Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 196

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thực ra, ở một mức độ nào đó, Trần Hà Đường cũng có đôi mắt hạnh to như vậy.Chỉ tiếc là Trần Hà Đường bị thương một bên mắt, lại thường xuyên đeo vải đen, khiến ông ta trông rất dữ tợn.Nhưng thực tế không phải vậy.Những người có mắt hạnh, nói chung ánh mắt thường rất dịu dàng.Khó trách Thẩm Mỹ Vân thấy ánh mắt Trần Hà Đường rất dịu dàng, hóa ra họ kì thực có một đôi mắt giống nhau."Mẹ cô... mẹ cô vẫn khỏe chứ?"Trần Hà Đường gần như run rẩy khi hỏi câu này.Ông ta có rất nhiều điều hối tiếc trong đời, nhưng một trong những điều hối tiếc lớn nhất là năm đó ông ta đã không đi cùng em gái.Hay nói cách khác, ông ta đã không ở lại ngôi nhà cũ này, chờ em gái mình trở về.Kết quả là đến tận bây giờ, nửa đời sau của ông ta cô đơn lẻ bóng, trong một thời gian dài, Trần Hà Đường đều cho rằng đây là quả báo của mình.Là quả báo vì năm đó ông ta đã thất hứa với em gái mình.Thẩm Mỹ Vân im lặng một lúc, cô thở dài: "Trước đây thì ổn, bây giờ..."Vân Mộng Hạ Vũ"Bây giờ tôi cũng không biết nữa."Thực ra cô không biết tình hình của bố mẹ mình hiện tại ra sao, vì không thể hỏi thăm được.Cô đã hỏi qua lão chi thư, lão chi thư cũng không biết, chỉ nghe qua Tề Minh Viễn nói một chút.Nhưng chỉ là thông tin hời hợt mà thôi.Trần Hà Đường nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy, sắc mặt ông ta thay đổi: "Thu Hà sao rồi?"Thẩm Mỹ Vân sợ ông ta quá kích động, vội nói: "Mẹ tôi không sao, chỉ là tôi không liên lạc được với mẹ."Cô kể lại tình hình gia đình mình cho Trần Hà Đường nghe.Trần Hà Đường mất một lúc lâu mới hoàn hồn: "Cô làm thanh niên trí thức, Thu Hà cải tạo?"Mười chữ, mô tả ngắn gọn tình hình hiện tại của gia đình họ Thẩm.Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng là như vậy.""Vậy bên mẹ cô..."Thẩm Mỹ Vân trả lời thành thật: "Tôi không liên lạc được."Nói xong, cô lại quên mất một người rất quan trọng.Có một người có thể liên lạc được![Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-196.html.]Cô quên mất rồi!Quý Yêu!Hồi đó anh có thể giúp gia đình cô lấy được lệnh điều động, điều này chứng tỏ Quý Yêu có một số mối quan hệ.Có lẽ anh có thể biết được tình hình của ba mẹ cô."Cậu ơi."Thẩm Mỹ Vân đột nhiên gọi.Hai chữ này vừa thốt ra, Trần Hà Đường sững sờ trong chốc lát, sau đó, mắt ông ta đỏ hoe: "Ừ, cháu gái."Quá lâu rồi.Quá lâu rồi, ông ta chỉ sống một mình, không có người thân, không có con cái, không có con cháu.Bây giờ, đột nhiên có người gọi ông ta là cậu, trái tim lạnh giá của ông ta như được ngâm trong nước nóng.Ấm áp, ấm áp đến mức ông ta muốn nghẹn ngào.Thẩm Mỹ Vân không ngờ rằng, chỉ một tiếng chú thôi mà đối phương lại phản ứng dữ dội như vậy.Cô dừng lại một chút: "Cậu ơi, có lẽ cháu biết phải tìm ai để hỏi thăm tin tức về ba mẹ cháu rồi, khi nào cháu hỏi thăm được thì sẽ nói với cậu.""Được."Trần Hà Đường không nhịn được vui mừng, thậm chí còn nói nhiều hơn bình thường.Ông ta xoa tay, ngay cả biểu cảm dữ tợn cũng trở nên dễ thương hơn vài phần."Cháu hỏi thăm được thì đến nói với chú nhé.""Thôi, hay là cháu cứ chuyển đến đây ở luôn đi? Cậu nghe nói, ở điểm thanh niên trí thức cũng có nhiều chuyện phiền phức lắm."Tất nhiên, ông ta vốn ít nói, ông ta biết được chuyện này là do Hậu Đông Lai cứ đến đây là lại lải nhải.Dù sao ông ta cũng sẽ không nói ra ngoài.Lải nhải lâu ngày, Trần Hà Đường tự nhiên biết được nhiều hơn người khác.Nói xong, ông ta lại tự bác bỏ."Không được, bây giờ ngôi nhà này quá cũ rồi, lại không đủ phòng, cháu đợi chú mấy ngày, chú sẽ sửa lại ngôi nhà này, rồi thêm hai cái giường mới, khi đó cháu và mẹ cháu mỗi người một cái."Ngôi nhà này của ông ta là để đón em gái về nhà, còn đón cả cháu gái về nữa.Tất nhiên là phải sửa sang cho đàng hoàng.Nếu không thì sẽ rất tủi thân cho họ.

