Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 200

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… "Hơn nữa, cô dùng củi, chúng tôi sẽ thiếu đi một ít.""Cô cũng biết bây giờ thời tiết có tuyết rơi, trên núi khó chặt củi, đến lúc cô trả lại, chưa chắc mọi người đã cần."Đây là sự thật, củi vào mùa này luôn khan hiếm hơn các mùa khác.Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, thở dài, ở tập thể là vậy, đồ không phải của mình muốn dùng phải bàn bạc, mọi người không thống nhất ý kiến.Đang lúc cô nghĩ cách đối phó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài."Thanh niên trí thức Thẩm có ở đó không?"Vân Mộng Hạ VũLà giọng của Trần Hà Đường, nghe giọng ông ta, Thẩm Mỹ Vân giật mình, không phải vừa rồi họ mới chia tay sao?Sao ông ta lại đến nhanh như vậy.Thẩm Mỹ Vân vội buông đồ trên tay ra ngoài xem.Thấy Trần Hà Đường mặc một chiếc áo bông mỏng, trên vai gánh một gánh củi, ông ta cười với Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm, củi cô cần, tôi đã chẻ xong cho cô rồi."Một người dữ tợn như vậy, lúc này lại cười rất hiền từ, thậm chí còn có chút cẩn thận.Sợ Thẩm Mỹ Vân mắng, không phải đã nói rõ là ở ngoài không nhận nhau sao?Nhìn gánh củi kia.Thẩm Mỹ Vân không khỏi cay mũi, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt ở trường, vừa hay người lớn đến chống lưng.Cô dựa vào ngọn núi đó, khiến cô cũng thấy yên tâm hơn.Mấy chữ "dựa vào ngọn núi".Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân có một cảm giác khó tả, cô khẽ lẩm bẩm: "Chú ơi..."Nói được một nửa, nhận ra xung quanh có khá nhiều thanh niên trí thức đang nhìn, cô lại nuốt lời vào: "Sao ông lại đến đây? Vào trong đi."Trần Hà Đường biết cô định nói gì thì ông ta rất vui, nụ cười cũng tươi hơn vài phần."Cô không phải nói cần gấp sao, tôi trực tiếp từ nhà kho củi nhà tôi mang đến cho cô."Thực ra, đâu phải Thẩm Mỹ Vân cần gấp.Cô căn bản không nghĩ đến củi, là Trần Hà Đường tự nghĩ, nghĩ đến một cô gái nhỏ như Thẩm Mỹ Vân làm sao có thể lên núi chặt củi, ông ta sợ cô chặt không được củi sẽ bị bắt nạt ở điểm thanh niên trí thức.Vì vậy, mới lấy củi mình dùng, mang một gánh đến.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-200.html.]Đừng coi thường gánh củi này, hai bó lớn, rất nhiều, ông ta sợ Thẩm Mỹ Vân không đủ dùng, liền cố tình chọn những cây củi tốt nhất trong nhà kho.Loại củi cứng, dễ đốt, đều chọn cho Thẩm Mỹ Vân.Còn loại ông ta dùng thì mềm hơn, nhỏ hơn, hoặc là loại có gai.Chỉ là Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không biết những điều này.Thấy Thẩm Mỹ Vân chào đón mình, không cãi mình, không mắng mình không nên đến.Trần Hà Đường trong lòng thật sự rất vui, ông ta mang gánh củi vào nhà.Củi rất nặng, đè cong vai ông ta nhưng tâm trạng ông ta lại cực kỳ tốt.Thấy Trần Hà Đường vốn dữ tợn, vậy mà giờ lại cười.Điều này khiến những thanh niên trí thức xung quanh không khỏi ngạc nhiên, những thanh niên trí thức mới đến có thể không biết, nhưng những thanh niên trí thức cũ, đặc biệt là Hậu Đông Lai đã tiếp xúc với ông ta nhiều hơn.Anh ta hiểu rõ tính cách của Trần Hà Đường, ông ta nhìn ai cũng không có vẻ gì là tốt, hơn nữa còn có một khuôn mặt dữ tợn.Đến nỗi dường như chưa từng thấy ông ta cười.Nhưng mà, lúc này ông ta lại cười.Điều này khiến Hậu Đông Lai sao có thể không ngạc nhiên."Chú Độc Nhãn... chú."Trần Hà Đường liếc anh ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt: "Anh dưỡng thương đi."Vẫn là kiệm lời như vậy.Đây mới là chú Độc Nhãn mà Hậu Đông Lai quen biết, anh ta không thấy lạ.Lúc anh ta đang ngẩn người.Trần Hà Đường đã vào nhà kho củi bên cạnh, nhiều người đã tận mắt nhìn thấy Trần Hà Đường dỡ hai gánh củi xuống.Ông ta buộc quá chặt, đến nỗi khi đột nhiên nới lỏng, củi trực tiếp chất đầy nửa gian nhà.Sau khi dọn dẹp xong, sắp xếp gọn gàng.Ông ta còn cố ý bước đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nói với những thanh niên trí thức có mặt: "Về sau thanh niên trí thức Thẩm có củi dùng rồi."Sẽ không dùng của mọi người. Những chữ này không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.

