Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 172: Chương 172
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Sao lại chết? Chỉ cần ngươi nói thật, ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi. Còn ai có thể lớn hơn Thái hậu nương nương nữa chứ? Rốt cuộc ngươi sợ ai?" Tính nóng nảy của Ngu Ninh bốc lên, giọng điệu có chút gay gắt. Nàng nhớ lại cảnh tượng lúc đi săn mùa thu, nhận ra lúc đó có điểm khác thường, trong lòng càng thêm bực bội. "Vì sao không dám nói, ngươi mau nói đi, còn ai có thể lớn hơn Hoàng đế nữa, ngươi..." Ngu Ninh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt bình tĩnh trở lại. Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Như Yên, dò hỏi: "Chẳng lẽ là Hoàng đế, là Thẩm Thác sai khiến ngươi?" Hứa Như Yên không nói, nhưng đầu đã sắp cúi gằm xuống mặt bàn đá. Bộ dạng này của nàng ta, không nói cũng gần như là thừa nhận rồi. "Thật sự là hắn?!" Hứa Như Yên sắp khóc rồi, vẻ mặt tuyệt vọng, "Đã nói là sẽ c.h.ế.t mà... Ta không cố ý, xin lỗi Ninh Ninh, ta cũng hết cách rồi..." Ngu Ninh suýt chút nữa nghẹt thở, tức c.h.ế.t vì tên cặn bã Thẩm Thác kia! "Được rồi được rồi, đừng khóc." Ngu Ninh day trán, "Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không c.h.ế.t đâu." Nếu Thẩm Thác thật sự nhỏ nhen, vì tư tâm của mình mà trách tội người khác, vậy Ngu Ninh thật sự sẽ thấy buồn nôn. Ngu Ninh bị Hứa Như Yên khóc đến đau đầu, kiên nhẫn dỗ dành Hứa Như Yên một hồi, sau đó hùng hổ bưng dược thiện đi tới Tử Thần Điện. Trên đường đi, nàng gặp Thẩm Ưng. "Tạ Tam tỷ tỷ, tỷ đến Tử Thần Điện sao? Ta cũng vậy, cùng đường rồi, chúng ta đi cùng nhau đi." Thẩm Ưng tính tình hào sảng, vì là huynh đệ tốt với Tạ Ngộ Cẩn, cho nên rất khách sáo với Ngu Ninh. Đằng sau Thẩm Ưng có mấy thái giám, tay bưng rất nhiều châu báu, xem ra là muốn dâng tặng cho Thiên tử. Thứ thu hút ánh mắt Ngu Ninh nhất, là con mèo lông dài trắng muốt mà Thẩm Ưng đang ôm trong lòng. Con vật nhỏ này có đôi mắt xanh biếc, bộ lông mềm mại mượt mà, cái đuôi to xù, nằm gọn trong lòng Thẩm Ưng, thò đầu ra ngoài, đôi mắt to tròn chớp chớp. Đáng yêu quá! Ngu Ninh dám chắc, đây là con mèo đáng yêu nhất mà nàng từng thấy, trong nháy mắt đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của nàng, khiến nàng quên cả giận. "Con mèo đáng yêu quá, là muốn dâng cho cẩu... khụ, muốn dâng cho Bệ hạ sao?" Thẩm Ưng vui vẻ gật đầu, rất hào phóng đưa con mèo ra phía trước, cho Ngu Ninh sờ thử. "Ta nghe cô cô nói, Hoàng thúc lúc nhỏ nhặt được một con mèo hoang màu trắng nuôi, nhưng Thái hậu nương nương không cho nuôi, đã vứt nó đi rồi. Hôm qua ta tình cờ nhìn thấy con này ở chùa Tướng Quốc, liền nghĩ mua về tặng cho Hoàng thúc."
"Sao lại chết? Chỉ cần ngươi nói thật, ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi. Còn ai có thể lớn hơn Thái hậu nương nương nữa chứ? Rốt cuộc ngươi sợ ai?"
Tính nóng nảy của Ngu Ninh bốc lên, giọng điệu có chút gay gắt. Nàng nhớ lại cảnh tượng lúc đi săn mùa thu, nhận ra lúc đó có điểm khác thường, trong lòng càng thêm bực bội.
"Vì sao không dám nói, ngươi mau nói đi, còn ai có thể lớn hơn Hoàng đế nữa, ngươi..."
Ngu Ninh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Như Yên, dò hỏi: "Chẳng lẽ là Hoàng đế, là Thẩm Thác sai khiến ngươi?"
Hứa Như Yên không nói, nhưng đầu đã sắp cúi gằm xuống mặt bàn đá.
Bộ dạng này của nàng ta, không nói cũng gần như là thừa nhận rồi.
"Thật sự là hắn?!"
Hứa Như Yên sắp khóc rồi, vẻ mặt tuyệt vọng, "Đã nói là sẽ c.h.ế.t mà... Ta không cố ý, xin lỗi Ninh Ninh, ta cũng hết cách rồi..."
Ngu Ninh suýt chút nữa nghẹt thở, tức c.h.ế.t vì tên cặn bã Thẩm Thác kia!
"Được rồi được rồi, đừng khóc." Ngu Ninh day trán, "Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không c.h.ế.t đâu."
Nếu Thẩm Thác thật sự nhỏ nhen, vì tư tâm của mình mà trách tội người khác, vậy Ngu Ninh thật sự sẽ thấy buồn nôn.
Ngu Ninh bị Hứa Như Yên khóc đến đau đầu, kiên nhẫn dỗ dành Hứa Như Yên một hồi, sau đó hùng hổ bưng dược thiện đi tới Tử Thần Điện.