Thực ra, ở một mức độ nào đó, Trần Hà Đường cũng có đôi mắt hạnh to như vậy.

Chỉ tiếc là Trần Hà Đường bị thương một bên mắt, lại thường xuyên đeo vải đen, khiến ông ta trông rất dữ tợn.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Những người có mắt hạnh, nói chung ánh mắt thường rất dịu dàng.

Khó trách Thẩm Mỹ Vân thấy ánh mắt Trần Hà Đường rất dịu dàng, hóa ra họ kì thực có một đôi mắt giống nhau.

"Mẹ cô... mẹ cô vẫn khỏe chứ?"

Trần Hà Đường gần như run rẩy khi hỏi câu này.

Ông ta có rất nhiều điều hối tiếc trong đời, nhưng một trong những điều hối tiếc lớn nhất là năm đó ông ta đã không đi cùng em gái.

Hay nói cách khác, ông ta đã không ở lại ngôi nhà cũ này, chờ em gái mình trở về.

Kết quả là đến tận bây giờ, nửa đời sau của ông ta cô đơn lẻ bóng, trong một thời gian dài, Trần Hà Đường đều cho rằng đây là quả báo của mình.

Là quả báo vì năm đó ông ta đã thất hứa với em gái mình.

Thẩm Mỹ Vân im lặng một lúc, cô thở dài: "Trước đây thì ổn, bây giờ..."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bây giờ tôi cũng không biết nữa."

Thực ra cô không biết tình hình của bố mẹ mình hiện tại ra sao, vì không thể hỏi thăm được.

Cô đã hỏi qua lão chi thư, lão chi thư cũng không biết, chỉ nghe qua Tề Minh Viễn nói một chút.

Nhưng chỉ là thông tin hời hợt mà thôi.

Trần Hà Đường nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy, sắc mặt ông ta thay đổi: "Thu Hà sao rồi?"

Thẩm Mỹ Vân sợ ông ta quá kích động, vội nói: "Mẹ tôi không sao, chỉ là tôi không liên lạc được với mẹ."

Cô kể lại tình hình gia đình mình cho Trần Hà Đường nghe.

Trần Hà Đường mất một lúc lâu mới hoàn hồn: "Cô làm thanh niên trí thức, Thu Hà cải tạo?"

Mười chữ, mô tả ngắn gọn tình hình hiện tại của gia đình họ Thẩm.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng là như vậy."

"Vậy bên mẹ cô..."

Thẩm Mỹ Vân trả lời thành thật: "Tôi không liên lạc được."

Nói xong, cô lại quên mất một người rất quan trọng.

Có một người có thể liên lạc được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-196.html

.]