"Hơn nữa, cô dùng củi, chúng tôi sẽ thiếu đi một ít."

"Cô cũng biết bây giờ thời tiết có tuyết rơi, trên núi khó chặt củi, đến lúc cô trả lại, chưa chắc mọi người đã cần."

Đây là sự thật, củi vào mùa này luôn khan hiếm hơn các mùa khác.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, thở dài, ở tập thể là vậy, đồ không phải của mình muốn dùng phải bàn bạc, mọi người không thống nhất ý kiến.

Đang lúc cô nghĩ cách đối phó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Thanh niên trí thức Thẩm có ở đó không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Là giọng của Trần Hà Đường, nghe giọng ông ta, Thẩm Mỹ Vân giật mình, không phải vừa rồi họ mới chia tay sao?

Sao ông ta lại đến nhanh như vậy.

Thẩm Mỹ Vân vội buông đồ trên tay ra ngoài xem.

Thấy Trần Hà Đường mặc một chiếc áo bông mỏng, trên vai gánh một gánh củi, ông ta cười với Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm, củi cô cần, tôi đã chẻ xong cho cô rồi."

Một người dữ tợn như vậy, lúc này lại cười rất hiền từ, thậm chí còn có chút cẩn thận.

Sợ Thẩm Mỹ Vân mắng, không phải đã nói rõ là ở ngoài không nhận nhau sao?

Nhìn gánh củi kia.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi cay mũi, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt ở trường, vừa hay người lớn đến chống lưng.

Cô dựa vào ngọn núi đó, khiến cô cũng thấy yên tâm hơn.

Mấy chữ "dựa vào ngọn núi".

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân có một cảm giác khó tả, cô khẽ lẩm bẩm: "Chú ơi..."

Nói được một nửa, nhận ra xung quanh có khá nhiều thanh niên trí thức đang nhìn, cô lại nuốt lời vào: "Sao ông lại đến đây? Vào trong đi."

Trần Hà Đường biết cô định nói gì thì ông ta rất vui, nụ cười cũng tươi hơn vài phần.

"Cô không phải nói cần gấp sao, tôi trực tiếp từ nhà kho củi nhà tôi mang đến cho cô."

Thực ra, đâu phải Thẩm Mỹ Vân cần gấp.

Cô căn bản không nghĩ đến củi, là Trần Hà Đường tự nghĩ, nghĩ đến một cô gái nhỏ như Thẩm Mỹ Vân làm sao có thể lên núi chặt củi, ông ta sợ cô chặt không được củi sẽ bị bắt nạt ở điểm thanh niên trí thức.

