Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 160: Chương 160

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, dịu dàng như nước. Ngu Ninh nhìn chằm chằm ánh trăng phản chiếu trên mặt đất, khẽ hừ một tiếng. Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không muốn đáp lời Thẩm Thác. Nhưng Thẩm Thác đến đây chính là vì câu trả lời của nàng, sao có thể để nàng giả vờ ngủ được? Hắn đưa tay ra, quấy phá trên vòng eo thon thả của nàng. Ngu Ninh không chịu nổi sự quấy rầy, xoay người đẩy hắn ra, nhưng Thẩm Thác ôm nàng quá chặt, thế nào cũng không thoát được. "Thẩm Thác, chàng đừng làm loạn nữa được không? Chàng đang nói gì vậy, ta một câu cũng không hiểu." Trong lúc tức giận, ngay cả kính ngữ cũng chẳng còn, Ngu Ninh gọi thẳng tên hắn, trên chiếc giường nhỏ này nàng vừa đ.ấ.m vừa đá, len lén dùng sức nhéo vào vai hắn. Hơi cứng, không nhéo được. "Hỏi đàng hoàng thì không nói, đây là giận quá hóa rồ à?" Lực đạo Ngu Ninh dùng trên người hắn chẳng đáng là bao, Thẩm Thác không thấy đau, ngược lại còn thấy nóng hơn một chút. Ánh mắt hắn dần dần trở nên u ám, nhìn nàng chằm chằm. "Ngu Ninh, nàng còn càn quấy, ta sẽ không khách sáo đâu." Thật ra, cho dù Ngu Ninh không nói, Thẩm Thác cũng hiểu. Tâm tư của nàng đều viết hết lên mặt, hôm qua là hắn sơ suất nên không phát hiện ra. Bây giờ thì rõ ràng rồi. Trên mặt Thẩm Thác thoáng hiện ý cười khó nhận ra, hai tay giữ chặt cổ tay Ngu Ninh không cho nàng làm loạn. "Có sức lực như vậy, chi bằng chúng ta làm chút chuyện tiêu hao sức lực." "Hừ, Bệ hạ cùng ta làm những chuyện này có ý nghĩa gì? Ngài thích ai thì đi tìm người đó đi." "Trẫm chỉ muốn làm với nàng, nàng nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì? Mau ngậm miệng lại." Ngu Ninh trừng mắt, hung dữ nhìn Thẩm Thác, ánh mắt đó như muốn nói: Nếu chàng còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ cắn c.h.ế.t chàng. "Được rồi, đừng giận nữa, trêu nàng một chút thôi." Thẩm Thác cố ý trêu chọc nàng, quả nhiên thấy nàng xù lông lên. Hắn nhẹ nhàng v.uốt ve má Ngu Ninh, giải thích: "Có một số người chỉ có thể làm thân nhân, làm huynh muội, sẽ không có quan hệ nào khác. Người nằm cạnh gối, chỉ có một mình nàng thôi." Ngu Ninh cụp mắt xuống, bĩu môi. "Nói hay lắm. Đối với biểu muội thì tính tình tốt như vậy, đối với ta thì thường xuyên cãi nhau, đủ loại ghét bỏ, thật sự không nhìn ra là thái độ đối xử với người nằm cạnh gối." "Không có ghét bỏ, là đang dạy dỗ nàng. Bởi vì Thẩm Thác ở trước mặt nàng mới là một người chân thật, đối với người khác... Trẫm lười nói nhiều mà thôi."  

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, dịu dàng như nước.

 

Ngu Ninh nhìn chằm chằm ánh trăng phản chiếu trên mặt đất, khẽ hừ một tiếng. Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không muốn đáp lời Thẩm Thác.

 

Nhưng Thẩm Thác đến đây chính là vì câu trả lời của nàng, sao có thể để nàng giả vờ ngủ được? Hắn đưa tay ra, quấy phá trên vòng eo thon thả của nàng.

 

Ngu Ninh không chịu nổi sự quấy rầy, xoay người đẩy hắn ra, nhưng Thẩm Thác ôm nàng quá chặt, thế nào cũng không thoát được.

 

"Thẩm Thác, chàng đừng làm loạn nữa được không? Chàng đang nói gì vậy, ta một câu cũng không hiểu."

 

Trong lúc tức giận, ngay cả kính ngữ cũng chẳng còn, Ngu Ninh gọi thẳng tên hắn, trên chiếc giường nhỏ này nàng vừa đ.ấ.m vừa đá, len lén dùng sức nhéo vào vai hắn.

 

Hơi cứng, không nhéo được.

 

"Hỏi đàng hoàng thì không nói, đây là giận quá hóa rồ à?"

 

Lực đạo Ngu Ninh dùng trên người hắn chẳng đáng là bao, Thẩm Thác không thấy đau, ngược lại còn thấy nóng hơn một chút. Ánh mắt hắn dần dần trở nên u ám, nhìn nàng chằm chằm.

 

"Ngu Ninh, nàng còn càn quấy, ta sẽ không khách sáo đâu."

 

Thật ra, cho dù Ngu Ninh không nói, Thẩm Thác cũng hiểu. Tâm tư của nàng đều viết hết lên mặt, hôm qua là hắn sơ suất nên không phát hiện ra.

