Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 205: Chương 205

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Trong lòng Hoắc thị thầm nghĩ, Tử Thần Điện cũng không phải nơi cho trẻ con chơi đùa, Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, lỡ như vào Tử Thần Điện làm đổ bể đồ vật gì đó quý giá thì phải làm sao? Nhưng bà đã không kịp hối hận. Tiểu Bảo cứ như vậy lên xe ngựa, vui vẻ tiến cung. Hoắc thị càng thêm hoảng hốt, không biết mình có làm sai chuyện gì không. Buổi chiều sau khi tan tầm, lúc Tạ Ngộ Khác về nhà, bà liền nhắc tới chuyện này trên bàn cơm. Tạ Ngộ Khác là người rộng rãi, ông cảm thấy Thiên tử tính tình bình thường, chắc hẳn chỉ cảm thấy Tiểu Bảo hợp ý, muốn nhận làm con gái nuôi gì đó, sẽ không có gì đáng ngại. Ông an ủi Hoắc thị vài câu, nhưng lại không trúng trọng điểm, ngược lại khiến Hoắc thị càng thêm lo lắng. Cả nhà lớn, người lo lắng giống như Hoắc thị chỉ có Thế tử Tạ Ngộ Cẩn. Tạ Ngộ Cẩn an ủi Hoắc thị vài câu, sau đó nói chàng sẽ đến Quận chúa phủ một chuyến, nhờ Quận chúa giúp đỡ vào cung dò xét thái độ của Bệ hạ. "Quận chúa có thể giúp đỡ sao? Hai con..." Lời của Hoắc thị đã đến bên miệng nhưng lại ngại không dám nói ra. Ngộ Cẩn và Thẩm Tri Nhu không phải sắp hòa ly sao? Đã ầm ĩ đến mức này, Ngộ Cẩn còn có thể thuyết phục Thẩm Tri Nhu giúp đỡ sao? Hoắc thị nghĩ như vậy, liền cảm thấy chuyện mình cần phải lo lắng thật sự quá nhiều, vợ chồng con trai lớn sống một bãi rối tinh rối mù, cả ngày ầm ĩ đòi hòa ly, con gái lớn một lòng nhào vào triều đình, không có ý định thành hôn, con gái nhỏ ở trong cung không biết có an toàn không, con trai nhỏ cả ngày trêu mèo chọc chó làm một tên công tử bột. Haizz... Không đứa nào làm bà bớt lo. Lúc này đã là hoàng hôn, cuối chân trời, ánh trăng và màn đêm sắp buông xuống. Trong Tường An Cung, các cung nữ ra ra vào vào, đang hầu hạ Thái hậu nương nương rửa mặt đi ngủ. Lúc này, Lý Thượng Cung vội vàng đi vào trong điện, ghé sát tai Tạ Thái hậu nói nhỏ vài câu. "Cái gì?" Tạ Thái hậu tôn quý cả đời, rất ít khi lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy, mấy ngày trước lúc cháu gái ruột bị hãm hại, trong lòng bà có lo lắng hơn nữa, trên mặt vẫn rất bình tĩnh. Mà hiện tại, hai mắt bà khiếp sợ, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế trang điểm. "Ngươi nói, Thẩm Thác cản thư của Tạ gia đưa cho ai gia, trực tiếp sai Lương Đức đến đón Tiểu Bảo vào cung?!" Con của Tạ gia bà, Thẩm Thác dựa vào cái gì cản lại tin tức rồi tự tiện mang người vào? 

Trong lòng Hoắc thị thầm nghĩ, Tử Thần Điện cũng không phải nơi cho trẻ con chơi đùa, Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, lỡ như vào Tử Thần Điện làm đổ bể đồ vật gì đó quý giá thì phải làm sao?

 

Nhưng bà đã không kịp hối hận.

 

Tiểu Bảo cứ như vậy lên xe ngựa, vui vẻ tiến cung.

 

Hoắc thị càng thêm hoảng hốt, không biết mình có làm sai chuyện gì không. Buổi chiều sau khi tan tầm, lúc Tạ Ngộ Khác về nhà, bà liền nhắc tới chuyện này trên bàn cơm.

 

Tạ Ngộ Khác là người rộng rãi, ông cảm thấy Thiên tử tính tình bình thường, chắc hẳn chỉ cảm thấy Tiểu Bảo hợp ý, muốn nhận làm con gái nuôi gì đó, sẽ không có gì đáng ngại.

 

Ông an ủi Hoắc thị vài câu, nhưng lại không trúng trọng điểm, ngược lại khiến Hoắc thị càng thêm lo lắng.

 

Cả nhà lớn, người lo lắng giống như Hoắc thị chỉ có Thế tử Tạ Ngộ Cẩn.

 

Tạ Ngộ Cẩn an ủi Hoắc thị vài câu, sau đó nói chàng sẽ đến Quận chúa phủ một chuyến, nhờ Quận chúa giúp đỡ vào cung dò xét thái độ của Bệ hạ.

 

"Quận chúa có thể giúp đỡ sao? Hai con..." Lời của Hoắc thị đã đến bên miệng nhưng lại ngại không dám nói ra.

