Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 66

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Còn nhớ lần trước bệ hạ đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, tiểu muội cũng như vậy, mở miệng là nói mê sảng… Nghĩ tới tình cảnh lần trước, tay Tạ Vãn Du đang vén rèm khựng lại, cả người đột nhiên ngây ra. Lần trước, tiểu muội nhào vào người thiên tử, miệng gọi cái gì ấy nhỉ? Tạ Vãn Du đứng bên giường, rũ mắt nhìn Ngu Ninh đã ngủ say. Nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới xoay người rời đi. Trăng sáng bị một tầng mây dày đặc che khuất, ánh trăng tan biến, Sưởng Hoan Các yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió hiu hắt thỉnh thoảng thổi qua, mang theo âm thanh xào xạc. Tiếng đàn du dương không biết từ lúc nào đã ngừng, chẳng bao lâu, có một bóng người lướt qua bức tường phía tây, đáp xuống gốc cây ngô đồng. Cửa phòng chính bị người đẩy ra từ bên ngoài, rồi lại nhẹ nhàng khép lại. Đêm đã khuya, một bóng người không rõ dung nhan đứng bên giường, vén màn lên, nhìn người đang say giấc nồng. “Tên khốn…” Ngu Ninh ôm chăn trở mình, miệng không biết lẩm bẩm cái gì. Thẩm Thác đặt ánh mắt lên gương mặt say ngủ, chậm rãi cúi người, ngón tay gạt lọn tóc vương trên môi nàng, đầu ngón tay miết lên, ***** đôi môi đỏ mọng mềm mại. Hắn khẽ cười, giọng rất khẽ, “Không thích?” Vậy nàng thích ai, Ninh Vân Chương hay Lục Thừa Kiêu? Tiếc là, nàng không có quyền lựa chọn. Không thích cũng được, hận cũng chẳng sao, đã là phu thê, vậy thì phải nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Ngu Ninh, nếu nàng đã quên lời hứa năm đó, vậy ta sẽ giúp nàng nhớ lại. Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã một tháng. Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, phủ lên sân vườn một màu trắng tinh khôi. Than lửa cháy rực, sưởi ấm nội đường, ba mẹ con ngồi quây quần, nói chuyện phiếm. “Trước Tết năm nay, thế nào Ngộ Cẩn cũng về nhà, nói là lần này điều về, sau này sẽ ở lại Kinh Đô không đi nữa.” Mặt Hoắc thị hân hoan, Tết năm nay sẽ là cái Tết viên mãn nhất của bà. Ninh Nhi đã tìm về, trưởng tử cũng từ biên quan trở về, con cái sum vầy, đối với Hoắc thị mà nói, không có gì vui mừng hơn thế. Tạ Vãn Du ngồi trên ghế gỗ, đặt tay lên chậu than sưởi ấm, nghe vậy khẽ mỉm cười: “Đại ca gặp tiểu muội nhất định sẽ rất vui, hồi nhỏ đại ca thích tiểu muội nhất.”

Còn nhớ lần trước bệ hạ đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, tiểu muội cũng như vậy, mở miệng là nói mê sảng…

 

Nghĩ tới tình cảnh lần trước, tay Tạ Vãn Du đang vén rèm khựng lại, cả người đột nhiên ngây ra.

 

Lần trước, tiểu muội nhào vào người thiên tử, miệng gọi cái gì ấy nhỉ?

 

Tạ Vãn Du đứng bên giường, rũ mắt nhìn Ngu Ninh đã ngủ say.

 

Nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới xoay người rời đi.

 

Trăng sáng bị một tầng mây dày đặc che khuất, ánh trăng tan biến, Sưởng Hoan Các yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió hiu hắt thỉnh thoảng thổi qua, mang theo âm thanh xào xạc.

 

Tiếng đàn du dương không biết từ lúc nào đã ngừng, chẳng bao lâu, có một bóng người lướt qua bức tường phía tây, đáp xuống gốc cây ngô đồng.

 

Cửa phòng chính bị người đẩy ra từ bên ngoài, rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

 

Đêm đã khuya, một bóng người không rõ dung nhan đứng bên giường, vén màn lên, nhìn người đang say giấc nồng.

 

“Tên khốn…” Ngu Ninh ôm chăn trở mình, miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

 

Thẩm Thác đặt ánh mắt lên gương mặt say ngủ, chậm rãi cúi người, ngón tay gạt lọn tóc vương trên môi nàng, đầu ngón tay miết lên, ***** đôi môi đỏ mọng mềm mại.