Vì vậy, mới lấy củi mình dùng, mang một gánh đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-200.html

.]

Đừng coi thường gánh củi này, hai bó lớn, rất nhiều, ông ta sợ Thẩm Mỹ Vân không đủ dùng, liền cố tình chọn những cây củi tốt nhất trong nhà kho.

Loại củi cứng, dễ đốt, đều chọn cho Thẩm Mỹ Vân.

Còn loại ông ta dùng thì mềm hơn, nhỏ hơn, hoặc là loại có gai.

Chỉ là Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không biết những điều này.

Thấy Thẩm Mỹ Vân chào đón mình, không cãi mình, không mắng mình không nên đến.

Trần Hà Đường trong lòng thật sự rất vui, ông ta mang gánh củi vào nhà.

Củi rất nặng, đè cong vai ông ta nhưng tâm trạng ông ta lại cực kỳ tốt.

Thấy Trần Hà Đường vốn dữ tợn, vậy mà giờ lại cười.

Điều này khiến những thanh niên trí thức xung quanh không khỏi ngạc nhiên, những thanh niên trí thức mới đến có thể không biết, nhưng những thanh niên trí thức cũ, đặc biệt là Hậu Đông Lai đã tiếp xúc với ông ta nhiều hơn.

Anh ta hiểu rõ tính cách của Trần Hà Đường, ông ta nhìn ai cũng không có vẻ gì là tốt, hơn nữa còn có một khuôn mặt dữ tợn.

Đến nỗi dường như chưa từng thấy ông ta cười.

Nhưng mà, lúc này ông ta lại cười.

Điều này khiến Hậu Đông Lai sao có thể không ngạc nhiên.

"Chú Độc Nhãn... chú."

Trần Hà Đường liếc anh ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt: "Anh dưỡng thương đi."

Vẫn là kiệm lời như vậy.

Đây mới là chú Độc Nhãn mà Hậu Đông Lai quen biết, anh ta không thấy lạ.

Lúc anh ta đang ngẩn người.

Trần Hà Đường đã vào nhà kho củi bên cạnh, nhiều người đã tận mắt nhìn thấy Trần Hà Đường dỡ hai gánh củi xuống.

Ông ta buộc quá chặt, đến nỗi khi đột nhiên nới lỏng, củi trực tiếp chất đầy nửa gian nhà.

Sau khi dọn dẹp xong, sắp xếp gọn gàng.

Ông ta còn cố ý bước đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nói với những thanh niên trí thức có mặt: "Về sau thanh niên trí thức Thẩm có củi dùng rồi."

