Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 79
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Minh Đức Tự an bài cho hai vị nương tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ ở cùng một chỗ, hai phòng sát vách nhau, cửa sổ không cách âm, ban đêm có động tĩnh gì đều có thể nghe thấy lẫn nhau.Sau khi Tạ Doanh Xuân về phòng bên cạnh, Ngu Ninh đợi rất lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.Trong sân không có nha hoàn trực đêm, nhưng ngoài cửa sân lại có hai hòa thượng canh giữ, có lẽ đã sớm nhận được mệnh lệnh, cho nên hai hòa thượng canh cửa này thấy Ngu Ninh ban đêm đi ra ngoài cũng không có chút biểu cảm kinh ngạc nào, chỉ coi như không nhìn thấy gì.Ra khỏi sân đi được vài bước liền nhìn thấy Lương Đức, rõ ràng là đã chờ ở đây rất lâu.“Ngu nương tử, mời đi theo nô tài sang bên này.”Lương Đức dẫn Ngu Ninh đi về phía sân trong cùng của Minh Đức Tự.Hôm qua lúc mới đến hậu viện, tiểu hòa thượng trong chùa đã cố ý nhắc nhở một câu, trong Ẩn Nguyệt Viên có quý nhân tạm trú, không được tùy tiện đến gần. Thì ra là Thẩm Thác ở đây, trách sao các hòa thượng lại tỏ vẻ úp mở như vậy.Trời tối đen như mực, không nhìn rõ Ẩn Nguyệt Viên có cảnh quan gì, Ngu Ninh chỉ nhìn sơ qua, còn chưa kịp thưởng thức kỹ lưỡng đã bị Lương Đức giục đi về phía điện thờ phía sau.“Bệ hạ ở bên trong, Ngu nương tử tự mình đi vào đi, lão nô không tiện đi vào quấy rầy.”“Lương Đại Giám, ở đây có nước nóng để tắm rửa không?”“Nước nóng thì có, nhưng e là không có nhiều, dù sao đây cũng là Minh Đức Tự, không tiện nghi như Tử Thần Điện, nương tử thứ lỗi, nếu người cần, nô tài sẽ sai người đi đun nước.”“Vậy thì không cần phiền phức, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.”Mỗi lần ở cùng Thẩm Thác, buổi tối đều phải lăn lộn rất lâu, trên người sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, Ngu Ninh không thích cảm giác dính nhớp đi ngủ, luôn nhớ đến chuyện tắm rửa, trong Tử Thần Điện có rất nhiều nước nóng, lúc nào cũng có nước nóng, không cần lo lắng không có nước nóng để tắm, nhưng ở đây là Minh Đức Tự, đồ đạc không đầy đủ như trong cung, không có nước nóng cũng là chuyện dễ hiểu.Ngu Ninh đẩy cửa điện ra, chậm rãi đi vào.Điện thờ này hơi nhỏ, đèn nến cũng mờ tối, Ngu Ninh vừa bước vào đã nhìn thấy bài vị thờ cúng trên án thư dài phía trước, nàng giật mình, lập tức cảm thấy nơi này có chút âm u.Ngu Ninh lại đi thêm vài bước mới nhìn rõ bài vị thờ cúng ai.‘Từ Mẫu Thôi Tịch’.
Minh Đức Tự an bài cho hai vị nương tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ ở cùng một chỗ, hai phòng sát vách nhau, cửa sổ không cách âm, ban đêm có động tĩnh gì đều có thể nghe thấy lẫn nhau.
Sau khi Tạ Doanh Xuân về phòng bên cạnh, Ngu Ninh đợi rất lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Trong sân không có nha hoàn trực đêm, nhưng ngoài cửa sân lại có hai hòa thượng canh giữ, có lẽ đã sớm nhận được mệnh lệnh, cho nên hai hòa thượng canh cửa này thấy Ngu Ninh ban đêm đi ra ngoài cũng không có chút biểu cảm kinh ngạc nào, chỉ coi như không nhìn thấy gì.
Ra khỏi sân đi được vài bước liền nhìn thấy Lương Đức, rõ ràng là đã chờ ở đây rất lâu.
“Ngu nương tử, mời đi theo nô tài sang bên này.”
Lương Đức dẫn Ngu Ninh đi về phía sân trong cùng của Minh Đức Tự.
Hôm qua lúc mới đến hậu viện, tiểu hòa thượng trong chùa đã cố ý nhắc nhở một câu, trong Ẩn Nguyệt Viên có quý nhân tạm trú, không được tùy tiện đến gần. Thì ra là Thẩm Thác ở đây, trách sao các hòa thượng lại tỏ vẻ úp mở như vậy.
Trời tối đen như mực, không nhìn rõ Ẩn Nguyệt Viên có cảnh quan gì, Ngu Ninh chỉ nhìn sơ qua, còn chưa kịp thưởng thức kỹ lưỡng đã bị Lương Đức giục đi về phía điện thờ phía sau.
