Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 169: Chương 169
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Ngu Ninh vội ngậm miệng, nàng biết mình lỡ lời, đành cầm an thần hương rời đi. Đây quả thực không phải hương lần trước, Ngu Ninh cảm thấy hương Như Yên đưa cho nàng chắc là làm riêng, nhưng lúc đó hai người còn chưa thân thiết, sao nàng ta lại cho mình an thần hương đặc biệt chứ? Vừa rồi lỡ lời trước mặt Lý y sư, Ngu Ninh sợ liên lụy đến Hứa Như Yên, nên gõ cửa phòng bên cạnh, muốn nói với Hứa Như Yên một tiếng. "Như Yên, mở cửa đi, ngươi có ở trong không?" Ngu Ninh khẽ gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng động nhỏ. "Ai vậy?" "Ta, Ngu Ninh." Nàng nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo, một lát sau, Hứa Như Yên mở cửa, dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ. "Ngu Ninh à, có chuyện gì vậy?" "Ta vừa rồi trước mặt Lý y sư, hình như đã nói lời không nên nói..." Ngu Ninh kể lại chuyện vừa rồi, nhưng Hứa Như Yên vừa ngáp vừa dựa vào khung cửa. Không biết có nghe thấy không, chỉ thấy nàng ta xua tay nói không sao, vừa ngáp vừa nói: "Haizz, không sao đâu, ta hay tự điều chế hương liệu, không có việc gì đâu, Lý y sư biết cả đấy, chắc là bà ấy nhắc nhở ngươi thôi." "Vậy à, vậy thì tốt." Ngu Ninh thở phào nhẹ nhõm, thấy Hứa Như Yên mơ màng quay lại giường nằm, tùy ý chỉ cái giá bên cạnh, lẩm bẩm: "Trên đó có nhiều đồ lắm, Ninh Ninh ngươi xem có thích gì thì cứ lấy, ta cũng không nhớ mình đã làm hương gì rồi." Ngu Ninh đóng cửa phòng, đi đến trước giá, nhìn những lọ nhỏ lấp lánh. Rất nhiều hương liệu bày trên đó, trên mỗi lọ đều dán giấy ghi tên. Khứu giác của Ngu Ninh khá tốt, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ánh mắt tìm kiếm trên giá. Mùi an thần hương kia nàng ngửi thấy rồi, nhưng không thấy lọ nào ghi ba chữ an thần hương. "Như Yên, hình như ta không thấy an thần hương của ngươi, nhưng ta ngửi thấy mùi an thần hương lần trước ngươi đưa cho ta, mùi hương này thật sự rất đặc biệt." Hứa Như Yên không đáp lại, đã nằm trên giường ngủ say. Ngu Ninh cười lắc đầu, cầm mấy lọ lên mở ra ngửi thử, cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở lọ nhỏ màu xanh. "Mê hương?" Ở đây lại có cả mê hương? Như Yên lại còn điều chế thứ này, nếu bị kẻ xấu nhìn thấy, sẽ rước họa vào thân. Ngu Ninh thầm nghĩ Hứa Như Yên thật sơ ý, lại cứ thế bày mê hương trên giá. Nàng tò mò cầm xuống, đưa lên mũi ngửi thử. "Mùi hương này..." Ngu Ninh cau mày, không dám tin mà ngửi lại lần nữa.
Ngu Ninh vội ngậm miệng, nàng biết mình lỡ lời, đành cầm an thần hương rời đi.
Đây quả thực không phải hương lần trước, Ngu Ninh cảm thấy hương Như Yên đưa cho nàng chắc là làm riêng, nhưng lúc đó hai người còn chưa thân thiết, sao nàng ta lại cho mình an thần hương đặc biệt chứ?
Vừa rồi lỡ lời trước mặt Lý y sư, Ngu Ninh sợ liên lụy đến Hứa Như Yên, nên gõ cửa phòng bên cạnh, muốn nói với Hứa Như Yên một tiếng.
"Như Yên, mở cửa đi, ngươi có ở trong không?"
Ngu Ninh khẽ gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng động nhỏ.
"Ai vậy?"
"Ta, Ngu Ninh."
Nàng nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo, một lát sau, Hứa Như Yên mở cửa, dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ.
"Ngu Ninh à, có chuyện gì vậy?"
"Ta vừa rồi trước mặt Lý y sư, hình như đã nói lời không nên nói..."
Ngu Ninh kể lại chuyện vừa rồi, nhưng Hứa Như Yên vừa ngáp vừa dựa vào khung cửa.
Không biết có nghe thấy không, chỉ thấy nàng ta xua tay nói không sao, vừa ngáp vừa nói: "Haizz, không sao đâu, ta hay tự điều chế hương liệu, không có việc gì đâu, Lý y sư biết cả đấy, chắc là bà ấy nhắc nhở ngươi thôi."
"Vậy à, vậy thì tốt."