Trên đường đi, nàng gặp Thẩm Ưng.
"Tạ Tam tỷ tỷ, tỷ đến Tử Thần Điện sao? Ta cũng vậy, cùng đường rồi, chúng ta đi cùng nhau đi." Thẩm Ưng tính tình hào sảng, vì là huynh đệ tốt với Tạ Ngộ Cẩn, cho nên rất khách sáo với Ngu Ninh.
Đằng sau Thẩm Ưng có mấy thái giám, tay bưng rất nhiều châu báu, xem ra là muốn dâng tặng cho Thiên tử.
Thứ thu hút ánh mắt Ngu Ninh nhất, là con mèo lông dài trắng muốt mà Thẩm Ưng đang ôm trong lòng.
Con vật nhỏ này có đôi mắt xanh biếc, bộ lông mềm mại mượt mà, cái đuôi to xù, nằm gọn trong lòng Thẩm Ưng, thò đầu ra ngoài, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Đáng yêu quá!
Ngu Ninh dám chắc, đây là con mèo đáng yêu nhất mà nàng từng thấy, trong nháy mắt đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của nàng, khiến nàng quên cả giận.
"Con mèo đáng yêu quá, là muốn dâng cho cẩu... khụ, muốn dâng cho Bệ hạ sao?"
Thẩm Ưng vui vẻ gật đầu, rất hào phóng đưa con mèo ra phía trước, cho Ngu Ninh sờ thử.
"Ta nghe cô cô nói, Hoàng thúc lúc nhỏ nhặt được một con mèo hoang màu trắng nuôi, nhưng Thái hậu nương nương không cho nuôi, đã vứt nó đi rồi. Hôm qua ta tình cờ nhìn thấy con này ở chùa Tướng Quốc, liền nghĩ mua về tặng cho Hoàng thúc."
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Sao lại chết? Chỉ cần ngươi nói thật, ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi. Còn ai có thể lớn hơn Thái hậu nương nương nữa chứ? Rốt cuộc ngươi sợ ai?" Tính nóng nảy của Ngu Ninh bốc lên, giọng điệu có chút gay gắt. Nàng nhớ lại cảnh tượng lúc đi săn mùa thu, nhận ra lúc đó có điểm khác thường, trong lòng càng thêm bực bội. "Vì sao không dám nói, ngươi mau nói đi, còn ai có thể lớn hơn Hoàng đế nữa, ngươi..." Ngu Ninh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt bình tĩnh trở lại. Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Như Yên, dò hỏi: "Chẳng lẽ là Hoàng đế, là Thẩm Thác sai khiến ngươi?" Hứa Như Yên không nói, nhưng đầu đã sắp cúi gằm xuống mặt bàn đá. Bộ dạng này của nàng ta, không nói cũng gần như là thừa nhận rồi. "Thật sự là hắn?!" Hứa Như Yên sắp khóc rồi, vẻ mặt tuyệt vọng, "Đã nói là sẽ c.h.ế.t mà... Ta không cố ý, xin lỗi Ninh Ninh, ta cũng hết cách rồi..." Ngu Ninh suýt chút nữa nghẹt thở, tức c.h.ế.t vì tên cặn bã Thẩm Thác kia! "Được rồi được rồi, đừng khóc." Ngu Ninh day trán, "Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không c.h.ế.t đâu." Nếu Thẩm Thác thật sự nhỏ nhen, vì tư tâm của mình mà trách tội người khác, vậy Ngu Ninh thật sự sẽ thấy buồn nôn. Ngu Ninh bị Hứa Như Yên khóc đến đau đầu, kiên nhẫn dỗ dành Hứa Như Yên một hồi, sau đó hùng hổ bưng dược thiện đi tới Tử Thần Điện. Trên đường đi, nàng gặp Thẩm Ưng. "Tạ Tam tỷ tỷ, tỷ đến Tử Thần Điện sao? Ta cũng vậy, cùng đường rồi, chúng ta đi cùng nhau đi." Thẩm Ưng tính tình hào sảng, vì là huynh đệ tốt với Tạ Ngộ Cẩn, cho nên rất khách sáo với Ngu Ninh. Đằng sau Thẩm Ưng có mấy thái giám, tay bưng rất nhiều châu báu, xem ra là muốn dâng tặng cho Thiên tử. Thứ thu hút ánh mắt Ngu Ninh nhất, là con mèo lông dài trắng muốt mà Thẩm Ưng đang ôm trong lòng. Con vật nhỏ này có đôi mắt xanh biếc, bộ lông mềm mại mượt mà, cái đuôi to xù, nằm gọn trong lòng Thẩm Ưng, thò đầu ra ngoài, đôi mắt to tròn chớp chớp. Đáng yêu quá! Ngu Ninh dám chắc, đây là con mèo đáng yêu nhất mà nàng từng thấy, trong nháy mắt đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của nàng, khiến nàng quên cả giận. "Con mèo đáng yêu quá, là muốn dâng cho cẩu... khụ, muốn dâng cho Bệ hạ sao?" Thẩm Ưng vui vẻ gật đầu, rất hào phóng đưa con mèo ra phía trước, cho Ngu Ninh sờ thử. "Ta nghe cô cô nói, Hoàng thúc lúc nhỏ nhặt được một con mèo hoang màu trắng nuôi, nhưng Thái hậu nương nương không cho nuôi, đã vứt nó đi rồi. Hôm qua ta tình cờ nhìn thấy con này ở chùa Tướng Quốc, liền nghĩ mua về tặng cho Hoàng thúc."