Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 85

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Càng nói, Ngu Ninh càng kích động, trong mắt nàng đã rưng rưng ngấn lệ. Cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện bản thân chỉ mặc có hai mảnh vải mỏng, đúng là hở hang, lộ hết cả da thịt, trông nàng thật yếu đuối, đáng thương. Thẩm Thác sững người, vốn định nổi giận, nhưng thấy nàng sắp khóc, cơn giận này lại bị hắn ép ngược trở về, nhất thời có chút luống cuống tay chân. Hắn chưa từng thấy Ngu Ninh khóc bao giờ. Ngu Ninh hít hít mũi, lại vươn tay muốn lấy quần áo của mình để mặc, nhưng Thẩm Thác vẫn chắn trước mặt nàng, bàn tay to lớn đè bả vai nàng không cho nhúc nhích. Ngu Ninh không nhịn được, giơ tay đánh vào vai Thẩm Thác, vừa đánh vừa đẩy hắn ra. "Tránh ra, c.h.ế.t rồi cũng không để người ta được c.h.ế.t một cách đàng hoàng!" Thẩm Thác không tránh, thậm chí còn ôm chặt nàng vào lòng, siết chặt bả vai Ngu Ninh. "Ta đã nói rồi, ta sẽ không g.i.ế.c nàng, cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng nàng." Ngu Ninh không cử động được, sức nàng không bằng hắn, không thể thoát ra được, hơn nữa Thẩm Thác lại mặc quần áo chỉnh tề, nàng giãy giụa, yếm cũng đã tụt xuống một nửa, nhìn như vậy, trực tiếp bị tức khóc. "Đừng khóc." Thẩm Thác nhíu mày, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giải thích một cách không được tự nhiên: "Ta không có bắt nạt nàng, Ngu Ninh, đừng khóc nữa." "Có, chàng mặc quần áo chỉnh tề, nhưng lại không cho ta mặc quần áo..." "Trước kia nàng cũng đối xử với ta như vậy, không chỉ không cho ta mặc quần áo, nàng còn dùng roi đánh ta." Ngu Ninh nghẹn lời, nói tiếp: "Chàng còn uy h.i.ế.p ta đủ kiểu..." "Nàng cũng từng như vậy, Ngu Ninh, nàng quên rồi sao." Ngu Ninh: "..." Không sống nữa, sớm muộn gì cũng bị tức chết. Thẩm Thác biện minh cho mình hai câu, kết quả nàng khóc càng dữ dội hơn. Nhất thời luống cuống, hắn đành cầm váy ngủ của nàng lên, có chút vụng về mặc vào cho nàng. Nhưng như vậy cũng không dỗ dành được nàng, nàng vẫn ôm chăn khóc, co rúm lại một góc trên giường. Thẩm Thác im lặng một lát, cuối cùng cởi áo khoác ngoài ra, cởi áo trong, ngồi đối diện với Ngu Ninh, cầm tay Ngu Ninh đặt lên vai mình. "Trẫm cho phép nàng đánh vài cái, nàng đánh đi, đừng khóc nữa." Người đối diện ngừng khóc, ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, mím môi rụt tay về, "Ai thèm đánh chàng, không có sức, đánh không lại." Thẩm Thác thấy nàng dần dần nín khóc, dùng khăn lau sạch nước mắt trên mặt Ngu Ninh, "Vậy thì để dành đó, khi nào có sức thì đánh."

Càng nói, Ngu Ninh càng kích động, trong mắt nàng đã rưng rưng ngấn lệ. Cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện bản thân chỉ mặc có hai mảnh vải mỏng, đúng là hở hang, lộ hết cả da thịt, trông nàng thật yếu đuối, đáng thương.

 

Thẩm Thác sững người, vốn định nổi giận, nhưng thấy nàng sắp khóc, cơn giận này lại bị hắn ép ngược trở về, nhất thời có chút luống cuống tay chân.

 

Hắn chưa từng thấy Ngu Ninh khóc bao giờ.

 

Ngu Ninh hít hít mũi, lại vươn tay muốn lấy quần áo của mình để mặc, nhưng Thẩm Thác vẫn chắn trước mặt nàng, bàn tay to lớn đè bả vai nàng không cho nhúc nhích.

 

Ngu Ninh không nhịn được, giơ tay đánh vào vai Thẩm Thác, vừa đánh vừa đẩy hắn ra.

 

"Tránh ra, c.h.ế.t rồi cũng không để người ta được c.h.ế.t một cách đàng hoàng!"

 

Thẩm Thác không tránh, thậm chí còn ôm chặt nàng vào lòng, siết chặt bả vai Ngu Ninh.

 

"Ta đã nói rồi, ta sẽ không g.i.ế.c nàng, cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng nàng."

 

Ngu Ninh không cử động được, sức nàng không bằng hắn, không thể thoát ra được, hơn nữa Thẩm Thác lại mặc quần áo chỉnh tề, nàng giãy giụa, yếm cũng đã tụt xuống một nửa, nhìn như vậy, trực tiếp bị tức khóc.

 

"Đừng khóc." Thẩm Thác nhíu mày, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giải thích một cách không được tự nhiên: "Ta không có bắt nạt nàng, Ngu Ninh, đừng khóc nữa."

