Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 118

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Bọn họ chẳng qua chỉ ở trong cung một tháng mà thôi, tam tỷ đã trưởng thành hơn không ít, xem ra trong cung thật sự không phải là nơi tốt đẹp gì, có thể làm mai một bản tính ban đầu của con người. Ngu Ninh cúi đầu, trừng mắt cảnh cáo Ngu Tiểu Bảo, sau đó từ từ buông tay ra. “Trong cung nhiều người, tai vách mạch rừng, Ngu Tiểu Bảo, con ăn nói cẩn thận chút đi.” Ngu Tiểu Bảo thoát khỏi bàn tay đang bịt miệng mình của mẹ, vội vàng nói: “Dì út nhất định sẽ không ở lại trong cung, dì út về nhà, con ở lại trong cung là được, con thích nơi này!” “Tiểu Bảo thích đồ ăn ở đây chứ gì.” Tạ Doanh Xuân cười vui vẻ, nỗi buồn bực trong lòng cũng vơi đi nhiều. Trẻ con ngây thơ, Tiểu Bảo đặc biệt thích cơm canh trong cung, nói vậy cũng là bình thường. Ngu Ninh thở phào, lén liếc Ngu Tiểu Bảo một cái, coi như con bé còn có mắt. Ừm, không hổ là con gái mình sinh ra, cũng thông minh, không nói bậy. “A Nương.” Ngu Tiểu Bảo ôm lấy tay mẹ, cười hì hì ngẩng đầu, “Hoàng đế thúc thúc sẽ không cưới dì út, đúng không ạ?” “Nhóc con, đừng nghe ngóng linh tinh, huynh ấy làm thế nào chỉ có huynh ấy mới biết, ta sao dám suy đoán lung tung tâm tư của bậc quân vương.” Ngu Tiểu Bảo không nghe được đáp án mình mong muốn, bĩu môi không vui, khẽ hừ một tiếng. Con bé mới không tin, A Nương mới là kẻ đại lừa đảo, trong miệng không có một câu thật lòng. Đợi con bé gặp được hoàng đế thúc thúc, con bé sẽ tự mình đi hỏi. Trong lòng nghĩ gì thì gặp cái đó, Ngu Tiểu Bảo đang tính toán phải tự mình đi hỏi, kết quả giữa đường gặp được Lương Đức, chính là tới để đón Tiểu Bảo đến điện Tử Thần. “Đón Tiểu Bảo đến điện Tử Thần? Lương thái giám, như vậy không thích hợp lắm, Tiểu Bảo và Bệ hạ không thân chẳng quen, sao có thể để Bệ hạ coi trọng như vậy.” Ngu Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Bảo, không muốn buông ra. Đối với con gái, Thẩm Thác chưa bao giờ nói phải làm sao, cũng không có ý định muốn cướp Tiểu Bảo đi, Ngu Ninh còn tưởng Thẩm Thác chỉ muốn tiếp xúc với Tiểu Bảo, bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn, không hề nghĩ rằng hắn sẽ đoạt mất đứa bé. Nhưng bây giờ hắn có ý gì, muốn dẫn Tiểu Bảo cùng xuất hiện trong buổi tiệc cung đình sao?! Tạ Doanh Xuân cũng cảnh giác, hai chị em nhìn Lương Đức với ánh mắt không mấy thiện cảm. “Hai vị nương tử, đây đều là ý của Bệ hạ, nô tài cũng chỉ làm theo ý chỉ, hai vị nương tử không cần lo lắng, Bệ hạ yêu thích Hựu Minh tiểu thư, Hựu Minh tiểu thư có phúc, cũng là phúc của Tạ gia.” Ngu Ninh hết cách, đành để Lương Đức đưa Tiểu Bảo đi. Trước mặt bao nhiêu người, nàng ta không thể trắng trợn chống lại thánh chỉ.  

