Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 126

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Mắt thấy mấy nhà nữ quyến bên cạnh đều bị tiếng khóc giả vờ giả vịt của Thẩm Tri Nhu thu hút, nhìn sang bên này, Hoắc thị vì mặt mũi nhà mình, đành bất đắc dĩ hứa hẹn: “Lời Quận chúa nói ta đã biết, ta sẽ chuyển lời lại cho Tạ Ngộ Cẩn, bảo nó đến Quận chúa phủ bái kiến Quận chúa.” Đây đâu phải là cưới vợ, rõ ràng là rước tổ tông về, Thẩm Tri Nhu nói là Quận chúa, nhưng nhờ Thiên tử bao che, thân phận còn tôn quý hơn mấy vị công chúa của Tiên đế, làm người làm việc vô pháp vô thiên, Hoắc thị thật sự không có cách nào với đứa con dâu này, đành làm như không thấy. Nhận được lời hứa của Hoắc phu nhân, Thẩm Tri Nhu hài lòng rời đi, mượn cớ thân thể không khỏe liền nghênh ngang rời khỏi yến tiệc. Nàng chỉ là muốn hòa ly mà thôi, biểu ca không chịu hạ chỉ để nàng hưu phu, nàng chỉ đành đi tìm Tạ Ngộ Cẩn, để Tạ Ngộ Cẩn đồng ý hòa ly, ai ngờ người này cứ như thỏ, không cách nào bắt được. Thẩm Tri Nhu không tìm được Tạ Ngộ Cẩn, chỉ đành đi tìm mẹ chồng Hoắc phu nhân, khách khí đi mời không chịu đến, vậy thì đừng trách nàng không nể mặt. Trong Cảnh Phúc Điện, tiệc trừ tịch vẫn đang tiếp tục. Yến tiệc quá nửa, ca múa thỏa thích, Thái hậu dẫn đầu rời đi, sau đó Bình Tây Vương cũng bị Thiên tử dăm ba câu đuổi khéo, ngồi về chỗ ngồi của mình. Tiểu Bảo được Lương Đức đưa về bên phía nữ quyến Tạ gia. Nhìn thấy cháu ngoại bình an trở về, Hoắc thị thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cảm tạ Lương Đức. Lương Đức cười nói: “Bệ hạ và Hựu Minh tiểu thư hữu duyên, định hạ chỉ phong Hựu Minh tiểu thư làm Huyện chủ, ban cho nàng quyền ra vào cung cấm, thánh chỉ ngày mai sẽ được đưa đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, mấy vị phu nhân và nương tử cứ chờ tạ ơn đi.” “Cái này…” Hoắc thị và Ngu Ninh nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nén xuống nghi hoặc, cười tiễn Lương Đức đi. Hoắc thị thật sự không hiểu Thiên tử đang nghĩ gì, bà nhìn chằm chằm cháu ngoại một hồi lâu, thế nào cũng không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt, đứa nhỏ nhà ta rất bình thường nha, sao lại được Thiên tử lạnh tình lạnh tính kia vừa mắt rồi? Hậu cung thật sự cần nạp thêm mấy vị tần phi rồi, nếu không Bệ hạ không có lấy một đứa con, lại bắt đầu nhòm ngó con cái nhà người khác. “Nếu thánh chỉ vài ngày nữa sẽ đưa đến Tạ gia, vậy hôm nay ta sẽ đưa Tiểu Bảo xuất cung, Ninh Nhi, Doanh Xuân, các con chắc còn phải ở lại trong cung vài ngày, ngày mai thay ta bẩm báo Thái hậu nương nương một tiếng.”  

Mắt thấy mấy nhà nữ quyến bên cạnh đều bị tiếng khóc giả vờ giả vịt của Thẩm Tri Nhu thu hút, nhìn sang bên này, Hoắc thị vì mặt mũi nhà mình, đành bất đắc dĩ hứa hẹn: “Lời Quận chúa nói ta đã biết, ta sẽ chuyển lời lại cho Tạ Ngộ Cẩn, bảo nó đến Quận chúa phủ bái kiến Quận chúa.”

 

Đây đâu phải là cưới vợ, rõ ràng là rước tổ tông về, Thẩm Tri Nhu nói là Quận chúa, nhưng nhờ Thiên tử bao che, thân phận còn tôn quý hơn mấy vị công chúa của Tiên đế, làm người làm việc vô pháp vô thiên, Hoắc thị thật sự không có cách nào với đứa con dâu này, đành làm như không thấy.

 

Nhận được lời hứa của Hoắc phu nhân, Thẩm Tri Nhu hài lòng rời đi, mượn cớ thân thể không khỏe liền nghênh ngang rời khỏi yến tiệc.

 

Nàng chỉ là muốn hòa ly mà thôi, biểu ca không chịu hạ chỉ để nàng hưu phu, nàng chỉ đành đi tìm Tạ Ngộ Cẩn, để Tạ Ngộ Cẩn đồng ý hòa ly, ai ngờ người này cứ như thỏ, không cách nào bắt được.

 

Thẩm Tri Nhu không tìm được Tạ Ngộ Cẩn, chỉ đành đi tìm mẹ chồng Hoắc phu nhân, khách khí đi mời không chịu đến, vậy thì đừng trách nàng không nể mặt.

 

Trong Cảnh Phúc Điện, tiệc trừ tịch vẫn đang tiếp tục.

