Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 49
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Hầu hạ?" Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thác thu lại, đi đến giá treo quần áo, chậm rãi rút ra đai lưng màu đen, động tác trên tay không nhanh không chậm, "Nàng muốn hầu hạ thế nào?"Hắn thật sự không tin Ngu Ninh sẽ tốt bụng như vậy, cũng không tin Ngu Ninh sẽ hầu hạ người khác.Ngu Ninh đứng dậy, bước đến bên cạnh Thẩm Thác, nhẹ giọng nói: "Thì... giống như lần trước thôi.""Lần trước?"Thẩm Thác nhớ lại cảnh tượng trong mật thất mấy ngày trước.Xa cách năm năm, cỏ dại sinh trưởng hoang dã đột nhiên biến thành đóa hoa kiều diễm trong khuê phòng, mặc dù đóa hoa kiều diễm này có chút giả vờ, nhưng sự dịu dàng ít ỏi này cũng khiến người ta say đắm.Nhưng điều khiến hắn nhớ kỹ không chỉ có hoan lạc, mà còn có sự cự tuyệt.Nghĩ đến giọt nước mắt kia, Thẩm Thác lại đặc biệt phiền muộn.Lúc đó nàng rõ ràng là kháng cự, sao chỉ mới mấy ngày đã thay đổi suy nghĩ và thái độ, nếu nói là thật lòng thì cũng quá buồn cười, chắc chỉ là vì muốn sống thôi."Trẫm không ngờ đó cũng được coi là hầu hạ."Nàng chỉ nằm đó, trông còn hưởng thụ hơn cả hắn, nói ra còn không biết là ai hầu hạ ai, cảm giác có chút lỗ vốn."Vậy... bệ hạ cho rằng hầu hạ là như thế nào?"Ngu Ninh nhớ tới vài hình ảnh trong tranh xuân cung, có vài động tác nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó nghĩ thôi đã thấy buồn nôn, nàng thật sự không thể chấp nhận được, nhưng nếu Thẩm Thác ra lệnh cho nàng, nàng cũng không phải không thể nhẫn nhịn được.Sớm dỗ dành cho Thẩm Thác thư thái, buông xuống thù hận trước kia, nàng có thể sớm về Hầu phủ, mất tích mấy ngày rồi, a nương và Tiểu Bảo chắc chắn rất lo lắng.Ngu Ninh tự an ủi mình xong, lại tiến lên hai bước.Khoảng cách giữa hai người không tới nửa bước, Ngu Ninh mang vẻ mặt anh dũng đi tìm cái chết, đưa tay kéo đai lưng màu trắng của Thẩm Thác."Nàng làm gì!" Thẩm Thác lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt thẩm tra và mang theo vài phần cảnh giác nhìn Ngu Ninh."Ngu Ninh, nàng to gan! Lui lại, đừng tới gần trẫm."Ngu Ninh: "???"Ý gì? Hắn đang trốn cái gì? Là đang trốn nàng sao?Đàn ông thật kỳ quái, nhất là Thẩm Thác, hắn càng kỳ quái.
"Hầu hạ?" Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thác thu lại, đi đến giá treo quần áo, chậm rãi rút ra đai lưng màu đen, động tác trên tay không nhanh không chậm, "Nàng muốn hầu hạ thế nào?"
Hắn thật sự không tin Ngu Ninh sẽ tốt bụng như vậy, cũng không tin Ngu Ninh sẽ hầu hạ người khác.
Ngu Ninh đứng dậy, bước đến bên cạnh Thẩm Thác, nhẹ giọng nói: "Thì... giống như lần trước thôi."
"Lần trước?"
Thẩm Thác nhớ lại cảnh tượng trong mật thất mấy ngày trước.
Xa cách năm năm, cỏ dại sinh trưởng hoang dã đột nhiên biến thành đóa hoa kiều diễm trong khuê phòng, mặc dù đóa hoa kiều diễm này có chút giả vờ, nhưng sự dịu dàng ít ỏi này cũng khiến người ta say đắm.
Nhưng điều khiến hắn nhớ kỹ không chỉ có hoan lạc, mà còn có sự cự tuyệt.
Nghĩ đến giọt nước mắt kia, Thẩm Thác lại đặc biệt phiền muộn.
Lúc đó nàng rõ ràng là kháng cự, sao chỉ mới mấy ngày đã thay đổi suy nghĩ và thái độ, nếu nói là thật lòng thì cũng quá buồn cười, chắc chỉ là vì muốn sống thôi.
"Trẫm không ngờ đó cũng được coi là hầu hạ."