Sẽ không dùng của mọi người. Những chữ này không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… "Hơn nữa, cô dùng củi, chúng tôi sẽ thiếu đi một ít.""Cô cũng biết bây giờ thời tiết có tuyết rơi, trên núi khó chặt củi, đến lúc cô trả lại, chưa chắc mọi người đã cần."Đây là sự thật, củi vào mùa này luôn khan hiếm hơn các mùa khác.Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, thở dài, ở tập thể là vậy, đồ không phải của mình muốn dùng phải bàn bạc, mọi người không thống nhất ý kiến.Đang lúc cô nghĩ cách đối phó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài."Thanh niên trí thức Thẩm có ở đó không?"Vân Mộng Hạ VũLà giọng của Trần Hà Đường, nghe giọng ông ta, Thẩm Mỹ Vân giật mình, không phải vừa rồi họ mới chia tay sao?Sao ông ta lại đến nhanh như vậy.Thẩm Mỹ Vân vội buông đồ trên tay ra ngoài xem.Thấy Trần Hà Đường mặc một chiếc áo bông mỏng, trên vai gánh một gánh củi, ông ta cười với Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm, củi cô cần, tôi đã chẻ xong cho cô rồi."Một người dữ tợn như vậy, lúc này lại cười rất hiền từ, thậm chí còn có chút cẩn thận.Sợ Thẩm Mỹ Vân mắng, không phải đã nói rõ là ở ngoài không nhận nhau sao?Nhìn gánh củi kia.Thẩm Mỹ Vân không khỏi cay mũi, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt ở trường, vừa hay người lớn đến chống lưng.Cô dựa vào ngọn núi đó, khiến cô cũng thấy yên tâm hơn.Mấy chữ "dựa vào ngọn núi".Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân có một cảm giác khó tả, cô khẽ lẩm bẩm: "Chú ơi..."Nói được một nửa, nhận ra xung quanh có khá nhiều thanh niên trí thức đang nhìn, cô lại nuốt lời vào: "Sao ông lại đến đây? Vào trong đi."Trần Hà Đường biết cô định nói gì thì ông ta rất vui, nụ cười cũng tươi hơn vài phần."Cô không phải nói cần gấp sao, tôi trực tiếp từ nhà kho củi nhà tôi mang đến cho cô."Thực ra, đâu phải Thẩm Mỹ Vân cần gấp.Cô căn bản không nghĩ đến củi, là Trần Hà Đường tự nghĩ, nghĩ đến một cô gái nhỏ như Thẩm Mỹ Vân làm sao có thể lên núi chặt củi, ông ta sợ cô chặt không được củi sẽ bị bắt nạt ở điểm thanh niên trí thức.Vì vậy, mới lấy củi mình dùng, mang một gánh đến.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-200.html.]Đừng coi thường gánh củi này, hai bó lớn, rất nhiều, ông ta sợ Thẩm Mỹ Vân không đủ dùng, liền cố tình chọn những cây củi tốt nhất trong nhà kho.Loại củi cứng, dễ đốt, đều chọn cho Thẩm Mỹ Vân.Còn loại ông ta dùng thì mềm hơn, nhỏ hơn, hoặc là loại có gai.Chỉ là Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không biết những điều này.Thấy Thẩm Mỹ Vân chào đón mình, không cãi mình, không mắng mình không nên đến.Trần Hà Đường trong lòng thật sự rất vui, ông ta mang gánh củi vào nhà.Củi rất nặng, đè cong vai ông ta nhưng tâm trạng ông ta lại cực kỳ tốt.Thấy Trần Hà Đường vốn dữ tợn, vậy mà giờ lại cười.Điều này khiến những thanh niên trí thức xung quanh không khỏi ngạc nhiên, những thanh niên trí thức mới đến có thể không biết, nhưng những thanh niên trí thức cũ, đặc biệt là Hậu Đông Lai đã tiếp xúc với ông ta nhiều hơn.Anh ta hiểu rõ tính cách của Trần Hà Đường, ông ta nhìn ai cũng không có vẻ gì là tốt, hơn nữa còn có một khuôn mặt dữ tợn.Đến nỗi dường như chưa từng thấy ông ta cười.Nhưng mà, lúc này ông ta lại cười.Điều này khiến Hậu Đông Lai sao có thể không ngạc nhiên."Chú Độc Nhãn... chú."Trần Hà Đường liếc anh ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt: "Anh dưỡng thương đi."Vẫn là kiệm lời như vậy.Đây mới là chú Độc Nhãn mà Hậu Đông Lai quen biết, anh ta không thấy lạ.Lúc anh ta đang ngẩn người.Trần Hà Đường đã vào nhà kho củi bên cạnh, nhiều người đã tận mắt nhìn thấy Trần Hà Đường dỡ hai gánh củi xuống.Ông ta buộc quá chặt, đến nỗi khi đột nhiên nới lỏng, củi trực tiếp chất đầy nửa gian nhà.Sau khi dọn dẹp xong, sắp xếp gọn gàng.Ông ta còn cố ý bước đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nói với những thanh niên trí thức có mặt: "Về sau thanh niên trí thức Thẩm có củi dùng rồi."Sẽ không dùng của mọi người. Những chữ này không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.

Chương 200