 

Yến tiệc quá nửa, ca múa thỏa thích, Thái hậu dẫn đầu rời đi, sau đó Bình Tây Vương cũng bị Thiên tử dăm ba câu đuổi khéo, ngồi về chỗ ngồi của mình.

 

Tiểu Bảo được Lương Đức đưa về bên phía nữ quyến Tạ gia.

 

Nhìn thấy cháu ngoại bình an trở về, Hoắc thị thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cảm tạ Lương Đức.

 

Lương Đức cười nói: “Bệ hạ và Hựu Minh tiểu thư hữu duyên, định hạ chỉ phong Hựu Minh tiểu thư làm Huyện chủ, ban cho nàng quyền ra vào cung cấm, thánh chỉ ngày mai sẽ được đưa đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, mấy vị phu nhân và nương tử cứ chờ tạ ơn đi.”

 

“Cái này…” Hoắc thị và Ngu Ninh nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nén xuống nghi hoặc, cười tiễn Lương Đức đi.

 

Hoắc thị thật sự không hiểu Thiên tử đang nghĩ gì, bà nhìn chằm chằm cháu ngoại một hồi lâu, thế nào cũng không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt, đứa nhỏ nhà ta rất bình thường nha, sao lại được Thiên tử lạnh tình lạnh tính kia vừa mắt rồi?

 

Hậu cung thật sự cần nạp thêm mấy vị tần phi rồi, nếu không Bệ hạ không có lấy một đứa con, lại bắt đầu nhòm ngó con cái nhà người khác.

 

“Nếu thánh chỉ vài ngày nữa sẽ đưa đến Tạ gia, vậy hôm nay ta sẽ đưa Tiểu Bảo xuất cung, Ninh Nhi, Doanh Xuân, các con chắc còn phải ở lại trong cung vài ngày, ngày mai thay ta bẩm báo Thái hậu nương nương một tiếng.”

 

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Mắt thấy mấy nhà nữ quyến bên cạnh đều bị tiếng khóc giả vờ giả vịt của Thẩm Tri Nhu thu hút, nhìn sang bên này, Hoắc thị vì mặt mũi nhà mình, đành bất đắc dĩ hứa hẹn: “Lời Quận chúa nói ta đã biết, ta sẽ chuyển lời lại cho Tạ Ngộ Cẩn, bảo nó đến Quận chúa phủ bái kiến Quận chúa.” Đây đâu phải là cưới vợ, rõ ràng là rước tổ tông về, Thẩm Tri Nhu nói là Quận chúa, nhưng nhờ Thiên tử bao che, thân phận còn tôn quý hơn mấy vị công chúa của Tiên đế, làm người làm việc vô pháp vô thiên, Hoắc thị thật sự không có cách nào với đứa con dâu này, đành làm như không thấy. Nhận được lời hứa của Hoắc phu nhân, Thẩm Tri Nhu hài lòng rời đi, mượn cớ thân thể không khỏe liền nghênh ngang rời khỏi yến tiệc. Nàng chỉ là muốn hòa ly mà thôi, biểu ca không chịu hạ chỉ để nàng hưu phu, nàng chỉ đành đi tìm Tạ Ngộ Cẩn, để Tạ Ngộ Cẩn đồng ý hòa ly, ai ngờ người này cứ như thỏ, không cách nào bắt được. Thẩm Tri Nhu không tìm được Tạ Ngộ Cẩn, chỉ đành đi tìm mẹ chồng Hoắc phu nhân, khách khí đi mời không chịu đến, vậy thì đừng trách nàng không nể mặt. Trong Cảnh Phúc Điện, tiệc trừ tịch vẫn đang tiếp tục. Yến tiệc quá nửa, ca múa thỏa thích, Thái hậu dẫn đầu rời đi, sau đó Bình Tây Vương cũng bị Thiên tử dăm ba câu đuổi khéo, ngồi về chỗ ngồi của mình. Tiểu Bảo được Lương Đức đưa về bên phía nữ quyến Tạ gia. Nhìn thấy cháu ngoại bình an trở về, Hoắc thị thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cảm tạ Lương Đức. Lương Đức cười nói: “Bệ hạ và Hựu Minh tiểu thư hữu duyên, định hạ chỉ phong Hựu Minh tiểu thư làm Huyện chủ, ban cho nàng quyền ra vào cung cấm, thánh chỉ ngày mai sẽ được đưa đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, mấy vị phu nhân và nương tử cứ chờ tạ ơn đi.” “Cái này…” Hoắc thị và Ngu Ninh nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nén xuống nghi hoặc, cười tiễn Lương Đức đi. Hoắc thị thật sự không hiểu Thiên tử đang nghĩ gì, bà nhìn chằm chằm cháu ngoại một hồi lâu, thế nào cũng không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt, đứa nhỏ nhà ta rất bình thường nha, sao lại được Thiên tử lạnh tình lạnh tính kia vừa mắt rồi? Hậu cung thật sự cần nạp thêm mấy vị tần phi rồi, nếu không Bệ hạ không có lấy một đứa con, lại bắt đầu nhòm ngó con cái nhà người khác. “Nếu thánh chỉ vài ngày nữa sẽ đưa đến Tạ gia, vậy hôm nay ta sẽ đưa Tiểu Bảo xuất cung, Ninh Nhi, Doanh Xuân, các con chắc còn phải ở lại trong cung vài ngày, ngày mai thay ta bẩm báo Thái hậu nương nương một tiếng.”  

Chương 126