Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 150: Chương 150

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Tháng ba, kết quả sát hạch nội quan được công bố, cùng với đó là thánh chỉ sắc phong cho các nhà. Thái giám đến Vĩnh Ninh Hầu phủ tuyên chỉ rất lạ mặt, nhưng nhìn y phục thái giám trên người hắn, liền biết phẩm cấp của người này trong cung không hề nhỏ, chỉ dưới Lương Đức mà thôi. Ngu Ninh lĩnh chỉ tạ ơn, Tạ gia khách khí tiễn thái giám tuyên chỉ, tối hôm đó liền tổ chức gia tiệc, chúc mừng Ngu Ninh thuận lợi thi đỗ vào Thượng Cung Cục, từ nay về sau cũng là nữ quan bát phẩm chính thức rồi. Trong nhà có người vui có kẻ buồn, cả nhà đều vui mừng thay cho nàng, nhưng Hoắc thị là mẹ, vui mừng thì ít, lo lắng thì nhiều. "Trong cung tuy nói có Thái hậu nương nương chiếu cố con, nhưng thế lực của Thái hậu nương nương đã suy yếu, không còn như trước kia, đầu năm nay còn giao lại quyền quản lý hậu cung cho Bệ hạ rồi, sợ là không thể chiếu cố con được nhiều." Hoắc thị nắm tay Ngu Ninh cẩn thận dặn dò, "Vào cung rồi không thể giống như ở nhà, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nương không cầu con tranh công danh, không cầu con nổi bật, chỉ mong con được bình an." May thay, Thiên tử ban ân chỉ, cho phép nữ quan bát phẩm trở lên được về thăm nhà, chỉ cần làm tốt việc, mỗi tháng đều có thể cáo nghỉ với Thượng Cung đại nhân để về nhà mấy ngày, cung quy này trước nay chưa từng có, quả thực là ân huệ to lớn. Trước khi ra cửa, Hoắc thị nói với con gái rất nhiều, mãi đến khi giờ lành sắp đến, xe ngựa trong cung đã dừng ở ngoài cửa, bà mới dừng lời, lòng đầy lo lắng nhìn con gái bước ra khỏi nhà. Ngu Tiểu Bảo cũng đứng ở cửa tiễn, cô bé không sầu não như Hoắc thị, ngược lại còn vui vẻ vẫy tay, cất cao giọng nói: "A nương, lần sau về nhớ mang đồ ăn ngon cho Tiểu Bảo nha!" Ngu Ninh bái biệt mọi người trong Tạ gia, vẫy tay, xách tay nải lên xe ngựa. Xe ngựa chầm chậm hướng về phía hoàng cung, mang theo các nữ quan tiến vào cung điện thâm nghiêm, hoa lệ lại huy hoàng. Quá trình nhập cung vô cùng phiền phức, tất cả vật phẩm tùy thân đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, còn phải đối chiếu danh sách các kiểu, một phen lặn lộn, lúc Ngu Ninh đi đến cổng lớn Dược Thiện Cục, đã là hoàng hôn rồi. Các cung nhân của Dược Thiện Cục biết hôm nay sẽ có một vị Tư Thiện đại nhân tới đây, cho nên đã sớm thu dọn viện, sắp xếp gọn gàng nguyên liệu nấu ăn và dược liệu, ngay ngắn chờ đợi Tư Thiện mới nhậm chức đến đây.  

Tháng ba, kết quả sát hạch nội quan được công bố, cùng với đó là thánh chỉ sắc phong cho các nhà.

 

Thái giám đến Vĩnh Ninh Hầu phủ tuyên chỉ rất lạ mặt, nhưng nhìn y phục thái giám trên người hắn, liền biết phẩm cấp của người này trong cung không hề nhỏ, chỉ dưới Lương Đức mà thôi.

 

Ngu Ninh lĩnh chỉ tạ ơn, Tạ gia khách khí tiễn thái giám tuyên chỉ, tối hôm đó liền tổ chức gia tiệc, chúc mừng Ngu Ninh thuận lợi thi đỗ vào Thượng Cung Cục, từ nay về sau cũng là nữ quan bát phẩm chính thức rồi.

 

Trong nhà có người vui có kẻ buồn, cả nhà đều vui mừng thay cho nàng, nhưng Hoắc thị là mẹ, vui mừng thì ít, lo lắng thì nhiều.

 

"Trong cung tuy nói có Thái hậu nương nương chiếu cố con, nhưng thế lực của Thái hậu nương nương đã suy yếu, không còn như trước kia, đầu năm nay còn giao lại quyền quản lý hậu cung cho Bệ hạ rồi, sợ là không thể chiếu cố con được nhiều."

 

Hoắc thị nắm tay Ngu Ninh cẩn thận dặn dò, "Vào cung rồi không thể giống như ở nhà, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nương không cầu con tranh công danh, không cầu con nổi bật, chỉ mong con được bình an."

 

May thay, Thiên tử ban ân chỉ, cho phép nữ quan bát phẩm trở lên được về thăm nhà, chỉ cần làm tốt việc, mỗi tháng đều có thể cáo nghỉ với Thượng Cung đại nhân để về nhà mấy ngày, cung quy này trước nay chưa từng có, quả thực là ân huệ to lớn.