 

Ngộ Cẩn và Thẩm Tri Nhu không phải sắp hòa ly sao? Đã ầm ĩ đến mức này, Ngộ Cẩn còn có thể thuyết phục Thẩm Tri Nhu giúp đỡ sao?

 

Hoắc thị nghĩ như vậy, liền cảm thấy chuyện mình cần phải lo lắng thật sự quá nhiều, vợ chồng con trai lớn sống một bãi rối tinh rối mù, cả ngày ầm ĩ đòi hòa ly, con gái lớn một lòng nhào vào triều đình, không có ý định thành hôn, con gái nhỏ ở trong cung không biết có an toàn không, con trai nhỏ cả ngày trêu mèo chọc chó làm một tên công tử bột.

 

Haizz...

 

Không đứa nào làm bà bớt lo.

 

Lúc này đã là hoàng hôn, cuối chân trời, ánh trăng và màn đêm sắp buông xuống.

 

Trong Tường An Cung, các cung nữ ra ra vào vào, đang hầu hạ Thái hậu nương nương rửa mặt đi ngủ.

 

Lúc này, Lý Thượng Cung vội vàng đi vào trong điện, ghé sát tai Tạ Thái hậu nói nhỏ vài câu.

 

"Cái gì?" Tạ Thái hậu tôn quý cả đời, rất ít khi lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy, mấy ngày trước lúc cháu gái ruột bị hãm hại, trong lòng bà có lo lắng hơn nữa, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

 

Mà hiện tại, hai mắt bà khiếp sợ, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế trang điểm.

 

"Ngươi nói, Thẩm Thác cản thư của Tạ gia đưa cho ai gia, trực tiếp sai Lương Đức đến đón Tiểu Bảo vào cung?!"

 

Con của Tạ gia bà, Thẩm Thác dựa vào cái gì cản lại tin tức rồi tự tiện mang người vào?

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Trong lòng Hoắc thị thầm nghĩ, Tử Thần Điện cũng không phải nơi cho trẻ con chơi đùa, Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, lỡ như vào Tử Thần Điện làm đổ bể đồ vật gì đó quý giá thì phải làm sao? Nhưng bà đã không kịp hối hận. Tiểu Bảo cứ như vậy lên xe ngựa, vui vẻ tiến cung. Hoắc thị càng thêm hoảng hốt, không biết mình có làm sai chuyện gì không. Buổi chiều sau khi tan tầm, lúc Tạ Ngộ Khác về nhà, bà liền nhắc tới chuyện này trên bàn cơm. Tạ Ngộ Khác là người rộng rãi, ông cảm thấy Thiên tử tính tình bình thường, chắc hẳn chỉ cảm thấy Tiểu Bảo hợp ý, muốn nhận làm con gái nuôi gì đó, sẽ không có gì đáng ngại. Ông an ủi Hoắc thị vài câu, nhưng lại không trúng trọng điểm, ngược lại khiến Hoắc thị càng thêm lo lắng. Cả nhà lớn, người lo lắng giống như Hoắc thị chỉ có Thế tử Tạ Ngộ Cẩn. Tạ Ngộ Cẩn an ủi Hoắc thị vài câu, sau đó nói chàng sẽ đến Quận chúa phủ một chuyến, nhờ Quận chúa giúp đỡ vào cung dò xét thái độ của Bệ hạ. "Quận chúa có thể giúp đỡ sao? Hai con..." Lời của Hoắc thị đã đến bên miệng nhưng lại ngại không dám nói ra. Ngộ Cẩn và Thẩm Tri Nhu không phải sắp hòa ly sao? Đã ầm ĩ đến mức này, Ngộ Cẩn còn có thể thuyết phục Thẩm Tri Nhu giúp đỡ sao? Hoắc thị nghĩ như vậy, liền cảm thấy chuyện mình cần phải lo lắng thật sự quá nhiều, vợ chồng con trai lớn sống một bãi rối tinh rối mù, cả ngày ầm ĩ đòi hòa ly, con gái lớn một lòng nhào vào triều đình, không có ý định thành hôn, con gái nhỏ ở trong cung không biết có an toàn không, con trai nhỏ cả ngày trêu mèo chọc chó làm một tên công tử bột. Haizz... Không đứa nào làm bà bớt lo. Lúc này đã là hoàng hôn, cuối chân trời, ánh trăng và màn đêm sắp buông xuống. Trong Tường An Cung, các cung nữ ra ra vào vào, đang hầu hạ Thái hậu nương nương rửa mặt đi ngủ. Lúc này, Lý Thượng Cung vội vàng đi vào trong điện, ghé sát tai Tạ Thái hậu nói nhỏ vài câu. "Cái gì?" Tạ Thái hậu tôn quý cả đời, rất ít khi lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy, mấy ngày trước lúc cháu gái ruột bị hãm hại, trong lòng bà có lo lắng hơn nữa, trên mặt vẫn rất bình tĩnh. Mà hiện tại, hai mắt bà khiếp sợ, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế trang điểm. "Ngươi nói, Thẩm Thác cản thư của Tạ gia đưa cho ai gia, trực tiếp sai Lương Đức đến đón Tiểu Bảo vào cung?!" Con của Tạ gia bà, Thẩm Thác dựa vào cái gì cản lại tin tức rồi tự tiện mang người vào? 

Chương 205: Chương 205