Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 62
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Trong hoa viên của Hầu phủ toàn là nữ quyến, nhìn khắp nơi trăm hoa đua nở, gấm vóc vô biên, nhưng Vĩnh An quận chúa Thẩm Tri Nhu vừa tới, liền áp đảo hết thảy.Một tháng trước ở tiệc thưởng hoa của Trưởng công chúa phủ, Ngu Ninh vội vàng liếc nhìn Thẩm Tri Nhu mấy lần.Khi đó, Vĩnh An quận chúa trang điểm nhẹ nhàng, y phục đơn giản đã thanh lệ động lòng người, nay trang điểm lộng lẫy lại càng tuyệt sắc, đẹp như hoa sen.Ngu Ninh nghĩ, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ tử như nàng cũng thích ngắm nhìn người xinh đẹp, ai mà không thích ngắm nhìn người và vật đẹp đẽ chứ.Thẩm Tri Nhu vừa xuất hiện, đám nữ quyến quả nhiên bàn tán sôi nổi."Mặt trắng nhỏ đi theo sau Vĩnh An quận chúa chính là gã nam sủng mà nàng ta nuôi nhỉ, trông tuấn tú đấy, thảo nào lọt vào mắt Vĩnh An quận chúa.""Hôm nay là thọ yến của Nguyễn lão phu nhân, Vĩnh An quận chúa là trưởng tức của Tạ gia, tham dự loại trường hợp này mà còn mang theo nam sủng tới, đây không phải là tát thẳng vào mặt Tạ gia sao.""Chuyện Thế tử và Vĩnh An quận chúa phu thê bất hoà đã là chuyện mà mọi người đều biết, chuyện nhà đã sớm truyền khắp Kinh Đô rồi, còn mặt mũi gì mà phải để ý, chắc là đã trở mặt muốn hòa ly rồi."Nghe tiếng bàn tán xôn xao, sắc mặt mấy vị nữ quyến Tạ gia trên đài đều không được tốt lắm, nhưng không thể trực tiếp mở miệng đuổi người.Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt cười, Thẩm Tri Nhu mang theo lễ vật tới, cười tủm tỉm ngồi vào chỗ, dựa lưng vào ghế, liếc nhìn sắc mặt xấu hổ của mọi người, hài lòng cười, tự mình dùng bữa.Nguyễn lão phu nhân dù có nhìn nàng ta không vừa mắt, cũng phải nhịn.Đây là quận chúa của Tấn Vương phủ, là cô cô của Tiểu Tấn Vương gia, còn có Thiên tử đương triều che chở, Thẩm Tri Nhu ở Đại Nghiệp ngang ngược đi lại cũng không sao, cho người khác sắc mặt thì sao chứ, nàng ta có vốn liếng và tự tin."Nhìn đi, ta nói đúng mà, bây giờ lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Tri Nhu rồi." Tạ Du Hoa khoác tay Ngu Ninh, vui sướng khi người gặp họa nói: "Chúng ta không cần qua đó nữa, tổ mẫu và đại bá mẫu đang bận đối phó với Thẩm Tri Nhu, chắc không rảnh để ý tới chúng ta.""Nhìn tình hình này thì không cần thật." Ngu Ninh nhìn chằm chằm vào yến tiệc một lát, cười nói: "Muội đừng nói, ta còn có chút hâm mộ Vĩnh An quận chúa đấy.""Hâm mộ nàng ta cái gì?""Gia thế vững chắc, không sợ nhà chồng, không để ý lời đồn đại của người khác, nuôi nam sủng cũng quang minh chính đại, nàng ta dường như không sợ gì cả, cũng không cần phải sợ."
Trong hoa viên của Hầu phủ toàn là nữ quyến, nhìn khắp nơi trăm hoa đua nở, gấm vóc vô biên, nhưng Vĩnh An quận chúa Thẩm Tri Nhu vừa tới, liền áp đảo hết thảy.
Một tháng trước ở tiệc thưởng hoa của Trưởng công chúa phủ, Ngu Ninh vội vàng liếc nhìn Thẩm Tri Nhu mấy lần.
Khi đó, Vĩnh An quận chúa trang điểm nhẹ nhàng, y phục đơn giản đã thanh lệ động lòng người, nay trang điểm lộng lẫy lại càng tuyệt sắc, đẹp như hoa sen.
Ngu Ninh nghĩ, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ tử như nàng cũng thích ngắm nhìn người xinh đẹp, ai mà không thích ngắm nhìn người và vật đẹp đẽ chứ.
Thẩm Tri Nhu vừa xuất hiện, đám nữ quyến quả nhiên bàn tán sôi nổi.
"Mặt trắng nhỏ đi theo sau Vĩnh An quận chúa chính là gã nam sủng mà nàng ta nuôi nhỉ, trông tuấn tú đấy, thảo nào lọt vào mắt Vĩnh An quận chúa."
"Hôm nay là thọ yến của Nguyễn lão phu nhân, Vĩnh An quận chúa là trưởng tức của Tạ gia, tham dự loại trường hợp này mà còn mang theo nam sủng tới, đây không phải là tát thẳng vào mặt Tạ gia sao."
"Chuyện Thế tử và Vĩnh An quận chúa phu thê bất hoà đã là chuyện mà mọi người đều biết, chuyện nhà đã sớm truyền khắp Kinh Đô rồi, còn mặt mũi gì mà phải để ý, chắc là đã trở mặt muốn hòa ly rồi."