Bọn họ chẳng qua chỉ ở trong cung một tháng mà thôi, tam tỷ đã trưởng thành hơn không ít, xem ra trong cung thật sự không phải là nơi tốt đẹp gì, có thể làm mai một bản tính ban đầu của con người.

 

Ngu Ninh cúi đầu, trừng mắt cảnh cáo Ngu Tiểu Bảo, sau đó từ từ buông tay ra.

 

“Trong cung nhiều người, tai vách mạch rừng, Ngu Tiểu Bảo, con ăn nói cẩn thận chút đi.”

 

Ngu Tiểu Bảo thoát khỏi bàn tay đang bịt miệng mình của mẹ, vội vàng nói: “Dì út nhất định sẽ không ở lại trong cung, dì út về nhà, con ở lại trong cung là được, con thích nơi này!”

 

“Tiểu Bảo thích đồ ăn ở đây chứ gì.” Tạ Doanh Xuân cười vui vẻ, nỗi buồn bực trong lòng cũng vơi đi nhiều.

 

Trẻ con ngây thơ, Tiểu Bảo đặc biệt thích cơm canh trong cung, nói vậy cũng là bình thường.

 

Ngu Ninh thở phào, lén liếc Ngu Tiểu Bảo một cái, coi như con bé còn có mắt.

 

Ừm, không hổ là con gái mình sinh ra, cũng thông minh, không nói bậy.

 

“A Nương.” Ngu Tiểu Bảo ôm lấy tay mẹ, cười hì hì ngẩng đầu, “Hoàng đế thúc thúc sẽ không cưới dì út, đúng không ạ?”

 

“Nhóc con, đừng nghe ngóng linh tinh, huynh ấy làm thế nào chỉ có huynh ấy mới biết, ta sao dám suy đoán lung tung tâm tư của bậc quân vương.”

 

Ngu Tiểu Bảo không nghe được đáp án mình mong muốn, bĩu môi không vui, khẽ hừ một tiếng.

 

Con bé mới không tin, A Nương mới là kẻ đại lừa đảo, trong miệng không có một câu thật lòng.

 

Đợi con bé gặp được hoàng đế thúc thúc, con bé sẽ tự mình đi hỏi.

 

Trong lòng nghĩ gì thì gặp cái đó, Ngu Tiểu Bảo đang tính toán phải tự mình đi hỏi, kết quả giữa đường gặp được Lương Đức, chính là tới để đón Tiểu Bảo đến điện Tử Thần.

 

“Đón Tiểu Bảo đến điện Tử Thần? Lương thái giám, như vậy không thích hợp lắm, Tiểu Bảo và Bệ hạ không thân chẳng quen, sao có thể để Bệ hạ coi trọng như vậy.” Ngu Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Bảo, không muốn buông ra.

 

Đối với con gái, Thẩm Thác chưa bao giờ nói phải làm sao, cũng không có ý định muốn cướp Tiểu Bảo đi, Ngu Ninh còn tưởng Thẩm Thác chỉ muốn tiếp xúc với Tiểu Bảo, bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn, không hề nghĩ rằng hắn sẽ đoạt mất đứa bé.

 

Nhưng bây giờ hắn có ý gì, muốn dẫn Tiểu Bảo cùng xuất hiện trong buổi tiệc cung đình sao?!

 

Tạ Doanh Xuân cũng cảnh giác, hai chị em nhìn Lương Đức với ánh mắt không mấy thiện cảm.

 

“Hai vị nương tử, đây đều là ý của Bệ hạ, nô tài cũng chỉ làm theo ý chỉ, hai vị nương tử không cần lo lắng, Bệ hạ yêu thích Hựu Minh tiểu thư, Hựu Minh tiểu thư có phúc, cũng là phúc của Tạ gia.”

 

Ngu Ninh hết cách, đành để Lương Đức đưa Tiểu Bảo đi.

 

Trước mặt bao nhiêu người, nàng ta không thể trắng trợn chống lại thánh chỉ.