 

Hắn khẽ cười, giọng rất khẽ, “Không thích?”

 

Vậy nàng thích ai, Ninh Vân Chương hay Lục Thừa Kiêu? Tiếc là, nàng không có quyền lựa chọn.

 

Không thích cũng được, hận cũng chẳng sao, đã là phu thê, vậy thì phải nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.

 

Ngu Ninh, nếu nàng đã quên lời hứa năm đó, vậy ta sẽ giúp nàng nhớ lại.

 

Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã một tháng.

 

Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, phủ lên sân vườn một màu trắng tinh khôi.

 

Than lửa cháy rực, sưởi ấm nội đường, ba mẹ con ngồi quây quần, nói chuyện phiếm.

 

“Trước Tết năm nay, thế nào Ngộ Cẩn cũng về nhà, nói là lần này điều về, sau này sẽ ở lại Kinh Đô không đi nữa.” Mặt Hoắc thị hân hoan, Tết năm nay sẽ là cái Tết viên mãn nhất của bà.

 

Ninh Nhi đã tìm về, trưởng tử cũng từ biên quan trở về, con cái sum vầy, đối với Hoắc thị mà nói, không có gì vui mừng hơn thế.

 

Tạ Vãn Du ngồi trên ghế gỗ, đặt tay lên chậu than sưởi ấm, nghe vậy khẽ mỉm cười: “Đại ca gặp tiểu muội nhất định sẽ rất vui, hồi nhỏ đại ca thích tiểu muội nhất.”

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Còn nhớ lần trước bệ hạ đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, tiểu muội cũng như vậy, mở miệng là nói mê sảng… Nghĩ tới tình cảnh lần trước, tay Tạ Vãn Du đang vén rèm khựng lại, cả người đột nhiên ngây ra. Lần trước, tiểu muội nhào vào người thiên tử, miệng gọi cái gì ấy nhỉ? Tạ Vãn Du đứng bên giường, rũ mắt nhìn Ngu Ninh đã ngủ say. Nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới xoay người rời đi. Trăng sáng bị một tầng mây dày đặc che khuất, ánh trăng tan biến, Sưởng Hoan Các yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió hiu hắt thỉnh thoảng thổi qua, mang theo âm thanh xào xạc. Tiếng đàn du dương không biết từ lúc nào đã ngừng, chẳng bao lâu, có một bóng người lướt qua bức tường phía tây, đáp xuống gốc cây ngô đồng. Cửa phòng chính bị người đẩy ra từ bên ngoài, rồi lại nhẹ nhàng khép lại. Đêm đã khuya, một bóng người không rõ dung nhan đứng bên giường, vén màn lên, nhìn người đang say giấc nồng. “Tên khốn…” Ngu Ninh ôm chăn trở mình, miệng không biết lẩm bẩm cái gì. Thẩm Thác đặt ánh mắt lên gương mặt say ngủ, chậm rãi cúi người, ngón tay gạt lọn tóc vương trên môi nàng, đầu ngón tay miết lên, ***** đôi môi đỏ mọng mềm mại. Hắn khẽ cười, giọng rất khẽ, “Không thích?” Vậy nàng thích ai, Ninh Vân Chương hay Lục Thừa Kiêu? Tiếc là, nàng không có quyền lựa chọn. Không thích cũng được, hận cũng chẳng sao, đã là phu thê, vậy thì phải nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Ngu Ninh, nếu nàng đã quên lời hứa năm đó, vậy ta sẽ giúp nàng nhớ lại. Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã một tháng. Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, phủ lên sân vườn một màu trắng tinh khôi. Than lửa cháy rực, sưởi ấm nội đường, ba mẹ con ngồi quây quần, nói chuyện phiếm. “Trước Tết năm nay, thế nào Ngộ Cẩn cũng về nhà, nói là lần này điều về, sau này sẽ ở lại Kinh Đô không đi nữa.” Mặt Hoắc thị hân hoan, Tết năm nay sẽ là cái Tết viên mãn nhất của bà. Ninh Nhi đã tìm về, trưởng tử cũng từ biên quan trở về, con cái sum vầy, đối với Hoắc thị mà nói, không có gì vui mừng hơn thế. Tạ Vãn Du ngồi trên ghế gỗ, đặt tay lên chậu than sưởi ấm, nghe vậy khẽ mỉm cười: “Đại ca gặp tiểu muội nhất định sẽ rất vui, hồi nhỏ đại ca thích tiểu muội nhất.”

Chương 66