“Bệ hạ ở bên trong, Ngu nương tử tự mình đi vào đi, lão nô không tiện đi vào quấy rầy.”
“Lương Đại Giám, ở đây có nước nóng để tắm rửa không?”
“Nước nóng thì có, nhưng e là không có nhiều, dù sao đây cũng là Minh Đức Tự, không tiện nghi như Tử Thần Điện, nương tử thứ lỗi, nếu người cần, nô tài sẽ sai người đi đun nước.”
“Vậy thì không cần phiền phức, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.”
Mỗi lần ở cùng Thẩm Thác, buổi tối đều phải lăn lộn rất lâu, trên người sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, Ngu Ninh không thích cảm giác dính nhớp đi ngủ, luôn nhớ đến chuyện tắm rửa, trong Tử Thần Điện có rất nhiều nước nóng, lúc nào cũng có nước nóng, không cần lo lắng không có nước nóng để tắm, nhưng ở đây là Minh Đức Tự, đồ đạc không đầy đủ như trong cung, không có nước nóng cũng là chuyện dễ hiểu.
Ngu Ninh đẩy cửa điện ra, chậm rãi đi vào.
Điện thờ này hơi nhỏ, đèn nến cũng mờ tối, Ngu Ninh vừa bước vào đã nhìn thấy bài vị thờ cúng trên án thư dài phía trước, nàng giật mình, lập tức cảm thấy nơi này có chút âm u.
Ngu Ninh lại đi thêm vài bước mới nhìn rõ bài vị thờ cúng ai.
‘Từ Mẫu Thôi Tịch’.
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Minh Đức Tự an bài cho hai vị nương tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ ở cùng một chỗ, hai phòng sát vách nhau, cửa sổ không cách âm, ban đêm có động tĩnh gì đều có thể nghe thấy lẫn nhau.Sau khi Tạ Doanh Xuân về phòng bên cạnh, Ngu Ninh đợi rất lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.Trong sân không có nha hoàn trực đêm, nhưng ngoài cửa sân lại có hai hòa thượng canh giữ, có lẽ đã sớm nhận được mệnh lệnh, cho nên hai hòa thượng canh cửa này thấy Ngu Ninh ban đêm đi ra ngoài cũng không có chút biểu cảm kinh ngạc nào, chỉ coi như không nhìn thấy gì.Ra khỏi sân đi được vài bước liền nhìn thấy Lương Đức, rõ ràng là đã chờ ở đây rất lâu.“Ngu nương tử, mời đi theo nô tài sang bên này.”Lương Đức dẫn Ngu Ninh đi về phía sân trong cùng của Minh Đức Tự.Hôm qua lúc mới đến hậu viện, tiểu hòa thượng trong chùa đã cố ý nhắc nhở một câu, trong Ẩn Nguyệt Viên có quý nhân tạm trú, không được tùy tiện đến gần. Thì ra là Thẩm Thác ở đây, trách sao các hòa thượng lại tỏ vẻ úp mở như vậy.Trời tối đen như mực, không nhìn rõ Ẩn Nguyệt Viên có cảnh quan gì, Ngu Ninh chỉ nhìn sơ qua, còn chưa kịp thưởng thức kỹ lưỡng đã bị Lương Đức giục đi về phía điện thờ phía sau.“Bệ hạ ở bên trong, Ngu nương tử tự mình đi vào đi, lão nô không tiện đi vào quấy rầy.”“Lương Đại Giám, ở đây có nước nóng để tắm rửa không?”“Nước nóng thì có, nhưng e là không có nhiều, dù sao đây cũng là Minh Đức Tự, không tiện nghi như Tử Thần Điện, nương tử thứ lỗi, nếu người cần, nô tài sẽ sai người đi đun nước.”“Vậy thì không cần phiền phức, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.”Mỗi lần ở cùng Thẩm Thác, buổi tối đều phải lăn lộn rất lâu, trên người sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, Ngu Ninh không thích cảm giác dính nhớp đi ngủ, luôn nhớ đến chuyện tắm rửa, trong Tử Thần Điện có rất nhiều nước nóng, lúc nào cũng có nước nóng, không cần lo lắng không có nước nóng để tắm, nhưng ở đây là Minh Đức Tự, đồ đạc không đầy đủ như trong cung, không có nước nóng cũng là chuyện dễ hiểu.Ngu Ninh đẩy cửa điện ra, chậm rãi đi vào.Điện thờ này hơi nhỏ, đèn nến cũng mờ tối, Ngu Ninh vừa bước vào đã nhìn thấy bài vị thờ cúng trên án thư dài phía trước, nàng giật mình, lập tức cảm thấy nơi này có chút âm u.Ngu Ninh lại đi thêm vài bước mới nhìn rõ bài vị thờ cúng ai.‘Từ Mẫu Thôi Tịch’.