Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 38
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Hai người nhìn nhau không nói gì, Lục Thừa Kiêu bất đắc dĩ thở dài. Hắn vẫn không hỏi được Ngu Ninh rốt cuộc có từng thích hắn hay không, đã tránh né không đáp, vậy chính là không thích rồi. "Năm ngày nữa ta rời kinh, tam nương tử có bằng lòng đến cổng thành, tiễn ta một đoạn đường cuối cùng không?" Nói thật, Ngu Ninh không muốn đi. Nhưng dù sao cũng quen biết một hồi, có duyên gặp gỡ thì cũng nên kết thúc êm đẹp, không thể ở bên nhau thì cũng không nên kết thù, nàng gật đầu, vẫn đồng ý. Hai người trước sau bước xuống đài nghỉ mát, rời khỏi núi giả, hoàn toàn không phát hiện phía sau núi giả có một tòa các rất gần, trên tầng hai của tòa các có hai người đang đứng, đem toàn bộ lời nói của bọn họ thu vào tai. Thẩm Tri Nhu nằm nhoài trên lan can gỗ ở tầng hai của tòa các, khẽ cười nói, "Tam nương tử này nói chuyện thật thú vị, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã oán hận nhau như vậy, hà tất phải tiếp tục, dứt khoát chia tay là tốt rồi." Ví dụ như nàng và Tạ Ngộ Cẩn, cũng là nhìn nhau không vừa mắt, một đôi oan gia, ngày tháng trôi qua như vậy, hà tất phải tiếp tục nữa, không bằng hòa ly cho xong. Nói xong, Thẩm Tri Nhu quay đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, thăm dò hỏi: "Chuyện ta vừa nói, bệ hạ suy nghĩ thế nào rồi? Có muốn lập tức hạ chỉ, hoàn thành tâm nguyện này cho muội muội không?" Bàn tay to nắm chặt lan can, gân xanh nổi rõ vì dùng sức, nhìn lên trên, sắc mặt Thẩm Thác thản nhiên, nhưng trong mắt lại ngưng tụ mây đen âm u, như mây đen áp đỉnh. "Hừ, muốn thì dùng hết mọi thủ đoạn, giống như tình sâu nghĩa nặng, kết quả đảo mắt là có thể dễ dàng vứt bỏ, loại thích này, thật nực cười, người không phải cỏ cây, há lại nói vứt bỏ là vứt bỏ được, phàm là chuyện gì cũng đều có cái giá của nó, cho dù là quả đắng, cũng phải nhận lấy." Giọng điệu này quá lạnh, Thẩm Tri Nhu bên cạnh rùng mình một cái, ấp úng nói: "Bệ hạ? Biểu ca? Ngài… ngài vừa nãy không phải nói như vậy nha." Nàng chẳng qua chỉ muốn hòa ly mà thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ? Hơn nữa biểu ca có chút nắng mưa thất thường rồi đấy? Nàng còn chưa nói gì, người này sao lại đột nhiên tức giận rồi? Thẩm Tri Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thác quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt kia âm trầm, giống như Diêm Vương đòi mạng, nàng sợ tới mức phải nuốt lời nói trở về, trơ mắt nhìn Thẩm Thác phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng vô tình.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Lục Thừa Kiêu bất đắc dĩ thở dài.
Hắn vẫn không hỏi được Ngu Ninh rốt cuộc có từng thích hắn hay không, đã tránh né không đáp, vậy chính là không thích rồi.
"Năm ngày nữa ta rời kinh, tam nương tử có bằng lòng đến cổng thành, tiễn ta một đoạn đường cuối cùng không?"
Nói thật, Ngu Ninh không muốn đi.
Nhưng dù sao cũng quen biết một hồi, có duyên gặp gỡ thì cũng nên kết thúc êm đẹp, không thể ở bên nhau thì cũng không nên kết thù, nàng gật đầu, vẫn đồng ý.
Hai người trước sau bước xuống đài nghỉ mát, rời khỏi núi giả, hoàn toàn không phát hiện phía sau núi giả có một tòa các rất gần, trên tầng hai của tòa các có hai người đang đứng, đem toàn bộ lời nói của bọn họ thu vào tai.
Thẩm Tri Nhu nằm nhoài trên lan can gỗ ở tầng hai của tòa các, khẽ cười nói, "Tam nương tử này nói chuyện thật thú vị, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã oán hận nhau như vậy, hà tất phải tiếp tục, dứt khoát chia tay là tốt rồi."
Ví dụ như nàng và Tạ Ngộ Cẩn, cũng là nhìn nhau không vừa mắt, một đôi oan gia, ngày tháng trôi qua như vậy, hà tất phải tiếp tục nữa, không bằng hòa ly cho xong.