 

Trước khi ra cửa, Hoắc thị nói với con gái rất nhiều, mãi đến khi giờ lành sắp đến, xe ngựa trong cung đã dừng ở ngoài cửa, bà mới dừng lời, lòng đầy lo lắng nhìn con gái bước ra khỏi nhà.

 

Ngu Tiểu Bảo cũng đứng ở cửa tiễn, cô bé không sầu não như Hoắc thị, ngược lại còn vui vẻ vẫy tay, cất cao giọng nói: "A nương, lần sau về nhớ mang đồ ăn ngon cho Tiểu Bảo nha!"

 

Ngu Ninh bái biệt mọi người trong Tạ gia, vẫy tay, xách tay nải lên xe ngựa.

 

Xe ngựa chầm chậm hướng về phía hoàng cung, mang theo các nữ quan tiến vào cung điện thâm nghiêm, hoa lệ lại huy hoàng.

 

Quá trình nhập cung vô cùng phiền phức, tất cả vật phẩm tùy thân đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, còn phải đối chiếu danh sách các kiểu, một phen lặn lộn, lúc Ngu Ninh đi đến cổng lớn Dược Thiện Cục, đã là hoàng hôn rồi.

 

Các cung nhân của Dược Thiện Cục biết hôm nay sẽ có một vị Tư Thiện đại nhân tới đây, cho nên đã sớm thu dọn viện, sắp xếp gọn gàng nguyên liệu nấu ăn và dược liệu, ngay ngắn chờ đợi Tư Thiện mới nhậm chức đến đây.

 

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Tháng ba, kết quả sát hạch nội quan được công bố, cùng với đó là thánh chỉ sắc phong cho các nhà. Thái giám đến Vĩnh Ninh Hầu phủ tuyên chỉ rất lạ mặt, nhưng nhìn y phục thái giám trên người hắn, liền biết phẩm cấp của người này trong cung không hề nhỏ, chỉ dưới Lương Đức mà thôi. Ngu Ninh lĩnh chỉ tạ ơn, Tạ gia khách khí tiễn thái giám tuyên chỉ, tối hôm đó liền tổ chức gia tiệc, chúc mừng Ngu Ninh thuận lợi thi đỗ vào Thượng Cung Cục, từ nay về sau cũng là nữ quan bát phẩm chính thức rồi. Trong nhà có người vui có kẻ buồn, cả nhà đều vui mừng thay cho nàng, nhưng Hoắc thị là mẹ, vui mừng thì ít, lo lắng thì nhiều. "Trong cung tuy nói có Thái hậu nương nương chiếu cố con, nhưng thế lực của Thái hậu nương nương đã suy yếu, không còn như trước kia, đầu năm nay còn giao lại quyền quản lý hậu cung cho Bệ hạ rồi, sợ là không thể chiếu cố con được nhiều." Hoắc thị nắm tay Ngu Ninh cẩn thận dặn dò, "Vào cung rồi không thể giống như ở nhà, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nương không cầu con tranh công danh, không cầu con nổi bật, chỉ mong con được bình an." May thay, Thiên tử ban ân chỉ, cho phép nữ quan bát phẩm trở lên được về thăm nhà, chỉ cần làm tốt việc, mỗi tháng đều có thể cáo nghỉ với Thượng Cung đại nhân để về nhà mấy ngày, cung quy này trước nay chưa từng có, quả thực là ân huệ to lớn. Trước khi ra cửa, Hoắc thị nói với con gái rất nhiều, mãi đến khi giờ lành sắp đến, xe ngựa trong cung đã dừng ở ngoài cửa, bà mới dừng lời, lòng đầy lo lắng nhìn con gái bước ra khỏi nhà. Ngu Tiểu Bảo cũng đứng ở cửa tiễn, cô bé không sầu não như Hoắc thị, ngược lại còn vui vẻ vẫy tay, cất cao giọng nói: "A nương, lần sau về nhớ mang đồ ăn ngon cho Tiểu Bảo nha!" Ngu Ninh bái biệt mọi người trong Tạ gia, vẫy tay, xách tay nải lên xe ngựa. Xe ngựa chầm chậm hướng về phía hoàng cung, mang theo các nữ quan tiến vào cung điện thâm nghiêm, hoa lệ lại huy hoàng. Quá trình nhập cung vô cùng phiền phức, tất cả vật phẩm tùy thân đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, còn phải đối chiếu danh sách các kiểu, một phen lặn lộn, lúc Ngu Ninh đi đến cổng lớn Dược Thiện Cục, đã là hoàng hôn rồi. Các cung nhân của Dược Thiện Cục biết hôm nay sẽ có một vị Tư Thiện đại nhân tới đây, cho nên đã sớm thu dọn viện, sắp xếp gọn gàng nguyên liệu nấu ăn và dược liệu, ngay ngắn chờ đợi Tư Thiện mới nhậm chức đến đây.  

Chương 150: Chương 150