Nàng chỉ nằm đó, trông còn hưởng thụ hơn cả hắn, nói ra còn không biết là ai hầu hạ ai, cảm giác có chút lỗ vốn.
"Vậy... bệ hạ cho rằng hầu hạ là như thế nào?"
Ngu Ninh nhớ tới vài hình ảnh trong tranh xuân cung, có vài động tác nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó nghĩ thôi đã thấy buồn nôn, nàng thật sự không thể chấp nhận được, nhưng nếu Thẩm Thác ra lệnh cho nàng, nàng cũng không phải không thể nhẫn nhịn được.
Sớm dỗ dành cho Thẩm Thác thư thái, buông xuống thù hận trước kia, nàng có thể sớm về Hầu phủ, mất tích mấy ngày rồi, a nương và Tiểu Bảo chắc chắn rất lo lắng.
Ngu Ninh tự an ủi mình xong, lại tiến lên hai bước.
Khoảng cách giữa hai người không tới nửa bước, Ngu Ninh mang vẻ mặt anh dũng đi tìm cái chết, đưa tay kéo đai lưng màu trắng của Thẩm Thác.
"Nàng làm gì!" Thẩm Thác lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt thẩm tra và mang theo vài phần cảnh giác nhìn Ngu Ninh.
"Ngu Ninh, nàng to gan! Lui lại, đừng tới gần trẫm."
Ngu Ninh: "???"
Ý gì? Hắn đang trốn cái gì? Là đang trốn nàng sao?
Đàn ông thật kỳ quái, nhất là Thẩm Thác, hắn càng kỳ quái.
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Hầu hạ?" Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thác thu lại, đi đến giá treo quần áo, chậm rãi rút ra đai lưng màu đen, động tác trên tay không nhanh không chậm, "Nàng muốn hầu hạ thế nào?"Hắn thật sự không tin Ngu Ninh sẽ tốt bụng như vậy, cũng không tin Ngu Ninh sẽ hầu hạ người khác.Ngu Ninh đứng dậy, bước đến bên cạnh Thẩm Thác, nhẹ giọng nói: "Thì... giống như lần trước thôi.""Lần trước?"Thẩm Thác nhớ lại cảnh tượng trong mật thất mấy ngày trước.Xa cách năm năm, cỏ dại sinh trưởng hoang dã đột nhiên biến thành đóa hoa kiều diễm trong khuê phòng, mặc dù đóa hoa kiều diễm này có chút giả vờ, nhưng sự dịu dàng ít ỏi này cũng khiến người ta say đắm.Nhưng điều khiến hắn nhớ kỹ không chỉ có hoan lạc, mà còn có sự cự tuyệt.Nghĩ đến giọt nước mắt kia, Thẩm Thác lại đặc biệt phiền muộn.Lúc đó nàng rõ ràng là kháng cự, sao chỉ mới mấy ngày đã thay đổi suy nghĩ và thái độ, nếu nói là thật lòng thì cũng quá buồn cười, chắc chỉ là vì muốn sống thôi."Trẫm không ngờ đó cũng được coi là hầu hạ."Nàng chỉ nằm đó, trông còn hưởng thụ hơn cả hắn, nói ra còn không biết là ai hầu hạ ai, cảm giác có chút lỗ vốn."Vậy... bệ hạ cho rằng hầu hạ là như thế nào?"Ngu Ninh nhớ tới vài hình ảnh trong tranh xuân cung, có vài động tác nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó nghĩ thôi đã thấy buồn nôn, nàng thật sự không thể chấp nhận được, nhưng nếu Thẩm Thác ra lệnh cho nàng, nàng cũng không phải không thể nhẫn nhịn được.Sớm dỗ dành cho Thẩm Thác thư thái, buông xuống thù hận trước kia, nàng có thể sớm về Hầu phủ, mất tích mấy ngày rồi, a nương và Tiểu Bảo chắc chắn rất lo lắng.Ngu Ninh tự an ủi mình xong, lại tiến lên hai bước.Khoảng cách giữa hai người không tới nửa bước, Ngu Ninh mang vẻ mặt anh dũng đi tìm cái chết, đưa tay kéo đai lưng màu trắng của Thẩm Thác."Nàng làm gì!" Thẩm Thác lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt thẩm tra và mang theo vài phần cảnh giác nhìn Ngu Ninh."Ngu Ninh, nàng to gan! Lui lại, đừng tới gần trẫm."Ngu Ninh: "???"Ý gì? Hắn đang trốn cái gì? Là đang trốn nàng sao?Đàn ông thật kỳ quái, nhất là Thẩm Thác, hắn càng kỳ quái.