Nghe tiếng bàn tán xôn xao, sắc mặt mấy vị nữ quyến Tạ gia trên đài đều không được tốt lắm, nhưng không thể trực tiếp mở miệng đuổi người.
Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt cười, Thẩm Tri Nhu mang theo lễ vật tới, cười tủm tỉm ngồi vào chỗ, dựa lưng vào ghế, liếc nhìn sắc mặt xấu hổ của mọi người, hài lòng cười, tự mình dùng bữa.
Nguyễn lão phu nhân dù có nhìn nàng ta không vừa mắt, cũng phải nhịn.
Đây là quận chúa của Tấn Vương phủ, là cô cô của Tiểu Tấn Vương gia, còn có Thiên tử đương triều che chở, Thẩm Tri Nhu ở Đại Nghiệp ngang ngược đi lại cũng không sao, cho người khác sắc mặt thì sao chứ, nàng ta có vốn liếng và tự tin.
"Nhìn đi, ta nói đúng mà, bây giờ lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Tri Nhu rồi." Tạ Du Hoa khoác tay Ngu Ninh, vui sướng khi người gặp họa nói: "Chúng ta không cần qua đó nữa, tổ mẫu và đại bá mẫu đang bận đối phó với Thẩm Tri Nhu, chắc không rảnh để ý tới chúng ta."
"Nhìn tình hình này thì không cần thật." Ngu Ninh nhìn chằm chằm vào yến tiệc một lát, cười nói: "Muội đừng nói, ta còn có chút hâm mộ Vĩnh An quận chúa đấy."
"Hâm mộ nàng ta cái gì?"
"Gia thế vững chắc, không sợ nhà chồng, không để ý lời đồn đại của người khác, nuôi nam sủng cũng quang minh chính đại, nàng ta dường như không sợ gì cả, cũng không cần phải sợ."
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Trong hoa viên của Hầu phủ toàn là nữ quyến, nhìn khắp nơi trăm hoa đua nở, gấm vóc vô biên, nhưng Vĩnh An quận chúa Thẩm Tri Nhu vừa tới, liền áp đảo hết thảy.Một tháng trước ở tiệc thưởng hoa của Trưởng công chúa phủ, Ngu Ninh vội vàng liếc nhìn Thẩm Tri Nhu mấy lần.Khi đó, Vĩnh An quận chúa trang điểm nhẹ nhàng, y phục đơn giản đã thanh lệ động lòng người, nay trang điểm lộng lẫy lại càng tuyệt sắc, đẹp như hoa sen.Ngu Ninh nghĩ, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ tử như nàng cũng thích ngắm nhìn người xinh đẹp, ai mà không thích ngắm nhìn người và vật đẹp đẽ chứ.Thẩm Tri Nhu vừa xuất hiện, đám nữ quyến quả nhiên bàn tán sôi nổi."Mặt trắng nhỏ đi theo sau Vĩnh An quận chúa chính là gã nam sủng mà nàng ta nuôi nhỉ, trông tuấn tú đấy, thảo nào lọt vào mắt Vĩnh An quận chúa.""Hôm nay là thọ yến của Nguyễn lão phu nhân, Vĩnh An quận chúa là trưởng tức của Tạ gia, tham dự loại trường hợp này mà còn mang theo nam sủng tới, đây không phải là tát thẳng vào mặt Tạ gia sao.""Chuyện Thế tử và Vĩnh An quận chúa phu thê bất hoà đã là chuyện mà mọi người đều biết, chuyện nhà đã sớm truyền khắp Kinh Đô rồi, còn mặt mũi gì mà phải để ý, chắc là đã trở mặt muốn hòa ly rồi."Nghe tiếng bàn tán xôn xao, sắc mặt mấy vị nữ quyến Tạ gia trên đài đều không được tốt lắm, nhưng không thể trực tiếp mở miệng đuổi người.Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt cười, Thẩm Tri Nhu mang theo lễ vật tới, cười tủm tỉm ngồi vào chỗ, dựa lưng vào ghế, liếc nhìn sắc mặt xấu hổ của mọi người, hài lòng cười, tự mình dùng bữa.Nguyễn lão phu nhân dù có nhìn nàng ta không vừa mắt, cũng phải nhịn.Đây là quận chúa của Tấn Vương phủ, là cô cô của Tiểu Tấn Vương gia, còn có Thiên tử đương triều che chở, Thẩm Tri Nhu ở Đại Nghiệp ngang ngược đi lại cũng không sao, cho người khác sắc mặt thì sao chứ, nàng ta có vốn liếng và tự tin."Nhìn đi, ta nói đúng mà, bây giờ lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Tri Nhu rồi." Tạ Du Hoa khoác tay Ngu Ninh, vui sướng khi người gặp họa nói: "Chúng ta không cần qua đó nữa, tổ mẫu và đại bá mẫu đang bận đối phó với Thẩm Tri Nhu, chắc không rảnh để ý tới chúng ta.""Nhìn tình hình này thì không cần thật." Ngu Ninh nhìn chằm chằm vào yến tiệc một lát, cười nói: "Muội đừng nói, ta còn có chút hâm mộ Vĩnh An quận chúa đấy.""Hâm mộ nàng ta cái gì?""Gia thế vững chắc, không sợ nhà chồng, không để ý lời đồn đại của người khác, nuôi nam sủng cũng quang minh chính đại, nàng ta dường như không sợ gì cả, cũng không cần phải sợ."