Nói xong, Thẩm Tri Nhu quay đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, thăm dò hỏi: "Chuyện ta vừa nói, bệ hạ suy nghĩ thế nào rồi? Có muốn lập tức hạ chỉ, hoàn thành tâm nguyện này cho muội muội không?"
Bàn tay to nắm chặt lan can, gân xanh nổi rõ vì dùng sức, nhìn lên trên, sắc mặt Thẩm Thác thản nhiên, nhưng trong mắt lại ngưng tụ mây đen âm u, như mây đen áp đỉnh.
"Hừ, muốn thì dùng hết mọi thủ đoạn, giống như tình sâu nghĩa nặng, kết quả đảo mắt là có thể dễ dàng vứt bỏ, loại thích này, thật nực cười, người không phải cỏ cây, há lại nói vứt bỏ là vứt bỏ được, phàm là chuyện gì cũng đều có cái giá của nó, cho dù là quả đắng, cũng phải nhận lấy."
Giọng điệu này quá lạnh, Thẩm Tri Nhu bên cạnh rùng mình một cái, ấp úng nói: "Bệ hạ? Biểu ca? Ngài… ngài vừa nãy không phải nói như vậy nha."
Nàng chẳng qua chỉ muốn hòa ly mà thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Hơn nữa biểu ca có chút nắng mưa thất thường rồi đấy? Nàng còn chưa nói gì, người này sao lại đột nhiên tức giận rồi?
Thẩm Tri Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thác quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt kia âm trầm, giống như Diêm Vương đòi mạng, nàng sợ tới mức phải nuốt lời nói trở về, trơ mắt nhìn Thẩm Thác phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng vô tình.
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Hai người nhìn nhau không nói gì, Lục Thừa Kiêu bất đắc dĩ thở dài. Hắn vẫn không hỏi được Ngu Ninh rốt cuộc có từng thích hắn hay không, đã tránh né không đáp, vậy chính là không thích rồi. "Năm ngày nữa ta rời kinh, tam nương tử có bằng lòng đến cổng thành, tiễn ta một đoạn đường cuối cùng không?" Nói thật, Ngu Ninh không muốn đi. Nhưng dù sao cũng quen biết một hồi, có duyên gặp gỡ thì cũng nên kết thúc êm đẹp, không thể ở bên nhau thì cũng không nên kết thù, nàng gật đầu, vẫn đồng ý. Hai người trước sau bước xuống đài nghỉ mát, rời khỏi núi giả, hoàn toàn không phát hiện phía sau núi giả có một tòa các rất gần, trên tầng hai của tòa các có hai người đang đứng, đem toàn bộ lời nói của bọn họ thu vào tai. Thẩm Tri Nhu nằm nhoài trên lan can gỗ ở tầng hai của tòa các, khẽ cười nói, "Tam nương tử này nói chuyện thật thú vị, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã oán hận nhau như vậy, hà tất phải tiếp tục, dứt khoát chia tay là tốt rồi." Ví dụ như nàng và Tạ Ngộ Cẩn, cũng là nhìn nhau không vừa mắt, một đôi oan gia, ngày tháng trôi qua như vậy, hà tất phải tiếp tục nữa, không bằng hòa ly cho xong. Nói xong, Thẩm Tri Nhu quay đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, thăm dò hỏi: "Chuyện ta vừa nói, bệ hạ suy nghĩ thế nào rồi? Có muốn lập tức hạ chỉ, hoàn thành tâm nguyện này cho muội muội không?" Bàn tay to nắm chặt lan can, gân xanh nổi rõ vì dùng sức, nhìn lên trên, sắc mặt Thẩm Thác thản nhiên, nhưng trong mắt lại ngưng tụ mây đen âm u, như mây đen áp đỉnh. "Hừ, muốn thì dùng hết mọi thủ đoạn, giống như tình sâu nghĩa nặng, kết quả đảo mắt là có thể dễ dàng vứt bỏ, loại thích này, thật nực cười, người không phải cỏ cây, há lại nói vứt bỏ là vứt bỏ được, phàm là chuyện gì cũng đều có cái giá của nó, cho dù là quả đắng, cũng phải nhận lấy." Giọng điệu này quá lạnh, Thẩm Tri Nhu bên cạnh rùng mình một cái, ấp úng nói: "Bệ hạ? Biểu ca? Ngài… ngài vừa nãy không phải nói như vậy nha." Nàng chẳng qua chỉ muốn hòa ly mà thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ? Hơn nữa biểu ca có chút nắng mưa thất thường rồi đấy? Nàng còn chưa nói gì, người này sao lại đột nhiên tức giận rồi? Thẩm Tri Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thác quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt kia âm trầm, giống như Diêm Vương đòi mạng, nàng sợ tới mức phải nuốt lời nói trở về, trơ mắt nhìn Thẩm Thác phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng vô tình.