Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 210: Chương 210
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Hắn đang định lên tiếng, thì đúng lúc này Ngu Tiểu Bảo mặc quần áo chỉnh tề từ trong điện đi ra.Ngu Tiểu Bảo chạy đến bên cạnh Thẩm Thác, ngẩng đầu cười nói: "Hoàng đế thúc thúc, con vừa hay nhớ tổ cô mẫu, đêm nay con sẽ đến Tường An Cung bầu bạn với tổ cô mẫu."Nói xong, con bé liền đi thẳng đến bên cạnh Thái hậu.Thái hậu ngồi xổm xuống, đưa mắt quét qua những chỗ da thịt lộ ra ngoài của Ngu Tiểu Bảo, lại thấy đứa trẻ này cười tươi, không giống như chịu ấm ức, lúc này bà mới yên tâm, nắm lấy tay nhỏ của Ngu Tiểu Bảo: "Ngoan, tổ cô mẫu đưa con về Tường An Cung."Lý Thượng cung bế Ngu Tiểu Bảo lên, dẫn theo mấy cung nữ đi ra ngoài.Thái hậu đi sau một bước, dò xét sắc mặt Thẩm Thác, chậm rãi nói: "Bệ hạ đối với con của Tạ gia rất ân sủng, nhưng Tiểu Bảo còn quá nhỏ, chỉ là cháu gái ngoại của Tạ gia, không có huyết thống hoàng thất, thật sự không đảm đương nổi sắc phong Huyện chúa. Ân huệ như vậy đặt lên người một đứa trẻ năm tuổi, không khỏi có chút không hợp lý, không bằng Bệ hạ thu hồi lại sắc phong này đi.""Thánh chỉ sao có thể vô duyên vô cớ thu hồi? Mẫu hậu đừng nhắc lại nữa."Sắc mặt Thẩm Thác không vui, hiển nhiên là tức giận, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, phất tay cho Tuỳ Long vệ bên ngoài giải tán.Về tới điện, Ngu Ninh đã nằm sẵn trên giường rồng. Thấy Thẩm Thác đi vào, nàng chủ động vén màn lên mời hắn vào.“Ờ, cô mẫu cũng là vì tốt cho Tiểu Bảo thôi. Người yêu thương đám tiểu bối của Tạ gia, quá lo lắng cho Tiểu Bảo nên mới như vậy.”“Trẫm là sài lang hổ báo à?”“Không phải, cô mẫu chắc là hiểu lầm rồi. Dù sao người cũng không biết Tiểu Bảo là con ruột của chúng ta, người có lẽ cảm thấy ngài… có sở thích ti tiện gì đó…”Ngu Ninh trốn trong điện nghe ngóng bên ngoài một hồi. Nàng là một người mẹ, rất nhanh đã hiểu được cô mẫu đang lo lắng điều gì, cho nên mới để Tiểu Bảo chủ động đi ra, theo Thái hậu về Tường An Cung, kết thúc vở náo kịch này.Nhìn Thẩm Thác ngơ ngác, Ngu Ninh nắm lấy tay hắn, sắc mặt lúng túng, “Ngài đừng giận cô mẫu. Thật ra cô mẫu nghĩ vậy mới là bình thường, dù sao mọi người đều không biết quan hệ giữa ngài và Tiểu Bảo, cô mẫu làm vậy cũng là vì tốt cho Tiểu Bảo.”
Hắn đang định lên tiếng, thì đúng lúc này Ngu Tiểu Bảo mặc quần áo chỉnh tề từ trong điện đi ra.
Ngu Tiểu Bảo chạy đến bên cạnh Thẩm Thác, ngẩng đầu cười nói: "Hoàng đế thúc thúc, con vừa hay nhớ tổ cô mẫu, đêm nay con sẽ đến Tường An Cung bầu bạn với tổ cô mẫu."
Nói xong, con bé liền đi thẳng đến bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu ngồi xổm xuống, đưa mắt quét qua những chỗ da thịt lộ ra ngoài của Ngu Tiểu Bảo, lại thấy đứa trẻ này cười tươi, không giống như chịu ấm ức, lúc này bà mới yên tâm, nắm lấy tay nhỏ của Ngu Tiểu Bảo: "Ngoan, tổ cô mẫu đưa con về Tường An Cung."
Lý Thượng cung bế Ngu Tiểu Bảo lên, dẫn theo mấy cung nữ đi ra ngoài.
Thái hậu đi sau một bước, dò xét sắc mặt Thẩm Thác, chậm rãi nói: "Bệ hạ đối với con của Tạ gia rất ân sủng, nhưng Tiểu Bảo còn quá nhỏ, chỉ là cháu gái ngoại của Tạ gia, không có huyết thống hoàng thất, thật sự không đảm đương nổi sắc phong Huyện chúa. Ân huệ như vậy đặt lên người một đứa trẻ năm tuổi, không khỏi có chút không hợp lý, không bằng Bệ hạ thu hồi lại sắc phong này đi."
