mi của Quý Minh Viễn đã phủ một lớp băng trong suốt, giống như ngọc đẹp được phủ một lớp tuyết, nhưng vẫn không che giấu được sự ấm áp của nó.

Quý Minh Viễn lắc đầu, mím môi nói: "Không sao."

Cho đến bây giờ, cậu ta mới hiểu được câu nói hối hận còn kịp của chú mình lúc đó.

Đến Hắc Long Giang làm thanh niên trí thức, có lẽ gian khổ hơn cậu ta tưởng tượng rất nhiều.

Chưa bắt đầu kiếm công điểm, chỉ là đi đường thôi, mà đã khó khăn như vậy rồi.

Thẩm Mỹ Vân thấy sắc mặt cậu ta không tốt nên mới an ủi: "Sắp đến rồi."

Theo cô thấy, Quý Minh Viễn là người cùng thế hệ với Miên Miên.

Miên Miên được cô chăm sóc tốt, mặc dù ngồi trên máy kéo nhưng vẫn được cô giấu trong chăn và trong lòng.

Được giữ ấm gấp đôi nên sau khi Miên Miên xuống máy kéo, trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng, trông giống như một quả đào nhỏ.

Quý Minh Viễn ừ một tiếng rất nhỏ, cậu ta có chút ngượng ngùng, chỉ cảm thấy mình còn không bằng một nữ đồng chí như Thẩm Mỹ Vân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên này hai người đang nói chuyện, bên kia lão bí thư đã dẫn theo những thanh niên trí thức về.

Máy kéo dừng lại ở đầu làng của đội, dưới gốc cây hòe già.

Lúc này trời sắp tối, những người trong đội đều cầm bát sứ thô, đang húp mì.

Khi máy kéo dừng lại, không ít xã viên đều nhìn về phía đó.

"Lão bí thư, ông đón thanh niên trí thức về rồi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-162.html

.]

Sáng sớm hôm nay, lão bí thư đã đến thành phố để đón thanh niên trí thức, mọi người đều biết.

Vì vậy, hôm qua họ đã triệu tập toàn bộ và tổ chức một cuộc họp.

Bí thư già bước xuống khỏi ghế lái phụ phía trước của máy kéo, nhét tay vào trông áo bông, lạnh đến nỗi ông ta phải thở ra khói: "Đã đón được rồi, mọi người đều ở đây."

Nói xong, ông ta quay sang những thanh niên trí thức ở phía sau: "Mọi người xuống xe đi, bác sẽ đưa các cháu đến điểm định cư của thanh niên trí thức."

Nghe vậy, những thanh niên trí thức ngồi trên máy kéo đồng loạt nhảy xuống.

Thời tiết tháng hai, tuyết vẫn rơi ở Đông Bắc, khi nhảy xuống, họ giẫm chân lên lớp tuyết dày.

Đế giày bị lún sâu vào tuyết, những người đi ủng vải nông thì tuyết rơi vào mắt cá chân.

Khiến mọi người không khỏi hít vào một hơi.

"Tuyết dày thật đấy." Thậm chí cao đến nửa chân, khi còn ngồi trên máy kéo thì không thấy, bây giờ xuống xe mới thấy rõ.

Nghe vậy, một xã viên đang cầm bát sứ thô, vừa húp mì vừa cắn tỏi nói.

"Đại đội Tiến Lên của chúng tôi dựa vào dãy Đại Hưng An nên lạnh hơn những nơi khác một chút."

"Tuyết này thì tính là gì, mới chỉ ngang mắt cá chân thôi, nếu mọi người vào trong rừng kia thì sẽ thấy có những nơi tuyết cao đến nửa người."

Nghe vậy, những thanh niên trí thức đều không khỏi kinh ngạc, phải biết rằng khi họ còn ở Bắc Kinh, tuyết rơi nhiều nhất mỗi năm cũng chỉ đến mắt cá chân.

Nói đến đây, ánh mắt bà ấy không khỏi nhìn về hai người nổi bật nhất trong nhóm thanh niên trí thức này.

Một người là Thẩm Mỹ Vân, giống như một đóa hoa mộc lan trắng tinh khiết, vô cùng xinh đẹp.

Người còn lại là Quý Minh Viễn, vẻ đẹp của Quý Minh Viễn là sự ấm áp, giống như một viên ngọc bích ấm áp, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích mắt.

Bà cụ Hồ không khỏi trao đổi ánh mắt với lão bí thư già: "Nhóm thanh niên trí thức lần này đẹp thật."

Chỉ không biết có chịu khó làm việc không.

Lão bí thư già ừ một tiếng: "Bà về nấu cơm trước đi, tối nay những đứa trẻ thanh niên trí thức này sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, tôi đưa chúng đến điểm định cư của thanh niên trí thức trước."