 

"Có, chàng mặc quần áo chỉnh tề, nhưng lại không cho ta mặc quần áo..."

 

"Trước kia nàng cũng đối xử với ta như vậy, không chỉ không cho ta mặc quần áo, nàng còn dùng roi đánh ta."

 

Ngu Ninh nghẹn lời, nói tiếp: "Chàng còn uy h.i.ế.p ta đủ kiểu..."

 

"Nàng cũng từng như vậy, Ngu Ninh, nàng quên rồi sao."

 

Ngu Ninh: "..."

 

Không sống nữa, sớm muộn gì cũng bị tức chết.

 

Thẩm Thác biện minh cho mình hai câu, kết quả nàng khóc càng dữ dội hơn.

 

Nhất thời luống cuống, hắn đành cầm váy ngủ của nàng lên, có chút vụng về mặc vào cho nàng.

 

Nhưng như vậy cũng không dỗ dành được nàng, nàng vẫn ôm chăn khóc, co rúm lại một góc trên giường.

 

Thẩm Thác im lặng một lát, cuối cùng cởi áo khoác ngoài ra, cởi áo trong, ngồi đối diện với Ngu Ninh, cầm tay Ngu Ninh đặt lên vai mình.

 

"Trẫm cho phép nàng đánh vài cái, nàng đánh đi, đừng khóc nữa."

 

Người đối diện ngừng khóc, ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, mím môi rụt tay về, "Ai thèm đánh chàng, không có sức, đánh không lại."

 

Thẩm Thác thấy nàng dần dần nín khóc, dùng khăn lau sạch nước mắt trên mặt Ngu Ninh, "Vậy thì để dành đó, khi nào có sức thì đánh."

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Càng nói, Ngu Ninh càng kích động, trong mắt nàng đã rưng rưng ngấn lệ. Cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện bản thân chỉ mặc có hai mảnh vải mỏng, đúng là hở hang, lộ hết cả da thịt, trông nàng thật yếu đuối, đáng thương. Thẩm Thác sững người, vốn định nổi giận, nhưng thấy nàng sắp khóc, cơn giận này lại bị hắn ép ngược trở về, nhất thời có chút luống cuống tay chân. Hắn chưa từng thấy Ngu Ninh khóc bao giờ. Ngu Ninh hít hít mũi, lại vươn tay muốn lấy quần áo của mình để mặc, nhưng Thẩm Thác vẫn chắn trước mặt nàng, bàn tay to lớn đè bả vai nàng không cho nhúc nhích. Ngu Ninh không nhịn được, giơ tay đánh vào vai Thẩm Thác, vừa đánh vừa đẩy hắn ra. "Tránh ra, c.h.ế.t rồi cũng không để người ta được c.h.ế.t một cách đàng hoàng!" Thẩm Thác không tránh, thậm chí còn ôm chặt nàng vào lòng, siết chặt bả vai Ngu Ninh. "Ta đã nói rồi, ta sẽ không g.i.ế.c nàng, cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng nàng." Ngu Ninh không cử động được, sức nàng không bằng hắn, không thể thoát ra được, hơn nữa Thẩm Thác lại mặc quần áo chỉnh tề, nàng giãy giụa, yếm cũng đã tụt xuống một nửa, nhìn như vậy, trực tiếp bị tức khóc. "Đừng khóc." Thẩm Thác nhíu mày, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giải thích một cách không được tự nhiên: "Ta không có bắt nạt nàng, Ngu Ninh, đừng khóc nữa." "Có, chàng mặc quần áo chỉnh tề, nhưng lại không cho ta mặc quần áo..." "Trước kia nàng cũng đối xử với ta như vậy, không chỉ không cho ta mặc quần áo, nàng còn dùng roi đánh ta." Ngu Ninh nghẹn lời, nói tiếp: "Chàng còn uy h.i.ế.p ta đủ kiểu..." "Nàng cũng từng như vậy, Ngu Ninh, nàng quên rồi sao." Ngu Ninh: "..." Không sống nữa, sớm muộn gì cũng bị tức chết. Thẩm Thác biện minh cho mình hai câu, kết quả nàng khóc càng dữ dội hơn. Nhất thời luống cuống, hắn đành cầm váy ngủ của nàng lên, có chút vụng về mặc vào cho nàng. Nhưng như vậy cũng không dỗ dành được nàng, nàng vẫn ôm chăn khóc, co rúm lại một góc trên giường. Thẩm Thác im lặng một lát, cuối cùng cởi áo khoác ngoài ra, cởi áo trong, ngồi đối diện với Ngu Ninh, cầm tay Ngu Ninh đặt lên vai mình. "Trẫm cho phép nàng đánh vài cái, nàng đánh đi, đừng khóc nữa." Người đối diện ngừng khóc, ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, mím môi rụt tay về, "Ai thèm đánh chàng, không có sức, đánh không lại." Thẩm Thác thấy nàng dần dần nín khóc, dùng khăn lau sạch nước mắt trên mặt Ngu Ninh, "Vậy thì để dành đó, khi nào có sức thì đánh."

Chương 85