 

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Bọn họ chẳng qua chỉ ở trong cung một tháng mà thôi, tam tỷ đã trưởng thành hơn không ít, xem ra trong cung thật sự không phải là nơi tốt đẹp gì, có thể làm mai một bản tính ban đầu của con người. Ngu Ninh cúi đầu, trừng mắt cảnh cáo Ngu Tiểu Bảo, sau đó từ từ buông tay ra. “Trong cung nhiều người, tai vách mạch rừng, Ngu Tiểu Bảo, con ăn nói cẩn thận chút đi.” Ngu Tiểu Bảo thoát khỏi bàn tay đang bịt miệng mình của mẹ, vội vàng nói: “Dì út nhất định sẽ không ở lại trong cung, dì út về nhà, con ở lại trong cung là được, con thích nơi này!” “Tiểu Bảo thích đồ ăn ở đây chứ gì.” Tạ Doanh Xuân cười vui vẻ, nỗi buồn bực trong lòng cũng vơi đi nhiều. Trẻ con ngây thơ, Tiểu Bảo đặc biệt thích cơm canh trong cung, nói vậy cũng là bình thường. Ngu Ninh thở phào, lén liếc Ngu Tiểu Bảo một cái, coi như con bé còn có mắt. Ừm, không hổ là con gái mình sinh ra, cũng thông minh, không nói bậy. “A Nương.” Ngu Tiểu Bảo ôm lấy tay mẹ, cười hì hì ngẩng đầu, “Hoàng đế thúc thúc sẽ không cưới dì út, đúng không ạ?” “Nhóc con, đừng nghe ngóng linh tinh, huynh ấy làm thế nào chỉ có huynh ấy mới biết, ta sao dám suy đoán lung tung tâm tư của bậc quân vương.” Ngu Tiểu Bảo không nghe được đáp án mình mong muốn, bĩu môi không vui, khẽ hừ một tiếng. Con bé mới không tin, A Nương mới là kẻ đại lừa đảo, trong miệng không có một câu thật lòng. Đợi con bé gặp được hoàng đế thúc thúc, con bé sẽ tự mình đi hỏi. Trong lòng nghĩ gì thì gặp cái đó, Ngu Tiểu Bảo đang tính toán phải tự mình đi hỏi, kết quả giữa đường gặp được Lương Đức, chính là tới để đón Tiểu Bảo đến điện Tử Thần. “Đón Tiểu Bảo đến điện Tử Thần? Lương thái giám, như vậy không thích hợp lắm, Tiểu Bảo và Bệ hạ không thân chẳng quen, sao có thể để Bệ hạ coi trọng như vậy.” Ngu Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Bảo, không muốn buông ra. Đối với con gái, Thẩm Thác chưa bao giờ nói phải làm sao, cũng không có ý định muốn cướp Tiểu Bảo đi, Ngu Ninh còn tưởng Thẩm Thác chỉ muốn tiếp xúc với Tiểu Bảo, bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn, không hề nghĩ rằng hắn sẽ đoạt mất đứa bé. Nhưng bây giờ hắn có ý gì, muốn dẫn Tiểu Bảo cùng xuất hiện trong buổi tiệc cung đình sao?! Tạ Doanh Xuân cũng cảnh giác, hai chị em nhìn Lương Đức với ánh mắt không mấy thiện cảm. “Hai vị nương tử, đây đều là ý của Bệ hạ, nô tài cũng chỉ làm theo ý chỉ, hai vị nương tử không cần lo lắng, Bệ hạ yêu thích Hựu Minh tiểu thư, Hựu Minh tiểu thư có phúc, cũng là phúc của Tạ gia.” Ngu Ninh hết cách, đành để Lương Đức đưa Tiểu Bảo đi. Trước mặt bao nhiêu người, nàng ta không thể trắng trợn chống lại thánh chỉ.  

Chương 118