 

Bây giờ thì rõ ràng rồi.

 

Trên mặt Thẩm Thác thoáng hiện ý cười khó nhận ra, hai tay giữ chặt cổ tay Ngu Ninh không cho nàng làm loạn. "Có sức lực như vậy, chi bằng chúng ta làm chút chuyện tiêu hao sức lực."

 

"Hừ, Bệ hạ cùng ta làm những chuyện này có ý nghĩa gì? Ngài thích ai thì đi tìm người đó đi."

 

"Trẫm chỉ muốn làm với nàng, nàng nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì? Mau ngậm miệng lại."

 

Ngu Ninh trừng mắt, hung dữ nhìn Thẩm Thác, ánh mắt đó như muốn nói: Nếu chàng còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ cắn c.h.ế.t chàng.

 

"Được rồi, đừng giận nữa, trêu nàng một chút thôi." Thẩm Thác cố ý trêu chọc nàng, quả nhiên thấy nàng xù lông lên.

 

Hắn nhẹ nhàng v.uốt ve má Ngu Ninh, giải thích: "Có một số người chỉ có thể làm thân nhân, làm huynh muội, sẽ không có quan hệ nào khác. Người nằm cạnh gối, chỉ có một mình nàng thôi."

 

Ngu Ninh cụp mắt xuống, bĩu môi. "Nói hay lắm. Đối với biểu muội thì tính tình tốt như vậy, đối với ta thì thường xuyên cãi nhau, đủ loại ghét bỏ, thật sự không nhìn ra là thái độ đối xử với người nằm cạnh gối."

 

"Không có ghét bỏ, là đang dạy dỗ nàng. Bởi vì Thẩm Thác ở trước mặt nàng mới là một người chân thật, đối với người khác... Trẫm lười nói nhiều mà thôi."

 

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, dịu dàng như nước. Ngu Ninh nhìn chằm chằm ánh trăng phản chiếu trên mặt đất, khẽ hừ một tiếng. Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không muốn đáp lời Thẩm Thác. Nhưng Thẩm Thác đến đây chính là vì câu trả lời của nàng, sao có thể để nàng giả vờ ngủ được? Hắn đưa tay ra, quấy phá trên vòng eo thon thả của nàng. Ngu Ninh không chịu nổi sự quấy rầy, xoay người đẩy hắn ra, nhưng Thẩm Thác ôm nàng quá chặt, thế nào cũng không thoát được. "Thẩm Thác, chàng đừng làm loạn nữa được không? Chàng đang nói gì vậy, ta một câu cũng không hiểu." Trong lúc tức giận, ngay cả kính ngữ cũng chẳng còn, Ngu Ninh gọi thẳng tên hắn, trên chiếc giường nhỏ này nàng vừa đ.ấ.m vừa đá, len lén dùng sức nhéo vào vai hắn. Hơi cứng, không nhéo được. "Hỏi đàng hoàng thì không nói, đây là giận quá hóa rồ à?" Lực đạo Ngu Ninh dùng trên người hắn chẳng đáng là bao, Thẩm Thác không thấy đau, ngược lại còn thấy nóng hơn một chút. Ánh mắt hắn dần dần trở nên u ám, nhìn nàng chằm chằm. "Ngu Ninh, nàng còn càn quấy, ta sẽ không khách sáo đâu." Thật ra, cho dù Ngu Ninh không nói, Thẩm Thác cũng hiểu. Tâm tư của nàng đều viết hết lên mặt, hôm qua là hắn sơ suất nên không phát hiện ra. Bây giờ thì rõ ràng rồi. Trên mặt Thẩm Thác thoáng hiện ý cười khó nhận ra, hai tay giữ chặt cổ tay Ngu Ninh không cho nàng làm loạn. "Có sức lực như vậy, chi bằng chúng ta làm chút chuyện tiêu hao sức lực." "Hừ, Bệ hạ cùng ta làm những chuyện này có ý nghĩa gì? Ngài thích ai thì đi tìm người đó đi." "Trẫm chỉ muốn làm với nàng, nàng nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì? Mau ngậm miệng lại." Ngu Ninh trừng mắt, hung dữ nhìn Thẩm Thác, ánh mắt đó như muốn nói: Nếu chàng còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ cắn c.h.ế.t chàng. "Được rồi, đừng giận nữa, trêu nàng một chút thôi." Thẩm Thác cố ý trêu chọc nàng, quả nhiên thấy nàng xù lông lên. Hắn nhẹ nhàng v.uốt ve má Ngu Ninh, giải thích: "Có một số người chỉ có thể làm thân nhân, làm huynh muội, sẽ không có quan hệ nào khác. Người nằm cạnh gối, chỉ có một mình nàng thôi." Ngu Ninh cụp mắt xuống, bĩu môi. "Nói hay lắm. Đối với biểu muội thì tính tình tốt như vậy, đối với ta thì thường xuyên cãi nhau, đủ loại ghét bỏ, thật sự không nhìn ra là thái độ đối xử với người nằm cạnh gối." "Không có ghét bỏ, là đang dạy dỗ nàng. Bởi vì Thẩm Thác ở trước mặt nàng mới là một người chân thật, đối với người khác... Trẫm lười nói nhiều mà thôi."  

Chương 160: Chương 160