Ngu Ninh thở phào nhẹ nhõm, thấy Hứa Như Yên mơ màng quay lại giường nằm, tùy ý chỉ cái giá bên cạnh, lẩm bẩm: "Trên đó có nhiều đồ lắm, Ninh Ninh ngươi xem có thích gì thì cứ lấy, ta cũng không nhớ mình đã làm hương gì rồi."
Ngu Ninh đóng cửa phòng, đi đến trước giá, nhìn những lọ nhỏ lấp lánh.
Rất nhiều hương liệu bày trên đó, trên mỗi lọ đều dán giấy ghi tên.
Khứu giác của Ngu Ninh khá tốt, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ánh mắt tìm kiếm trên giá.
Mùi an thần hương kia nàng ngửi thấy rồi, nhưng không thấy lọ nào ghi ba chữ an thần hương.
"Như Yên, hình như ta không thấy an thần hương của ngươi, nhưng ta ngửi thấy mùi an thần hương lần trước ngươi đưa cho ta, mùi hương này thật sự rất đặc biệt."
Hứa Như Yên không đáp lại, đã nằm trên giường ngủ say.
Ngu Ninh cười lắc đầu, cầm mấy lọ lên mở ra ngửi thử, cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở lọ nhỏ màu xanh.
"Mê hương?"
Ở đây lại có cả mê hương? Như Yên lại còn điều chế thứ này, nếu bị kẻ xấu nhìn thấy, sẽ rước họa vào thân.
Ngu Ninh thầm nghĩ Hứa Như Yên thật sơ ý, lại cứ thế bày mê hương trên giá.
Nàng tò mò cầm xuống, đưa lên mũi ngửi thử.
"Mùi hương này..."
Ngu Ninh cau mày, không dám tin mà ngửi lại lần nữa.
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Ngu Ninh vội ngậm miệng, nàng biết mình lỡ lời, đành cầm an thần hương rời đi. Đây quả thực không phải hương lần trước, Ngu Ninh cảm thấy hương Như Yên đưa cho nàng chắc là làm riêng, nhưng lúc đó hai người còn chưa thân thiết, sao nàng ta lại cho mình an thần hương đặc biệt chứ? Vừa rồi lỡ lời trước mặt Lý y sư, Ngu Ninh sợ liên lụy đến Hứa Như Yên, nên gõ cửa phòng bên cạnh, muốn nói với Hứa Như Yên một tiếng. "Như Yên, mở cửa đi, ngươi có ở trong không?" Ngu Ninh khẽ gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng động nhỏ. "Ai vậy?" "Ta, Ngu Ninh." Nàng nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo, một lát sau, Hứa Như Yên mở cửa, dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ. "Ngu Ninh à, có chuyện gì vậy?" "Ta vừa rồi trước mặt Lý y sư, hình như đã nói lời không nên nói..." Ngu Ninh kể lại chuyện vừa rồi, nhưng Hứa Như Yên vừa ngáp vừa dựa vào khung cửa. Không biết có nghe thấy không, chỉ thấy nàng ta xua tay nói không sao, vừa ngáp vừa nói: "Haizz, không sao đâu, ta hay tự điều chế hương liệu, không có việc gì đâu, Lý y sư biết cả đấy, chắc là bà ấy nhắc nhở ngươi thôi." "Vậy à, vậy thì tốt." Ngu Ninh thở phào nhẹ nhõm, thấy Hứa Như Yên mơ màng quay lại giường nằm, tùy ý chỉ cái giá bên cạnh, lẩm bẩm: "Trên đó có nhiều đồ lắm, Ninh Ninh ngươi xem có thích gì thì cứ lấy, ta cũng không nhớ mình đã làm hương gì rồi." Ngu Ninh đóng cửa phòng, đi đến trước giá, nhìn những lọ nhỏ lấp lánh. Rất nhiều hương liệu bày trên đó, trên mỗi lọ đều dán giấy ghi tên. Khứu giác của Ngu Ninh khá tốt, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ánh mắt tìm kiếm trên giá. Mùi an thần hương kia nàng ngửi thấy rồi, nhưng không thấy lọ nào ghi ba chữ an thần hương. "Như Yên, hình như ta không thấy an thần hương của ngươi, nhưng ta ngửi thấy mùi an thần hương lần trước ngươi đưa cho ta, mùi hương này thật sự rất đặc biệt." Hứa Như Yên không đáp lại, đã nằm trên giường ngủ say. Ngu Ninh cười lắc đầu, cầm mấy lọ lên mở ra ngửi thử, cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở lọ nhỏ màu xanh. "Mê hương?" Ở đây lại có cả mê hương? Như Yên lại còn điều chế thứ này, nếu bị kẻ xấu nhìn thấy, sẽ rước họa vào thân. Ngu Ninh thầm nghĩ Hứa Như Yên thật sơ ý, lại cứ thế bày mê hương trên giá. Nàng tò mò cầm xuống, đưa lên mũi ngửi thử. "Mùi hương này..." Ngu Ninh cau mày, không dám tin mà ngửi lại lần nữa.