Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 201: Chương 201

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Hoa Dương, quá phô trương không phải là chuyện tốt, vẫn nên thu liễm một chút. Ai gia không bằng trước kia, nhưng lại có thể nói bản thân mình hành xử ngay thẳng, chưa từng giở trò mờ ám sau lưng người khác. Làm người, vẫn nên quang minh lỗi lạc một chút." "Nương nương có thời gian dạy dỗ, chi bằng nghĩ cách làm sao bảo vệ Tạ gia lâu dài. Dù sao thân thể người không tốt, bây giờ thì không sao, nhưng lâu dần thì sao? Luôn có một ngày không thể trông nom được..." Trưởng công chúa Hoa Dương duy trì dáng vẻ đoan trang cao ngạo nói xong, đứng dậy ra ngoài, vẻ mặt liền sụp xuống. Bà ta dùng sức siết chặt chiếc khăn trong tay, nghiến răng thầm hận. Không thể định tội tại chỗ, để Tạ Thần Duyệt vào cung chính ty thẩm vấn, cơ hội để lại cho Tạ gia sau này sẽ càng nhiều. Bà ta không hiểu, Hoàng đế rõ ràng chán ghét Tạ gia, chèn ép thế lực của Thái hậu Tạ thị, đã như vậy sao không trị tội Tạ Thần Duyệt ngay tại chỗ? Rốt cuộc Thẩm Thác đang nghĩ gì! Không, không đúng, Thẩm Thác rất không bình thường, hắn không có nhiều lòng trắc ẩn và kiên nhẫn để nghe người khác giải thích như vậy, từ trước đến nay hắn đều g.i.ế.c chóc quyết đoán, không cho người ta cơ hội lên tiếng biện minh. Hắn rất không bình thường... Thánh giá rầm rộ hướng về Tử Thần Điện. Hoàng đế ngồi trên long liễn, cúi đầu liếc nhìn xuống phía dưới bên phải, vẻ mặt đùa cợt, "Ngươi xem, lại gây chuyện rồi." Giọng hắn không lớn không nhỏ, cung nhân ở gần đều có thể nghe thấy. Ngu Ninh không kịp trả lời, trước tiên nhìn trái nhìn phải, trong lòng căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Đây là bên ngoài..." "Thì sao? Trẫm nói chuyện có gì không ổn? Cho dù không ổn, thì đã sao." Thẩm Thác xoa xoa mi tâm, trên người vương vấn mùi rượu nhàn nhạt, "Ngươi muốn đánh trống lảng phải không, Ngu Ninh? Hôm nay lại gây chuyện rồi, nếu không có trẫm bảo vệ ngươi, bây giờ ngươi đã ở cung chính ty chịu thẩm vấn rồi." 

"Hoa Dương, quá phô trương không phải là chuyện tốt, vẫn nên thu liễm một chút. Ai gia không bằng trước kia, nhưng lại có thể nói bản thân mình hành xử ngay thẳng, chưa từng giở trò mờ ám sau lưng người khác. Làm người, vẫn nên quang minh lỗi lạc một chút."

 

"Nương nương có thời gian dạy dỗ, chi bằng nghĩ cách làm sao bảo vệ Tạ gia lâu dài. Dù sao thân thể người không tốt, bây giờ thì không sao, nhưng lâu dần thì sao? Luôn có một ngày không thể trông nom được..."

 

Trưởng công chúa Hoa Dương duy trì dáng vẻ đoan trang cao ngạo nói xong, đứng dậy ra ngoài, vẻ mặt liền sụp xuống.

 

Bà ta dùng sức siết chặt chiếc khăn trong tay, nghiến răng thầm hận.

 

Không thể định tội tại chỗ, để Tạ Thần Duyệt vào cung chính ty thẩm vấn, cơ hội để lại cho Tạ gia sau này sẽ càng nhiều.

 

Bà ta không hiểu, Hoàng đế rõ ràng chán ghét Tạ gia, chèn ép thế lực của Thái hậu Tạ thị, đã như vậy sao không trị tội Tạ Thần Duyệt ngay tại chỗ?