"Thánh chỉ sao có thể vô duyên vô cớ thu hồi? Mẫu hậu đừng nhắc lại nữa."
Sắc mặt Thẩm Thác không vui, hiển nhiên là tức giận, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, phất tay cho Tuỳ Long vệ bên ngoài giải tán.
Về tới điện, Ngu Ninh đã nằm sẵn trên giường rồng. Thấy Thẩm Thác đi vào, nàng chủ động vén màn lên mời hắn vào.
“Ờ, cô mẫu cũng là vì tốt cho Tiểu Bảo thôi. Người yêu thương đám tiểu bối của Tạ gia, quá lo lắng cho Tiểu Bảo nên mới như vậy.”
“Trẫm là sài lang hổ báo à?”
“Không phải, cô mẫu chắc là hiểu lầm rồi. Dù sao người cũng không biết Tiểu Bảo là con ruột của chúng ta, người có lẽ cảm thấy ngài… có sở thích ti tiện gì đó…”
Ngu Ninh trốn trong điện nghe ngóng bên ngoài một hồi. Nàng là một người mẹ, rất nhanh đã hiểu được cô mẫu đang lo lắng điều gì, cho nên mới để Tiểu Bảo chủ động đi ra, theo Thái hậu về Tường An Cung, kết thúc vở náo kịch này.
Nhìn Thẩm Thác ngơ ngác, Ngu Ninh nắm lấy tay hắn, sắc mặt lúng túng, “Ngài đừng giận cô mẫu. Thật ra cô mẫu nghĩ vậy mới là bình thường, dù sao mọi người đều không biết quan hệ giữa ngài và Tiểu Bảo, cô mẫu làm vậy cũng là vì tốt cho Tiểu Bảo.”
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Hắn đang định lên tiếng, thì đúng lúc này Ngu Tiểu Bảo mặc quần áo chỉnh tề từ trong điện đi ra.Ngu Tiểu Bảo chạy đến bên cạnh Thẩm Thác, ngẩng đầu cười nói: "Hoàng đế thúc thúc, con vừa hay nhớ tổ cô mẫu, đêm nay con sẽ đến Tường An Cung bầu bạn với tổ cô mẫu."Nói xong, con bé liền đi thẳng đến bên cạnh Thái hậu.Thái hậu ngồi xổm xuống, đưa mắt quét qua những chỗ da thịt lộ ra ngoài của Ngu Tiểu Bảo, lại thấy đứa trẻ này cười tươi, không giống như chịu ấm ức, lúc này bà mới yên tâm, nắm lấy tay nhỏ của Ngu Tiểu Bảo: "Ngoan, tổ cô mẫu đưa con về Tường An Cung."Lý Thượng cung bế Ngu Tiểu Bảo lên, dẫn theo mấy cung nữ đi ra ngoài.Thái hậu đi sau một bước, dò xét sắc mặt Thẩm Thác, chậm rãi nói: "Bệ hạ đối với con của Tạ gia rất ân sủng, nhưng Tiểu Bảo còn quá nhỏ, chỉ là cháu gái ngoại của Tạ gia, không có huyết thống hoàng thất, thật sự không đảm đương nổi sắc phong Huyện chúa. Ân huệ như vậy đặt lên người một đứa trẻ năm tuổi, không khỏi có chút không hợp lý, không bằng Bệ hạ thu hồi lại sắc phong này đi.""Thánh chỉ sao có thể vô duyên vô cớ thu hồi? Mẫu hậu đừng nhắc lại nữa."Sắc mặt Thẩm Thác không vui, hiển nhiên là tức giận, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, phất tay cho Tuỳ Long vệ bên ngoài giải tán.Về tới điện, Ngu Ninh đã nằm sẵn trên giường rồng. Thấy Thẩm Thác đi vào, nàng chủ động vén màn lên mời hắn vào.“Ờ, cô mẫu cũng là vì tốt cho Tiểu Bảo thôi. Người yêu thương đám tiểu bối của Tạ gia, quá lo lắng cho Tiểu Bảo nên mới như vậy.”“Trẫm là sài lang hổ báo à?”“Không phải, cô mẫu chắc là hiểu lầm rồi. Dù sao người cũng không biết Tiểu Bảo là con ruột của chúng ta, người có lẽ cảm thấy ngài… có sở thích ti tiện gì đó…”Ngu Ninh trốn trong điện nghe ngóng bên ngoài một hồi. Nàng là một người mẹ, rất nhanh đã hiểu được cô mẫu đang lo lắng điều gì, cho nên mới để Tiểu Bảo chủ động đi ra, theo Thái hậu về Tường An Cung, kết thúc vở náo kịch này.Nhìn Thẩm Thác ngơ ngác, Ngu Ninh nắm lấy tay hắn, sắc mặt lúng túng, “Ngài đừng giận cô mẫu. Thật ra cô mẫu nghĩ vậy mới là bình thường, dù sao mọi người đều không biết quan hệ giữa ngài và Tiểu Bảo, cô mẫu làm vậy cũng là vì tốt cho Tiểu Bảo.”