Cô quên mất rồi!

Quý Yêu!

Hồi đó anh có thể giúp gia đình cô lấy được lệnh điều động, điều này chứng tỏ Quý Yêu có một số mối quan hệ.

Có lẽ anh có thể biết được tình hình của ba mẹ cô.

"Cậu ơi."

Thẩm Mỹ Vân đột nhiên gọi.

Hai chữ này vừa thốt ra, Trần Hà Đường sững sờ trong chốc lát, sau đó, mắt ông ta đỏ hoe: "Ừ, cháu gái."

Quá lâu rồi.

Quá lâu rồi, ông ta chỉ sống một mình, không có người thân, không có con cái, không có con cháu.

Bây giờ, đột nhiên có người gọi ông ta là cậu, trái tim lạnh giá của ông ta như được ngâm trong nước nóng.

Ấm áp, ấm áp đến mức ông ta muốn nghẹn ngào.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ rằng, chỉ một tiếng chú thôi mà đối phương lại phản ứng dữ dội như vậy.

Cô dừng lại một chút: "Cậu ơi, có lẽ cháu biết phải tìm ai để hỏi thăm tin tức về ba mẹ cháu rồi, khi nào cháu hỏi thăm được thì sẽ nói với cậu."

"Được."

Trần Hà Đường không nhịn được vui mừng, thậm chí còn nói nhiều hơn bình thường.

Ông ta xoa tay, ngay cả biểu cảm dữ tợn cũng trở nên dễ thương hơn vài phần.

"Cháu hỏi thăm được thì đến nói với chú nhé."

"Thôi, hay là cháu cứ chuyển đến đây ở luôn đi? Cậu nghe nói, ở điểm thanh niên trí thức cũng có nhiều chuyện phiền phức lắm."

Tất nhiên, ông ta vốn ít nói, ông ta biết được chuyện này là do Hậu Đông Lai cứ đến đây là lại lải nhải.

Dù sao ông ta cũng sẽ không nói ra ngoài.

Lải nhải lâu ngày, Trần Hà Đường tự nhiên biết được nhiều hơn người khác.

Nói xong, ông ta lại tự bác bỏ.

"Không được, bây giờ ngôi nhà này quá cũ rồi, lại không đủ phòng, cháu đợi chú mấy ngày, chú sẽ sửa lại ngôi nhà này, rồi thêm hai cái giường mới, khi đó cháu và mẹ cháu mỗi người một cái."

Ngôi nhà này của ông ta là để đón em gái về nhà, còn đón cả cháu gái về nữa.

Tất nhiên là phải sửa sang cho đàng hoàng.

Nếu không thì sẽ rất tủi thân cho họ.