 

Rốt cuộc Thẩm Thác đang nghĩ gì! Không, không đúng, Thẩm Thác rất không bình thường, hắn không có nhiều lòng trắc ẩn và kiên nhẫn để nghe người khác giải thích như vậy, từ trước đến nay hắn đều g.i.ế.c chóc quyết đoán, không cho người ta cơ hội lên tiếng biện minh.

 

Hắn rất không bình thường...

 

Thánh giá rầm rộ hướng về Tử Thần Điện.

 

Hoàng đế ngồi trên long liễn, cúi đầu liếc nhìn xuống phía dưới bên phải, vẻ mặt đùa cợt, "Ngươi xem, lại gây chuyện rồi."

 

Giọng hắn không lớn không nhỏ, cung nhân ở gần đều có thể nghe thấy.

 

Ngu Ninh không kịp trả lời, trước tiên nhìn trái nhìn phải, trong lòng căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Đây là bên ngoài..."

 

"Thì sao? Trẫm nói chuyện có gì không ổn? Cho dù không ổn, thì đã sao." Thẩm Thác xoa xoa mi tâm, trên người vương vấn mùi rượu nhàn nhạt, "Ngươi muốn đánh trống lảng phải không, Ngu Ninh? Hôm nay lại gây chuyện rồi, nếu không có trẫm bảo vệ ngươi, bây giờ ngươi đã ở cung chính ty chịu thẩm vấn rồi."

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Hoa Dương, quá phô trương không phải là chuyện tốt, vẫn nên thu liễm một chút. Ai gia không bằng trước kia, nhưng lại có thể nói bản thân mình hành xử ngay thẳng, chưa từng giở trò mờ ám sau lưng người khác. Làm người, vẫn nên quang minh lỗi lạc một chút." "Nương nương có thời gian dạy dỗ, chi bằng nghĩ cách làm sao bảo vệ Tạ gia lâu dài. Dù sao thân thể người không tốt, bây giờ thì không sao, nhưng lâu dần thì sao? Luôn có một ngày không thể trông nom được..." Trưởng công chúa Hoa Dương duy trì dáng vẻ đoan trang cao ngạo nói xong, đứng dậy ra ngoài, vẻ mặt liền sụp xuống. Bà ta dùng sức siết chặt chiếc khăn trong tay, nghiến răng thầm hận. Không thể định tội tại chỗ, để Tạ Thần Duyệt vào cung chính ty thẩm vấn, cơ hội để lại cho Tạ gia sau này sẽ càng nhiều. Bà ta không hiểu, Hoàng đế rõ ràng chán ghét Tạ gia, chèn ép thế lực của Thái hậu Tạ thị, đã như vậy sao không trị tội Tạ Thần Duyệt ngay tại chỗ? Rốt cuộc Thẩm Thác đang nghĩ gì! Không, không đúng, Thẩm Thác rất không bình thường, hắn không có nhiều lòng trắc ẩn và kiên nhẫn để nghe người khác giải thích như vậy, từ trước đến nay hắn đều g.i.ế.c chóc quyết đoán, không cho người ta cơ hội lên tiếng biện minh. Hắn rất không bình thường... Thánh giá rầm rộ hướng về Tử Thần Điện. Hoàng đế ngồi trên long liễn, cúi đầu liếc nhìn xuống phía dưới bên phải, vẻ mặt đùa cợt, "Ngươi xem, lại gây chuyện rồi." Giọng hắn không lớn không nhỏ, cung nhân ở gần đều có thể nghe thấy. Ngu Ninh không kịp trả lời, trước tiên nhìn trái nhìn phải, trong lòng căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Đây là bên ngoài..." "Thì sao? Trẫm nói chuyện có gì không ổn? Cho dù không ổn, thì đã sao." Thẩm Thác xoa xoa mi tâm, trên người vương vấn mùi rượu nhàn nhạt, "Ngươi muốn đánh trống lảng phải không, Ngu Ninh? Hôm nay lại gây chuyện rồi, nếu không có trẫm bảo vệ ngươi, bây giờ ngươi đã ở cung chính ty chịu thẩm vấn rồi." 

Chương 201: Chương 201