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thậm chí khi xuống máy kéo, vừa chạm chân xuống đất thì một cơn đau nhói tim ập đến.Đây là hậu quả của việc trời lạnh mà không hoạt động chân trong thời gian dài.Cả người Quý Minh Viễn đều loạng choạng, vẫn là Thẩm Mỹ Vân nhanh tay đỡ cậu ta một cái: "Không sao chứ?"Lúc này cô mới để ý thấy lông mi của Quý Minh Viễn đã phủ một lớp băng trong suốt, giống như ngọc đẹp được phủ một lớp tuyết, nhưng vẫn không che giấu được sự ấm áp của nó.Quý Minh Viễn lắc đầu, mím môi nói: "Không sao."Cho đến bây giờ, cậu ta mới hiểu được câu nói hối hận còn kịp của chú mình lúc đó.Đến Hắc Long Giang làm thanh niên trí thức, có lẽ gian khổ hơn cậu ta tưởng tượng rất nhiều.Chưa bắt đầu kiếm công điểm, chỉ là đi đường thôi, mà đã khó khăn như vậy rồi.Thẩm Mỹ Vân thấy sắc mặt cậu ta không tốt nên mới an ủi: "Sắp đến rồi."Theo cô thấy, Quý Minh Viễn là người cùng thế hệ với Miên Miên.Miên Miên được cô chăm sóc tốt, mặc dù ngồi trên máy kéo nhưng vẫn được cô giấu trong chăn và trong lòng.Được giữ ấm gấp đôi nên sau khi Miên Miên xuống máy kéo, trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng, trông giống như một quả đào nhỏ.Quý Minh Viễn ừ một tiếng rất nhỏ, cậu ta có chút ngượng ngùng, chỉ cảm thấy mình còn không bằng một nữ đồng chí như Thẩm Mỹ Vân.Vân Mộng Hạ VũBên này hai người đang nói chuyện, bên kia lão bí thư đã dẫn theo những thanh niên trí thức về.Máy kéo dừng lại ở đầu làng của đội, dưới gốc cây hòe già.Lúc này trời sắp tối, những người trong đội đều cầm bát sứ thô, đang húp mì.Khi máy kéo dừng lại, không ít xã viên đều nhìn về phía đó."Lão bí thư, ông đón thanh niên trí thức về rồi à?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-162.html.]Sáng sớm hôm nay, lão bí thư đã đến thành phố để đón thanh niên trí thức, mọi người đều biết.Vì vậy, hôm qua họ đã triệu tập toàn bộ và tổ chức một cuộc họp.Bí thư già bước xuống khỏi ghế lái phụ phía trước của máy kéo, nhét tay vào trông áo bông, lạnh đến nỗi ông ta phải thở ra khói: "Đã đón được rồi, mọi người đều ở đây."Nói xong, ông ta quay sang những thanh niên trí thức ở phía sau: "Mọi người xuống xe đi, bác sẽ đưa các cháu đến điểm định cư của thanh niên trí thức."Nghe vậy, những thanh niên trí thức ngồi trên máy kéo đồng loạt nhảy xuống.Thời tiết tháng hai, tuyết vẫn rơi ở Đông Bắc, khi nhảy xuống, họ giẫm chân lên lớp tuyết dày.Đế giày bị lún sâu vào tuyết, những người đi ủng vải nông thì tuyết rơi vào mắt cá chân.Khiến mọi người không khỏi hít vào một hơi."Tuyết dày thật đấy." Thậm chí cao đến nửa chân, khi còn ngồi trên máy kéo thì không thấy, bây giờ xuống xe mới thấy rõ.Nghe vậy, một xã viên đang cầm bát sứ thô, vừa húp mì vừa cắn tỏi nói."Đại đội Tiến Lên của chúng tôi dựa vào dãy Đại Hưng An nên lạnh hơn những nơi khác một chút.""Tuyết này thì tính là gì, mới chỉ ngang mắt cá chân thôi, nếu mọi người vào trong rừng kia thì sẽ thấy có những nơi tuyết cao đến nửa người."Nghe vậy, những thanh niên trí thức đều không khỏi kinh ngạc, phải biết rằng khi họ còn ở Bắc Kinh, tuyết rơi nhiều nhất mỗi năm cũng chỉ đến mắt cá chân.Nói đến đây, ánh mắt bà ấy không khỏi nhìn về hai người nổi bật nhất trong nhóm thanh niên trí thức này.Một người là Thẩm Mỹ Vân, giống như một đóa hoa mộc lan trắng tinh khiết, vô cùng xinh đẹp.Người còn lại là Quý Minh Viễn, vẻ đẹp của Quý Minh Viễn là sự ấm áp, giống như một viên ngọc bích ấm áp, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích mắt.Bà cụ Hồ không khỏi trao đổi ánh mắt với lão bí thư già: "Nhóm thanh niên trí thức lần này đẹp thật."Chỉ không biết có chịu khó làm việc không.Lão bí thư già ừ một tiếng: "Bà về nấu cơm trước đi, tối nay những đứa trẻ thanh niên trí thức này sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, tôi đưa chúng đến điểm định cư của thanh niên trí thức trước."

Chương 162