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thực ra, ở một mức độ nào đó, Trần Hà Đường cũng có đôi mắt hạnh to như vậy.Chỉ tiếc là Trần Hà Đường bị thương một bên mắt, lại thường xuyên đeo vải đen, khiến ông ta trông rất dữ tợn.Nhưng thực tế không phải vậy.Những người có mắt hạnh, nói chung ánh mắt thường rất dịu dàng.Khó trách Thẩm Mỹ Vân thấy ánh mắt Trần Hà Đường rất dịu dàng, hóa ra họ kì thực có một đôi mắt giống nhau."Mẹ cô... mẹ cô vẫn khỏe chứ?"Trần Hà Đường gần như run rẩy khi hỏi câu này.Ông ta có rất nhiều điều hối tiếc trong đời, nhưng một trong những điều hối tiếc lớn nhất là năm đó ông ta đã không đi cùng em gái.Hay nói cách khác, ông ta đã không ở lại ngôi nhà cũ này, chờ em gái mình trở về.Kết quả là đến tận bây giờ, nửa đời sau của ông ta cô đơn lẻ bóng, trong một thời gian dài, Trần Hà Đường đều cho rằng đây là quả báo của mình.Là quả báo vì năm đó ông ta đã thất hứa với em gái mình.Thẩm Mỹ Vân im lặng một lúc, cô thở dài: "Trước đây thì ổn, bây giờ..."Vân Mộng Hạ Vũ"Bây giờ tôi cũng không biết nữa."Thực ra cô không biết tình hình của bố mẹ mình hiện tại ra sao, vì không thể hỏi thăm được.Cô đã hỏi qua lão chi thư, lão chi thư cũng không biết, chỉ nghe qua Tề Minh Viễn nói một chút.Nhưng chỉ là thông tin hời hợt mà thôi.Trần Hà Đường nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy, sắc mặt ông ta thay đổi: "Thu Hà sao rồi?"Thẩm Mỹ Vân sợ ông ta quá kích động, vội nói: "Mẹ tôi không sao, chỉ là tôi không liên lạc được với mẹ."Cô kể lại tình hình gia đình mình cho Trần Hà Đường nghe.Trần Hà Đường mất một lúc lâu mới hoàn hồn: "Cô làm thanh niên trí thức, Thu Hà cải tạo?"Mười chữ, mô tả ngắn gọn tình hình hiện tại của gia đình họ Thẩm.Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng là như vậy.""Vậy bên mẹ cô..."Thẩm Mỹ Vân trả lời thành thật: "Tôi không liên lạc được."Nói xong, cô lại quên mất một người rất quan trọng.Có một người có thể liên lạc được![Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-196.html.]Cô quên mất rồi!Quý Yêu!Hồi đó anh có thể giúp gia đình cô lấy được lệnh điều động, điều này chứng tỏ Quý Yêu có một số mối quan hệ.Có lẽ anh có thể biết được tình hình của ba mẹ cô."Cậu ơi."Thẩm Mỹ Vân đột nhiên gọi.Hai chữ này vừa thốt ra, Trần Hà Đường sững sờ trong chốc lát, sau đó, mắt ông ta đỏ hoe: "Ừ, cháu gái."Quá lâu rồi.Quá lâu rồi, ông ta chỉ sống một mình, không có người thân, không có con cái, không có con cháu.Bây giờ, đột nhiên có người gọi ông ta là cậu, trái tim lạnh giá của ông ta như được ngâm trong nước nóng.Ấm áp, ấm áp đến mức ông ta muốn nghẹn ngào.Thẩm Mỹ Vân không ngờ rằng, chỉ một tiếng chú thôi mà đối phương lại phản ứng dữ dội như vậy.Cô dừng lại một chút: "Cậu ơi, có lẽ cháu biết phải tìm ai để hỏi thăm tin tức về ba mẹ cháu rồi, khi nào cháu hỏi thăm được thì sẽ nói với cậu.""Được."Trần Hà Đường không nhịn được vui mừng, thậm chí còn nói nhiều hơn bình thường.Ông ta xoa tay, ngay cả biểu cảm dữ tợn cũng trở nên dễ thương hơn vài phần."Cháu hỏi thăm được thì đến nói với chú nhé.""Thôi, hay là cháu cứ chuyển đến đây ở luôn đi? Cậu nghe nói, ở điểm thanh niên trí thức cũng có nhiều chuyện phiền phức lắm."Tất nhiên, ông ta vốn ít nói, ông ta biết được chuyện này là do Hậu Đông Lai cứ đến đây là lại lải nhải.Dù sao ông ta cũng sẽ không nói ra ngoài.Lải nhải lâu ngày, Trần Hà Đường tự nhiên biết được nhiều hơn người khác.Nói xong, ông ta lại tự bác bỏ."Không được, bây giờ ngôi nhà này quá cũ rồi, lại không đủ phòng, cháu đợi chú mấy ngày, chú sẽ sửa lại ngôi nhà này, rồi thêm hai cái giường mới, khi đó cháu và mẹ cháu mỗi người một cái."Ngôi nhà này của ông ta là để đón em gái về nhà, còn đón cả cháu gái về nữa.Tất nhiên là phải sửa sang cho đàng hoàng.Nếu không thì sẽ rất tủi thân cho họ.

Chương 196